Chương 022: Săn trộm. (1)
“ Chẳng lẽ cậu không có lòng tin?” Lưu Tinh Tinh tò mò hỏi Dư Tội đứng im chẳng phản ứng gì:
“ Lòng tin thì có, nhưng mà đội trưởng này, anh bảo chúng tôi đưa cô ta theo à, vướng víu lắm.” Dư Tội nói thẳng, ngay từ đầu y đã không có thiện cảm với cô gái đó:
“ Hả, tôi vướng víu thế nào?” Lai Văn đang hí hửng đứng bên cạnh Lưu Tinh Tinh, nghe câu này tỏ ra không vui:
Lưu Tinh Tinh không dám đắc tội với người ta, phóng viên báo tỉnh, lại còn thông qua tòa báo liên hệ với cả lãnh đạo rồi, vạn vạn lần đừng xem nhẹ một cô gái, nhất lại là cô gái trẻ trung xinh đẹp. Lai Văn còn có tinh thần cầu tiến cao như vậy, chỉ cần cho cơ hội, không biết sau này người ta lên lên vị trí nào, vả lại không chỉ cô gái này, ban tuyên truyền cục cũng tới, Lưu Tinh Tinh mắng Dư Tội: “ Cái thằng bé này, nam nữ phối hợp làm việc không mệt, đó là tổ chức chiếu cố đám độc thân các cậu ... Làm việc cho tốt, bảo cô bé đi theo ông già như tôi, người ta còn chẳng chịu, cứ quyết thế đi.”
Lai Văn nghe mà ngứa răng, té ra mình thành phúc lợi đem tặng à, nhưng cơ hội hiếm có, cô đành cố nén giận, nhưng nhìn ba người kia, Dư Tội không nói, hai người kia cũng nhìn mình tựa cười tựa không:” Sao lại nhìn tôi, mặt tôi có hoa à?”
“ Mặt cô không có hoa nhưng tôi thì lòng hoa nở rộ.” Thử Tiêu hớn hở ra mặt, quên luôn Dư Tội dặn dò khi nãy, thấy mỹ nữ là híp mắt:
“ Mỹ nữ, có bạn trai chưa?” Lý Nhị Đông định cười thật phong đô, nhưng không biết lọt vào mắt người ngoài, vô cùng khả ố, lại còn thô thiển tự giới thiệu: “ Tôi chưa có bạn gái.”
“ Nhàm chán.” Miễn cưỡng đạt chuẩn mỹ nữ, Lai Văn có ưu thế tâm lý lớn với mấy anh chàng bình thường, giờ lại được lãnh đạo bên trên cho phép, lộ diện trước cả phó khu trưởng rồi. Qua cái bắt tay nấn ná mấy giây của phó khu trưởng trẻ đẹp trai, cô tin mình để lại ấn tượng rồi, nên chẳng thèm lấy lòng cảnh sát quèn, xoay người đi luôn, có điều được vài bước quay lại:” Này, ai đưa tôi về, tôi ở khu Tiểu Điếm, cách nơi này mười mấy km.”
“ Để tôi, để tôi.” Thử Tiêu và Lý Nhị Đông ra sức kéo tay nhau:
Lý Nhị Đông hùng hổ dọa:” Này, có muốn tôi về mách Tế muội tử không hả? Định tranh cướp với tôi à?”
“ Tế muội tử là ai, đừng có vu khống người độc thân.” Thử Tiêu hết sức trâng tráo, ôm chặt hông Lý Nhị Đông không cho hắn thoát:
Đang lúc hai tên đánh nhau bất phân thắng bại thì rồ một tiếng, Lai Văn lên xe, cả hai dừng tay trố mắt nhìn Dương Khương đưa mỹ nữ đi, còn người xúi bẩy là Dư Tội chắp tay sao lưng tiếp tục tìm mấy trên trộm bắt được, tra khảo tin tức nữ tặc.
…… …..
Tiêu đề lớn "Săn trộm."
Tiêu đề nhỏ, tôi là phóng viên đi theo hành động đả kích tội phạm đường phố.
Một bài báo chiếm quá nửa trang bìa, thành bài báo gây chú ý nhất trước Quốc Khánh. Lần này tới ngay cả Hứa Bình Thu cũng biết tin muộn, khi nhìn thấy tên đơn vị mới giật mình, xem nội dung xong thì cả buổi chiều ngày hôm đó không ra ngoài, sau đó ông ta gọi điện tìm hiểu chi tiết mất một tiếng.
Đây là hành động do cục triển khai nhắm vào tỉ lệ tội phạm đường phố gia tăng, vô tình thế nào mà ba con sâu hại lại thành nhân vật linh hồn, không xem không biết. Xem một cái vị đại xử trưởng như ông ta cũng giật mình, Quốc Khánh có nghỉ vài ngày thôi mà ở trên mạng có hàng trăm tin về đả kích tội phạm đường phố, nổi bật nhất là chiến quả ở đường Ổ Thành, trong 24 giờ kỷ lục tối cao là 72 tên trộm bị bắt, 92% bị kết án, tội phạm khu vực sụt giảm mạnh, vài ngày Quốc Khánh, báo án gần như bằng 0, tức thì được cục tuyên truyền đẩy lên ra sức tuyên truyền.
Hứa Bình Thu nghiên cứu kỹ thủ đoạn đội chống trộm cắp được trên mạng tiết lộ, rất sáng tạo, không rình bắt tội phạm ra tay, mà là bắt lúc hủy vật chứng, lại còn theo dõi địa điểm góc khuất camera để bắt, nâng cao tỉ lệ bắt tội phạm của cảnh sát. Trong quá trình chấp hành nhiệm vụ còn cải biến cách hành động từ nhóm nhỏ chia khu vực, thành đoàn đội lớn, phân chia công đoạn như dây chuyền sản xuất, làm ông ta bất ngờ hơn nữa là đội chống trộm cắp còn thành lập liên minh chống trộm cắp, thu hút rất nhiều người tình dân nguyện tham gia, tạo nên phong trào toàn dân chống trộm rầm rộ chưa từng có, cả phòng tuyên truyền của tình cũng chú ý.
Không ai có thể ngờ tất cả bắt nguồn từ hai cái tát một phát cào của mỹ nữ nào đó.
“ Tiểu Đoạn, lái xe tới cục chống ma túy, tới đó tìm người, lát nữa chở về.”
Hứa Bình Thu rời văn phòng vào xe nói, ông ta tổng hợp bài báo tích mấy ngày, chớp mắt quay lại tâm thái phức tạp ở Quảng Châu. Chàng trai đó vẫn làm ông ta đau đầu, đáng lý mà nói, vượt qua được thời kỳ thích ứng của đặc vụ, chướng ngại tâm lý không thành vấn đề, cậu ta sẽ thành đặc vụ xuất sắc, vậy mà Dư Tội không biết vì sao dứt khoát từ chối cả cục chống ma túy lẫn tham gia đặc vụ. Có điều cậu ta lại không từ chối làm cảnh sát, lại còn vui vẻ làm một dân cảnh thanh danh không đáng một xu.
Tới đội chống trộm cắp còn tiêu cực bãi công, bỏ việc không phép, Hứa Bình Thu kỳ thực đã hết hi vọng vào Dư Tội rồi, không muốn quản nữa, định bỏ mặc y ở đơn vị bên lề chẳng ai quan tâm này, vì thế nhiều ngày không gọi điện hỏi tình hình.
Nhưng cái thằng nhóc đó người ta muốn quên y cũng không nổi, khi người ta hết hi vọng rồi thì y lại bừng sáng chói lòa, đường hoàng xuất hiện trước mắt.
Tâm thái của Hứa Bình Thu bây giờ là muốn dùng không được, bỏ thì lại tiếc, cực kỳ đau đầu.
“ Xử trưởng, tới nơi rồi.” Xe đã dừng một lúc không thấy Hứa Bình Thu có phản ứng, lái xe nhắc:
Hứa Bình Thu thở dài một tiếng, thu lại tâm sự, xuống xe đi vào tòa nhà cục chống ma túy, sau khi cục chống ma túy tách khỏi mảng hình sự, ông ta rất ít tơi đây, ông ta rất ít tới đây, nhà mới sây, sân trước hai hàng xe mới cóng, xanh hóa làm rất tốt.
Lâm Vũ Tịnh hay tin từ trên lầu chạy xuống, theo sau còn có Cao Viễn, Lý Phương Viễn, Mã Bằng, gặp được Hứa Bình Thu giữa hành lang, ai nấy vui mừng, đứng lại kính lễ.
Không phải trường hợp chính thức, Hứa Bình Thu luôn rất thoải mái, vờ sầm mặt mắng:” Về rồi là kiêu à, không ai tới thăm tôi, để tôi phải chủ động tới thăm.”
“ Đội trưởng, cảnh sát nhỏ chúng tôi sao bước vào được sân sở công an tỉnh.” Cao Viễn cười hì hì:
“ Đúng thế, đội trưởng mà ký giấy thông hành, tôi ngày nào cũng tới thăm.” Mã Bằng cũng phụ họa:
Hứa Bình Thu nhìn đặc vụ 02 thêm mấy lượt, nhiều năm hoạt động ngầm để lại khuôn mặt tang thương, vỗ vai hắn:” Thế nào, mặc đồng phục có quen không?”
“ Tâm lý thoải mái hơn, nhưng không được tự do.”
Câu này làm mọi người đều bật cười, Lý Phương Viễn chạy đi gọi Đỗ Lập Tài, Hứa Bình Thu nhìn vai Lâm Vũ Tịnh:” Lại thêm một sao rồi, oai lắm, mười năm nữa thôi sẽ là nữ lãnh đạo xinh đẹp của cục chống ma túy.”
“ Xử trưởng Hứa cứ trêu tôi.” Lâm Vũ Tịnh hơi ngượng:
Đỗ Lập Tài chạy tới, bắt tay lại hàn huyên, các đơn vị trừ khi có nhiệm vụ, kỳ thực thường ngày ít liên lạc, khó khăn lắm mới gặp nhau một lần, thân thiết vô cùng, Đỗ Lập Tài kéo Hứa Bình Thu đi tới phòng cục trưởng Liêu.