Dư Tội

Chương 024: Săn trộm. (3)

Chương 024: Săn trộm. (3)
Có điều hôm nay tên trộm xe lành nghề đó gặp vận xui rồi, chớp mắt nhảy lên xe, từ nhiều phương hướng bị đội viên chống trộm cắp chạy tới bao vây, tên trộm hoảng hốt ném cả xe chạy, thiếu chút nữa bị xe hơi xô phải, chạy hồng hộc dưới hàng cây cách đó không xa. Bình thường trộm cắp xảy ra thì người người né tránh sợ vạ lây, lần này khác tên trộm chạy, tuy không ai dám ra mặt cản, nhưng nhà sống hoặc kinh doanh bên đường đều chỉ chỗ, liên tục la hét “bắt lấy nó” “nó rẽ trái rồi kìa”, “đừng để nó thoát” để chỉ điểm cho đội chống trộm cắp, có người thậm chí còn cầm dị vật ném theo, làm thằng trộm càng chạy càng phát hoảng.
Lai Văn di chuyển điện thoại phía trước tên trộm, cô thấy Dư Tội dựa vào cái cây trên vỉa hè đứng chơi như người không liên quan.
Gần, gần lắm rồi, Dư Tội thình lình tung chân đá ngang bụng thanh niên, thanh niên đó như khúc gỗ lăn lông lốc trên vỉa hè, cú đá hết sức tàn bạo đó khiến Lai Văn cũng tích tắc phải nhắm mắt lại kêu khẽ, thanh niên kia nằm im luôn không ho he gì được.
Không chỉ một lần Lai Văn chứng kiến cảnh tương tự, tin rằng bất kỳ ai cũng sẽ nảy ra suy nghĩ giống cô: Đừng có đùa với chàng trai này.
“ Tên này ra tay thuần thục như thế phải có tiền án, thầm vấn đột kích, xem nơi tiêu thụ là ở đâu.” Dư Tội nói với mấy đội viên tới tiếp ứng, sau đó rẽ đám đông bỏ đi như không liên quan:
Thời gian qua nhiều hộ kinh doanh ở đây quen với cảnh này lắm rồi, vỗ tay rào rào hô hào khen hay, có người chừng ba mươi tuổi dáng dấp giống ông chủ còn xông tới đá bồi một phát:” Tao mất bốn cái xe rồi, chắc chắn có phần của mày đúng không?”
Đám đông xúm quanh cùng cảnh sát đưa tên trộm lên xe, lúc này mới quay sang xì xào bàn tán cảnh vừa rồi, nhất thời không ai nhớ người vừa ra tay trông như thế nào, nhìn dãy phố cũng không thể xác định được cảnh sát thường phục là ai.
Đám đông tản đi, Dư Tội đã lên xe, địa điểm phải thay đổi liên tục đề phòng quen mặt, cứ bắt một tên trộm là y lập tức điều chỉnh bố trí, xe này do Thử Tiêu lái, Dư Tội nhìn ra đường, chỉ tay dừng lại ở khu nhà cao tầng xây theo hình chữ U.
“ Dư Nhi, tôi hiểu rồi, chọn nơi tầm nhìn rộng, nhưng bản thân phải kín đáo đúng không?” Lý Nhị Đông quan sát địa điểm hỏi:
“ Ừ, khôn ra rồi đấy, chiêu này tôi học của người của cục chống ma túy, chuyến đi Quảng Châu không uổng công, học được không ít.” Dư Tội không ít lần cảm khái về chuyến đi đem lại ích lợi cả đời đó:
“ Tôi cũng học đường nghề dán quảng cáo.” Lý Nhị Đông mặt dày gật gù:
Lai Văn dừng tay nhìn Dư Tội kinh ngạc:” Anh còn làm ở cục chống ma túy nữa à?”
“ Tiếp xúc thôi, chưa làm.” Dư Tội trả lời ngắn gọn, thái độ với Lai Văn không thay đổi là bao:
Xe dừng lại, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông tự động chọn chỗ canh chừng, Dư Tội thì khép mắt nghỉ ngơi, Lai Văn quan sát hoàn cảnh xung quanh, từ bãi đỗ xe có thể nhìn thấy hết hai đầu con đường, hơn nữa hai bên nhìn tới thì lại là góc khuất:” Tổ trưởng Dư, yếu quyết lựa chọn địa điểm theo dõi là gì?”
“ Đơn giản là chúng ta thấy chúng, chúng không thấy chúng ta, thả nước vào trong biển. Ví như cái xe này nếu đỗ cửa trung tâm mua sắm sẽ bị chú ý ngay, nhưng ở bên kiến trúc cũ này thì nó biến thành vô hình. Cứ hay nói trộm to gan, trắng trợn, kỳ thực nhầm rồi, bọn chúng rất nhát, có chút bất thường nào là từ bỏ ngay ... “ Dư Tội nhắm mắt đáp:
“ Vậy làm sao có thể dự kiện được trộm sẽ ra tay.” Lai Văn vừa đánh máy rào rào vừa hỏi, đợi một lúc không thấy trả lời, thở dài:” Tôi càng sớm xong công việc thì anh càng sớm được giải thoát, đây là nhiệm vụ cấp trên giao.”
“ Cái này không phải học vấn, mà là nhãn lực, chú ý bước chân chúng, chận rãi, nhưng không phải nhàn nhã, mà cẩn thận. Nhịp sống đô thị rất cao , đa phần mọi người bước chân vội vã, nhưng chúng khác, chúng đi lang thang như vô mục đích, vì vừa đi vừa quan sát kiếm mồi, nên chúng không thể đi nhanh, mắt thì láo liên, cô sẽ nhận ra ngay khi ánh mắt chúng khóa con mồi. Còn nữa, cách ăn mặc của chúng, trộm cắp không thể mặc loại quần lùng thùng vướng víu, không tiện hành động cũng như bỏ trốn, còn giày dép nữa, cơ bản phải là loại chắc chắn, không phải kiểu làm dáng làm điệu màu mè, nhiều lắm ... Tóm lại cô cứ tổng hợp điểm chung của những kẻ bị bắt lại sẽ thấy thôi ...” Dư Tội nói liền một tràng, kết luận: “ Dễ lắm.”
Dễ? Trong đầu Lai Văn xẹt qua hình tượng của những kẻ kia, là một phóng viên khả năng quan sát của cô không tệ, dù Dư Tội cung cấp thông tin chi tiết, thực tế, quan sát được phố một lúc, cô vẫn chẳng thấy dễ dàng gì.
Không nghe thấy tiếng đánh máy, Dư Tội mở mắt ra thấy Lai Văn đang nhìn chằm chằm đường phố:” Hình như cô khá hứng thú với chuyện này.”
“ Ừm.” Lai Văn quay đầu lại, giọng buồn bã xen lẫn tiếc nuối:” Không sợ anh cười, khi đi học tôi từng muốn làm cảnh sát, trong nhà không cho, vì thế tôi làm phóng viên để thỏa mãn phần nào cảm giác điều tra.”
“ Đừng tiếc, cô đi hỏi những đồng nghiệp của tôi đi, đảm bảo ít nhất có trên 50% hối hận vì làm cảnh sát, nếu cho họ cơ hội làm việc khác, họ đổi nghề ngay ...”
Lai Văn có chút cảm xúc, đúng vậy, nhiều công việc chẳng qua cắn răng mà làm tiếp, người bình thường, cơ hội lựa chọn không nhiều.
“ Số một! Số một, trong nhà tìm có chuyện, nghe thấy không?”
Bộ đàm vang lên, Dư Tội và Lai Văn cùng chớp mắt, trong lúc vô tình hai người đã nhìn nhau một lúc, có lẽ là sự đồng cảm về công tác bất đắc dĩ, Dư Tội cầm lấy bộ đàm, không biết sao giọng lại có phần uể oải:” Tôi là số một, đã nghe.”
“ Về đội, có vụ án quan trọng, những người khác ở lại vị trí, một mình cậu trở về.”
Là giọng của Lưu Tinh Tinh, vụ án quan trong? Dư Tội chả tin, toàn dùng lý do đó gọi y về, huýt sao gọi Thử Tiêu và Lý Nhị Đông về xe, dặn dò vài câu, gỡ bộ đàm ra để lại xe, nhảy ra ngoài bắt taxi về đội.
“ Sao trong đội lại nửa đường gọi cậu ấy về?” Lai Văn giọng không vui, vừa xong có chút cảm giác quan hệ hai người có thể cải thiện lại bị phá:
“ Chắc là có đội khác tới khoét góc tường, hoặc là muốn học tập kinh nghiệm ấy mà, gần đây bọn họ cứ tới quấy rầy suốt, Dư Nhi không thích vụ này cho lắm.” Lý Nhị Đông thì rất hâm mộ mơ một lần đứng phát biểu trước các đồng nghiệp mà chẳng được, gần đây danh tiếng của Dư Tội rất lớn:
“ Hừ, kinh nghiệm của chúng ta, bọn họ học không nổi đâu.” Thư Tiêu cười gian đập tay với Lý Nhị Đông, thủ pháp thẩm vấn của họ phải xem thiên phú:
“ Ê, nhìn kìa, nhìn kìa, hướng chín giờ, Thử Tiêu, em gái kia sao mặt quen thế? Tìm ai vậy, sao nhìn về chỗ chúng ta.” Lý Nhị Đông chỉ tay:
Thử Tiêu nhìn theo hướng hắn chỉ vung tay bốp một phát, mắng: “ Ngốc, đó là bạn gái của Dư Nhi.”
“ Nói linh tinh, người ta là cảnh ti cấp một đấy.” Lai Văn nhìn qua ống kính tức thì chấn kinh, một cô gái xinh đẹp cao tới sấp xỉ 1m8 vốn cực kỳ gây chú ý rồi, nếu như lại còn mặc thêm bộ cảnh phục giày da nữa thì tỉ lệ quây đầu chắc chắn là 100%. Nhưng thứ làm Lai Văn ngạc nhiên hơn nữa là phát hiện sao lấp lánh trên vai nữ cảnh sát khá trẻ đó, cô cũng biết cấp bậc trong hệ thống cảnh sát:
“ Thế có là gì, năm xưa tôi và Tiểu Dư ở Quảng Châu, ngay cả cảnh giám mà cũng cao hứng thì trả lời, không cao hứng là chửi. Đám người này chuyên chạy theo sau đít tôi, không tin à ... Nghe tôi gọi này ...” Thử Tiêu lên mặt hù dọa Lai Văn, Lý Nhị Đông một hồi, hạ cửa kính xuống, hô lớn: “ Chị ngực bự ... Ở đây này.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất