Chương 022 : Buổi kiểm tra thể năng.
Giải Băng thấy không dọa được Dư Tội mới hiểu đụng phải kẻ khó chơi rồi, chuyện trước đó làm quá vụng, cơ bản vì Dư Tội nhìn qua như chỉ cần nhấc tay là xử lý được, ai dè lại thành bung bét thế này, thậm chí vượt quá kiểm soát của hắn, tối qua một nhóm người truy đuổi tới tận đại học thể dục, đánh cho hai người bạn của hắn khiến một người nhập viện vì đa chấn thương, chuyện bên kia xử lý chưa xong, bên này đã thành trò hề.
Hai người như hai con gà chọi nhìn nhau không ai chịu thua lai, sắp tốt nghiệp rồi Giải Băng hơi ngán dây dưa với loại lưu manh này, mình tương lai sáng lạn không thể vấp ngã ở đây, khẩu khí có phần xuống nước: “ Đổi cách giải quyết khác được không?”
“ Đơn đấu à, mày sẽ no đòn thôi.” Nếu đánh nhau khô máu, ngay cả loại như Súc Sinh Trương Mãnh cũng sẽ bị Dư Tội đánh thừa sống thiếu chết, nói tới đánh nhau, y chưa ngán bất kỳ ai:
“ Không nhất định là phải dùng nắm đấm giải quyết, chuyện bây giờ chúng ta coi như chưa từng xảy ra được không? Tao biết mày còn chưa có lối ra sau khi tốt nghiệp, tao có thể giúp, kết bạn nhé?” Giải Băng đưa tay ra, miệng cười ôn hòa như mọi ngày, đó là nụ cười của kẻ ở trên người ta một bậc:
“ Tao không chơi trò đầu cơ, tiền mặt thì tao có thể suy nghĩ. Giết người đền mạng, đánh người đền tiền, đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Dư Tội không bắt tay hắn, kết quả này trong dự đoán rồi, loại công tử bột như Giải Băng khi gặp chuyện là rải tiền ra giải quyết, từ thời sơ trung y đã thu tiền bảo kê, luyện tới hôm nay đã rất thuần thục:
“ Tao cho mày tiền, mày dám nhận không? Không sợ tao tố cáo mày tống tiền à.” Giải Băng thấy có thể giải quyết như vậy thì mừng thầm:” Có điều tao không làm thế, mày ra giá đi.”
“ Mày là thằng bề ngoài đẹp mã bên trong vô sỉ, tao phải đề phòng mới được ... Tao có tấm thẻ tín dụng mua hàng sắp quẹt cạn rồi, mày bù 5000 đi, coi như là bồi thường tổn thương thân thể.” Dư Tội rút di động nhắn tin cho Giải Băng:” Tên chủ thẻ là Dư Mãn Đường, cha tao, đừng mong tố cáo tao tống tiền mày.”
Nếu tố cáo cha y, cứ nhất quyết nói là không biết thằng ngu nào gửi tiền vào là được.
Giải Băng thấy Dư Tội gửi tin nhắn nhanh như vậy biết y đã chuẩn bị trước, mặt sầm xuống:” Mày đã định lấy tiền, sao còn để Giai Lộ bị kéo vào chuyện này?”
“ Mày đùa à, không cho mày chút cảnh cáo, mày chịu nôn tiền ra chắc? Mau lên, không thu được tiền, tao sẽ điên cuồng theo đuổi An nữ thần đấy. “ Dư Tội cất di động đi, giọng nhạt nhẽo đi tới vỗ vai Giải Băng đang nắm chặt tay kìm nén tức giận: “ Người anh em, tao ra giá thế là không cao, mày cũng đừng thấy mất mặt, mày thích sĩ diện thì dễ thôi cùng lắm ngày mai tao xin lỗi An Gia Lộ công khai, chắc chắn tao sẽ làm cho xứng đáng với thể diện 5000 đồng của mày ... Nếu mày trả thêm tiền, tao sẽ xin lỗi mày trước mặt mọi người cũng không phải là không thể.”
Giải Băng giờ mới nhận ra mình đụng chạm nhầm người rồi, sợ dây dưa thêm vội nói: “ 5000, coi như xí xóa.”
“ Ok thôi, đi thong thả nhé Giải thần tài.” Dư Tội làm động tác mời rất màu mè:
Khuôn mặt điển trai của Giải Băng vặn vẹo vì giận, bỏ đi không nói thêm lời nào nữa, còn Dư Tội vươn vai làm động tác vặn mình, có chút buồn chán, thừa biết loại như Giải Băng rốt cuộc phải dùng tiền để giải quyết mà. Ài, cuộc đời này thật vô vị, chẳng có tí hồi hộp nào, ngay cả An Gia Lộ cũng chỉ đến thế mà thôi, nữ thần gì chứ, nực cười!
Đang định về phòng ngủ bù một giấc thì đột nhiên bị người ta một trái một phái tóm lấy cánh tay lôi ra thao trường, Dư Tội rối rít kêu lên:” Gì thế, tôi không báo danh, kéo tôi đi làm gì?”
“ Dư Nhi, nể tình anh giúp cậu đánh nhau, cậu phải giúp bọn này.” Thử Tiêu giữ càng chặt, không cho Dư Tội trốn thoát:
“ Cậu ở trong đội thể dục, phải nghĩ cách giúp chúng tôi qua cửa ải này.” Bánh Đậu không cho Dư Tội ý kiến, kéo y đi xềnh xệch:
Trước kia toàn làm thế, hôm nay có được hay không Dư Tội không biết, không dám đồng ý bừa, định chuồn mà hai tên kia giữ chặt quá, Thử Tiêu cười gằn đe dọa: “ Anh em có nạn, chết cũng phải giúp, chính cậu nói đấy.”
“ Nhưng mà không nói là giúp gian lận.” Dư Tội dở khóc dở cười:
“ Gian lận thôi chứ có phải ép cậu đi làm trai bao đâu, ỏng ẹo cái gì, đi mau.”
Hai tên vừa kéo vừa đẩy, vừa nói ngon ngọt vừa uy hiếp, cuối cùng cũng Dư Tội cũng phải hứa hẹn, bảo họ thả ra cho mình về phòng thay quần áo, ăn mặc thế này chưa nói quá bắt mắt, bản thân y cũng không quen.
Lần kiểm tra thể năng này quy cách không nhỏ, tổ chức rất chính quy, ban học sinh, ban huấn đạo, tổ thể dục đều xuất hiện đầy đủ, còn có cả những lớp chuyên ngành khác đứng ngoài lưới ngăn cách xem náo nhiệt. Dư Tội nhân lúc hỗn loạn trà trộn vào, không mấy người nhận ra y là một trong hai nhân vật chính của câu chuyện đang truyền bá như lửa cháy đồng hoang
Mặc lên người quần jean cũ, chiếc áo hoodie tối màu, Dư Tội cứ như con tắc kè biết đổi màu lẫn mình vào môi trường xung quanh, không gây bất kỳ sự chú ý nào nữa.
Dư Tội từng đại biểu cho trường tham gia hội thao toàn tỉnh, bình thường ở trường chơi trong đội bóng rổ, y rất thân thiết với các giao viên trong tổ thể dục. Nhón chân lên nhìn về phía Hứa Bình Thu và khoa trưởng Sử, chỗ đó Dư Tội không dám tới, đến bên cạnh giáo viên ở vạch xuất phát, cười rất ngoan:” Thầy Đường, có việc gì cần ép giúp không ạ, hay là để em bấm giờ cho.”
“ Đi đi, hôm nay kiểm tra nghiêm túc đấy.” Thầy Đường mặc bộ đồ thể thao đuổi Tiểu Dư ra chỗ khác:
“ Thầy Tần, thầy nghĩ đi, em giúp thày.” Chớp mắt cái Dư Tội đã kiếm được cái ghế đặt bên cạnh một giáo viên khác:
Thầy Tần cúi xuống nhỏ giọng nói: “ Lại định bấm giờ gian cho đám bạn xấu đấy hả?”
Trước kia Dư Tội toàn làm trò gian lận để cứu hai cái thằng ăn hại Thử Tiêu và Bánh Đậu, hai tên này kiểm tra thể năng cũng chỉ quanh quẩn ở mức đạt chỉ tiêu, không giở trò khi tính giờ thì cũng là ghi chép sai kỷ lục. Đi đêm lắm có ngày gặp ma, thế nên giờ giáo viên đều biết, bình thường mắt nhắm mắt mở cho qua, hôm nay không được.
Dư Tội rất có tính kiên nhẫn, mặt dày cầu khẩn: “ Thầy ơi, giúp họ đi, em sẽ bảo họ mời cơm thầy, không, tất cả bọn em cùng mời cơm thầy.”
“ Theo lý mà nói thì tôi cũng nên giúp em.” Thầy Tần mở đầu một câu mà ai cũng biết sẽ có chữ nhưng to tướng đằng sau, cười trả cái ghế cho Dư Tội:” Hôm nay thì không được rồi, hai vị quan lớn trên tỉnh xuống, nếu giở trò ngay trước mặt người ta, e là có sự cố ... Hơn nữa cái đám bạn đó của em là loại gì, em không rõ sao? Cho dù là qua được bài kiểm tra thể năng thì các môn khác qua nổi không? Thôi đi đi, kiếm chỗ mát mẻ mà chơi.”
Dư Tội chùm mũ lên đầu bỏ đi, vì y vừa phát hiện ánh mắt của Hứa Bình Thu nhìn về phía mình, lão già này tinh lắm, đừng để lão ta chú ý là hơn.