Chương 018: Tiếng thở dài trong đêm.
Sau khi hiện trường giải tán, không ai chú ý tới hai nam tử bàng quan tuổi chừng ba chục lén lút thu lại máy quay phim, đi bộ một lúc lên chiếc xe Santana không có gì đáng chú ý, vừa ngồi vào xe, một người nói: “ Tưởng có vụ án gì chứ, học sinh đánh nhau thì theo dõi làm gì?”
“ Năm nay chúng ta bổ xung nhân lực mà, chắc đang khảo nghiệm bọn nhóc thì sao?”
“ Không thể nào, bằng vào mấy tên đánh người đó à?” Người lái xe mới đầu phủ nhận nhưng nhớ lại quá trình, gật gù bình luận: “ Cũng được đấy, mấy thằng nhóc đó dứt điểm nhanh gọn, thích hợp với cái nghề của chúng ta.”
“ Lại còn thích hợp nữa à, chuyên nghiệp đấy, chùm đầu, để không lưu lại nhân chứng, cời giày, cởi thắt lưng ngăn truy đuổi. Năm xưa đi học tôi thấy mấy tên lớp trên đánh nhau cũng như thế, không sai được, chắc chắn là bọn nhãi trường cảnh sát rồi. Khá! Rất khá! ” Người kia cười khằng khặc có vẻ tự hào về thế hệ đàn em lắm:
Không bao lâu sau đoạn ghi hình tới tay Hứa Bình Thu, xem qua một lượt không biết nên khen hay chê đây, cái bọn nhãi đó đem chiến thuật phối hợp khi huấn luyện, từ bắt giữ, tấn công, đều dùng hết rồi. Chuyện làm có vẻ hơi quá, hắn lái xe vào đại học thể dục, tới phòng bảo vệ rất lâu, lúc đi ra thì mặt âm trầm, không nói lời nào.
Khoa trưởng Sử ngạc nhiên, rốt cuộc chuyện gì làm xử trưởng Hứa mặt mày khó coi tới mức này ... E không đơn giản là học sinh đánh nhau rồi.
Lúc này đám Dư Tội đã trở về trước khi kiểm tra phòng, mặt cũng âm trầm, bị chân tướng làm sôi máu.
Hung thủ là Giải Băng, nguyên nhân rất đơn giản, vì buổi trưa Dư Tội không cẩn thận va phải An Gia Lộ, không ngờ chỉ thế mà bị Giải Băng nhờ người đánh.
Nói tới Dư Tội thì tìm đỏ mắt không ra ưu điểm của y, nhưng đem so y với Giải Băng, đám anh em toàn thân khiếm khuyết đồng lòng cùng hộ Dư Tội. Giải Băng quá cao ngạo, thân phận ưu việt, chẳng bao giờ qua lại với đám bạn học tỉnh thì uống rượu bài bạc, ngủ thì nghiến răng ngáy ầm ầm, lại còn bẩn thỉu hôi rình bọn họ.
Thậm chí Giải Băng còn không thèm nói chuyện với đám nhà quê không có con mắt nghệ thuật bọn họ, thêm vào gia cảnh thực sự quá ưu tú, thi thoảng còn lái xe Audi bóng loáng tới trường khoe khoang. Mặc dù hắn đang theo đuổi nữ thần của khóa bọn họ, nhưng hai hoa khôi ở khóa dưới lại theo đuổi hắn. Ở trong cái hoàn cảnh đại đa số không có cơ hội tán gái, tên khốn này này bị nhiều em gái xinh tươi vây quanh như vậy, đám độc thân sớm hận ngứa răng rồi.
Trời đã về khuya, trăng thượng huyền yếu ớt không vươn qua nổi tầng mây mù, xem chừng trời tạnh chẳng bao lâu lại sắp có tuyết rơi. Qua giờ điểm danh tối, căn phòng nhỏ tầng 2 KTX trường cảnh sát tỉnh loáng thoáng vẫn còn tiếng người truyền ra.
“ Tranh thủ ra tay sớm đi, hay đêm nay luôn đi, tắt lửa tối đèn cho một trận, hắn có biết là ai cũng chịu chết.” Súc Sinh ngồi khoanh chân trên giường, áo vẫn chưa cởi, hai mắt mở thao láo, hắn thầm yêu An Gia Lộ từ năm đầu, nghiến răng nghiến lợi nhiệt tình báo thù thay Dư Tội thế này e là muộn chuyện công báo thù riêng rồi:
“ Đừng, dù sao là bạn học, không cần để chuyện đi xa tới mức đó. Với lại Dư Nhi cũng chẳng thiệt thòi gì.” Bánh Đậu không phải người to gan, lại có chút không đành lòng:
“ Đúng thế, thằng đó nhiều tiền lắm, nó mà giở trò sau lưng thì chúng ta phiền, sắp tốt nghiệp rồi.” Hán Gian Uông Thận Tu cẩn thận hơn, dù sao là học viên, có bản lĩnh gây sự, nhưng chưa có năng lực chùi đít:
“ Này Dư Nhi, chuyện này cậu cũng có vấn đề, cậu còn xấu hơn cả tôi, lại đi dây dưa với An mỹ nữ làm gì? Cho dù là tôi, có ban gái ngon như thế bị cậu sờ soạng, con mẹ nó, tôi cũng không tha cho cậu.” Lý Nhị Đông cười như chuột, thằng này đầy đầu óc dâm dục luôn có quan điểm khác người thường:
À không, có đồng đạo, Thử Tiêu liếm môi, có chút si dại: “ Nếu để tôi xô vào có phải tốt không, hưởng thụ một chút, xảy ra chuyện gì cũng đáng ... Nhìn Dư Nhi kìa, bây giờ vẫn còn đang YY đấy.”
Quái lạ, nhắc mới nhớ, đám anh em nhìn Dư Tội, đúng là đang suy ngẫm, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mắt, cả đám cười trộm. An mỹ nữ là tình nhân công chúng của mọi người, nhưng mà cô gái đó cũng cao ngạo như nữ thần, muốn được người ta nhìn một cái cũng chỉ Giải Băng có cái bản lĩnh ấy. Dư Tội trêu ghẹo nữ thần, lại còn được ăn đậu hũ, bà nó chứ, đám anh em biết chuyện còn muốn đánh y nữa là người khác.
Chuyện này nói ra thì chẳng ai có lý, kỳ thực còn có một điều ai nấy cũng tự giác né tránh, đó là Giải Băng vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà gọi người ngoài tới đánh bạn học trong trường, liệu có phải An Gia Lộ thêm mắm thêm muối gì vào không, chẳng ai muốn nghĩ xấu về nữ thần, cho nên lấy Dư Tội ra trêu, muốn làm giảm bớt tính chất vụ việc.
Có mấy tên vốn không ở phòng này, chỉ là sau khi biết chân tướng thì anh em tụ tập bàn đối sách, mùa đông mà, ngủ chung giường càng ấm, chỉ là nghe mỗi người một câu thấy phiền, Dư Tội kéo chăn nằm xuống, hạ lệnh tiễn khách: “ Xéo hết đi, không có việc gì thì đi ngủ, tôi tưởng là ai chứ, thằng Giải Băng đó thì xử lý quá dễ.”
“ Người anh em, không có bọn này chống lưng thì cậu no đòn rồi, nó không đánh lại cậu nhưng cậu không chống lại được túi tiền của nó.” Ngô Quang Vũ ở giường trên thò đầu xuống chỉ ra cho Dư Tội một vấn đề thực tế:
“ Đúng đấy, có được mấy củ khoai với ngô, thịt dê mười xâu không đủ mỗi người một xâu, nếu bọn tôi mà đánh cậu hộ Giải Băng thì mỗi người đã được mấy trăm rồi.” Lý Nhị Đông mở mắt cho Dư Tội:
“ Bỏ đi Dư Nhi, nghèo không đấu giàu, dân không đấu quan, coi như không biết gì là được.” Đổng Thiều Quân thức thời khuyên:
Ai ai cũng khuyên can, biết tối nay vậy là hết rồi, Trương Mãnh hừ một tiếng chùm chăn đi ngủ, Dư Tội cũng không cảm kích, lẩm bẩm: “ Chuyện này mọi người không cần quản nữa, tôi tự xử lý, cục tức này tôi nuốt không trôi, tôi ghét nhất loại cắn trộm sau lưng, không xử thằng chó đó, tôi không mang mang họ Dư.”
Cả đám lạnh gáy nhìn nhau, không ai cho rằng Dư Tội nói chơi, trong lớp thì thằng này gần như ít tuổi nhất, nhưng còn có chủ kiến hơn cả người nhiều tuổi nhất, thủ đoạn thì càng chẳng kém đám giang hồ lõi đời, đã nói làm thì thế nào cũng không để chuyện này qua dễ dàng như vậy.
Chỉ còn biết thở dài, đành vậy, xảy ra chuyện gì thì anh em cùng gánh vậy, hi vọng rằng đông người thì tội cũng giảm bớt phần nào.