Dư Tội

Chương 021: Đúng thời cơ. (2)

Chương 021: Đúng thời cơ. (2)
Lúc này Lưu Tinh Tinh hối hả chạy vào, đứng ở trong sân hô lớn:” Ra cả đây, bỏ công việc đó, ra hết đây ... Có việc, tất cả mặc đồng phục vào, phân cục trưởng và phó cục trưởng tới, 10 phút sau tập hợp trong sân.”
Lai Văn hỏi nhỏ:” Ai thế?”
“ Đội trưởng Lưu của chúng tôi.”
Nói còn chưa dứt lời thì mỹ nữ Lai Văn không thèm để ý tới hắn nữa rồi, đưa tay vuốt lại mái tóc, tủm tỉm cười đi tới phía Lưu Tinh Tinh:” Đội trưởng Lưu, tôi là Lai Văn phóng viên báo tỉnh, hôm nay trên xe bus bị trộm móc ví, may mà nhờ đội viên của anh giúp lấy lại, thật sự cám ơn các anh.”
Phóng viên, Thử Tiêu vấp chân vào nhau suýt ngã dập mặt.
“ Ái dà, ái dà, cô phóng viên khách khí quá, chuyện trong phận sự thôi mà.” Lưu Tinh Tinh có chút khẩn trương nắm tay mỹ nữ phóng viên, cả đời còn chưa bao giờ được vinh dự này:
“ Trừ cảm tạ, tôi còn có một đề nghị, lần đầu tôi được chứng kiến sự dũng mãnh của đội chống trộm cắp, đáng phải làm một phỏng vấn chuyên đề, tôi vừa trao đổi điện thoại với tòa báo, tổng biên tập của chúng tôi đang hiệp thương với lãnh đạo quý cục.” Lai Văn tranh thủ thời cơ nói:
“ Chuyện này tôi thực sự không định đoạt được, nhưng mà lãnh đạo cục sắp tới rồi, xin mời, mời vào văn phòng tôi.” Lưu Tinh Tinh cười không khép miệng lại được, đi trước dẫn được cho mỹ nữ:
Úi dời, Thử Tiêu tức hộc máu, nữ nhân này thay đổi quá nhanh đi, chớp mắt đã vứt bỏ hắn như rác rồi, hậm hực về phòng thay áo, nhìn thấy Dư Tội đã thay đồ xong, hỏi:” Mẹ nó, con bé đó là phóng viên thật, sao cậu nhìn ra?”
“ Tôi nhìn cái mặt anh là ra thôi.”
“ Là sao?” Thử Tiêu nghi ngờ thằng này sắp công kích tướng mạo mình:
“ Bằng vào cái mặt anh em ta, nếu có mỹ nữ không quen biết chủ động tiếp cận chắc chắn không phải là nữ nhân loại tử tế. Cô ta hẳn không phải tiểu thư, vậy thì là loại moi thông tin, người thường ai thích tiếp cận cảnh sát chứ?”
“ Chỉ thế thôi?” Thử Tiêu không tin:
“ Tôi vừa nói liên quan tới thông tin, cô ta có phản ứng ngay, thế nên tôi đoán ra.” Dư Tội tiện mồm mắng:” Lần sau mang cái gương theo có mỹ nữ vô cớ tiếp cận thì mang soi mặt trước rồi hẵng nói chuyện với người ta, khỏi mất mặt sau đó. Tế muội tử đúng là có mắt không tròng.”
Thử Tiêu đỏ mặt tía tai, còn cãi cố:” Nhỡ người ta bán bảo hiểm thì sao?”
“ Thôi đi, bọn bán bảo hiểm mắt tinh hơn hình cảnh, nhìn một cái biết anh nghèo rách rồi, thèm vào mà để ý.” Dư Tội đả kích thêm phát nữa: “ Chưa phục chứ gì, nhìn kỹ đi, giày cao gót cũ mòn mũi, phải chen lấn xe bus, tất nhiên là sự nghiệp chẳng ra gì rồi.”
“ A, có lý thật đấy, có điều cô ta bám theo đội trưởng của chúng ta rồi. có lẽ sự nghiệp sau này sẽ bước rẽ không chừng.”
“ Tình huống thông thường không cho đăng báo đâu, cô ta phí công thôi.”
Hai người ăn mặc chỉnh tế cùng toàn thể đội ngũ tập hợp, Lưu Tinh Tinh và Cẩu Vĩnh Cường đứng ở cửa nghênh tiếp, đã dặn dò mọi người rồi, té ra là phân cục đang mở một hoạt động động viên đả kích tội phạm đường phố, cùng lúc đó bên này báo tin chiến thắng, bắt liền 57 tên trộm, thế là phân cục trưởng cùng với phó cục trưởng tới dự hội nghị không tin, hỏi kỹ mới biết là thật, vội vàng tới hiện trường.
“ Chú nhóc đó khá lắm, bảo sao xử trưởng Hứa quan tâm như vậy, đúng là không phải người thường.” Lưu Tinh Tinh ghé tai thì thầm:
Cẩu Vĩnh Cương quay đầu nhìn đội ngủ, cũng hạ giọng nói:” Có điều đội trưởng này, tôi phải nhắc anh, anh xem bọn trộm cắp này đã bao giờ thống khoái nhận tội vậy chứ?”
“ Có biết vì sao công tác của chúng ta chẳng ra sao không?” Lưu Tinh Tinh hiểu ý:” Vì chúng ta quá hiền, vài thủ đoạn không dám dùng, mấy chú nhóc này thì khác, không sợ trời không sợ đất ... À phải, có nữ phóng viên đang đợi, lát nữa giới thiệu cho cục trưởng, cô ta muốn viết bài báo độc quyền.”
“ Có ổn không?” Đội phó Cẩu ngạc nhiên, loại đơn vị như họ không cho đăng tin bài:
“ Anh không hiểu, xã hội bây giờ thay đổi rồi, cục muốn tăng cường lực độ đả kích tội phạm đường phố, cô ta gặp đúng thời cơ.” Lưu Tinh Tinh nói tới đó thấy đội xe tới, ngậm miệng luôn:
Cổng sắt lớn mở rộng đón đội xe nối nhau đi vào đội chống trộm cắp, có người hô kính lễ, ba mấy người đứng nghiêm, mười mấy vị cấp trên cảnh hàm đủ kiểu bước xuống. Thăm hỏi, giới thiệu vài câu, sau đó đi dọc theo phòng giam nhìn bọn trộm bị bắt về, lãnh đạo tất nhiên không đi tiếp xúc với lũ trộm, nói chuyện với dân cảnh, biết ba cảnh sát mới dẫn đầu mọi người lập chiến công.
Phân cục trưởng Ngụy Trường Hà tuổi gần bốn mươi, bụng phệ, người thì thấp mà tư thái cao, thích làm vẻ quan cách, ánh mắt quét qua đội ngũ giống như vào từng người kỳ thực chẳng nhìn ai, khen ngợi: “ ... Chuyện này làm tốt lắm, đả kích hữu hiệu đám tội phạm đường phố, bảo hộ tài sản quần chúng nhân dân, tôi đại biểu cho phân cục Hạnh Hoa Lĩnh biểu dương các đồng chí ... Các đồng chí vất vả rồi ... Kinh nghiệm này rất tốt, nên tổng kết lại, đẩy mạnh toàn thành phố, tiếp theo đây trên cục sẽ triển khai ‘hoạt động chuyên môn đả kích tội phạm đường phố’, các đồng chí đã mở đầu oanh liệt, cục trưởng Vương gọi điện thông báo cho tôi, văn phòng lãnh đạo của hoạt động sẽ đặt ở đại đội các đồng chí ... Các đồng chí, đây là một vinh dự ...”
Đối với một người gặp cả lãnh đạo cấp cao như Dư Tội, lãnh đạo nhỏ như phân cục trưởng chẳng hù nổi y, biết hoạt động hôm nay được đội thuận nước đẩy thuyền biến thành chuyên môn hưởng ứng lãnh đạo, y cũng chẳng hề phản cảm.
Tiếp đó còn có vị phó khu trưởng tên Giả Nguyên Thanh, còn trẻ lắm, mới trên 30, đeo kính không gọng, người dong dỏng cao, đậm vị học giả, thái độ thân thiết, cổ vũ họ tiếp tục phát huy, bảo vệ hoàn cảnh kiến thiết kinh tế khu.
Nói thì rõ lắm mà chẳng có khen thưởng gì thực chất.
Phía đội chị Phương đại diện phát biểu vài câu, nghe báo cáo, sau đó ai về vị trí người nấy, 57 tên trộm, đủ bận cả đêm rồi. Dư Tội chỉ ngạc nhiên là khi lãnh đạo đi, nữ phóng viên kia trò chuyện cực kỳ thân thiết với phó khu trưởng và phân cục trưởng, hai bên tựa hồ đạt thành hiệp nghị gì đó, cô ta còn đích thân mở cửa cho lãnh đạo, trông đắc ý lắm.
Lãnh đạo tới lui nhanh như gió, đội ngũ giải tan, Lưu Tinh Tinh vẫy tay gọi: “Dư Tội, Đức Tiêu, Nhị Đông ... Ba đứa lại đây.”
Ba người chạy tới trước đội trưởng, vị đại tinh tinh này như khỉ mẹ xoa đầu con, hài lòng hết chỗ nói, bóp vai Dư Tội vài cái:” Chà chà, chàng trai này rắn chắc thật.”
Thực sự không có gì mà khen, khen thằng bé này đẹp trai khác nào là vả vào mặt người ta, thôi thì có cái ưu điểm khỏe mạnh, nói xong nghiêm khắc cảnh cáo:” Xử trưởng Hứa đi cửa sau đưa các cậu tới đây, tôi còn nghĩ để các cậu quá độ kiếm kinh nghiệm cơ sở .. Không ngờ thành tích chưa từng có thế này, lợi hại lắm ... À đúng, phân cục trưởng Ngụy về nguyên tắc đồng ý cho phóng viên đi theo, phóng viên Lai từ mai theo chúng ta cùng chấp hành nhiệm vụ, các cậu đưa cô ấy theo ... Nhân thủ trong đội, gồm cả tôi, toàn thể hành động, bắt được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, đánh gục khí thế bọn chúng trước Quốc Khánh, làm chúng không dám thò đầu ra nữa ... Có lòng tin không?”
“ Có!” Thử Tiêu và Lão Nhị đồng thanh hô vang, hết sức khí thế:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất