Chương 025: Cố nhân tương tri. (1)
Còn có kiểu gọi người ta như thế à, Lai Văn, Lý Nhị Đông giật mình, có điều hữu dụng ngay, nữ cảnh sát kia lên xe, lái xe tới điểm theo dõi, cửa mở rầm rầm đi xuống mấy cảnh sát toàn là loại cấp bậc cao. Lý Nhị Đông lạnh lưng, hắn nhận ra rồi, Lai Văn cũng bị một nam cảnh sát cao lớn uy mãnh làm chếnh choáng, mắt sắp thành hình trái tim.
Đi đầu là chị ngực bự, kéo cửa xe, bất ngờ là lại cười vui vẻ nhéo tai Thử Tiêu kéo ra: “ Xem ra đánh cậu hơi nhẹ nên chưa sợ hả, không chịu tiến bộ.”
“ Thử Tiêu, cậu thành tiêu rồi.” Cao Viễn lâu mới lại nhìn thấy tên béo có bộ mặt tức cười, trêu:
“ À, lại béo lên, chắc chắn trốn việc không ít.” Lý Phương Viễn tát một phát khẽ mắng: “ Còn hơi rượu, chưa học thuộc điều lệ cảnh sát à?”
“ Chà các cậu sống không tệ, có cả phóng viên đi theo đưa tin hiện trường nữa kia đấy.” Mã Bằng theo thói quen luôn cảnh giác quan sát, nhìn laptop, máy ảnh cùng cách ăn mặc của Lai Văn liền nhận ra ngay:
Người thì nhéo tai, người thì béo má, người cốc đầu, Thử Tiêu bị sự nhiệt tình của đám đồng đội cũ làm chịu không thấu, rối rít cầu xin:” Anh ơi, chị ơi, đừng có như thế được không, tôi đâu đáng yêu tới mức cả nam nữ cùng động chân động tay .... Nhớ mọi người quá, ôm một cái là đủ rồi.”
Nói xong giang tay muốn ôm Lâm Vũ Tịnh, bị cô vả nhẹ một cái đẩy mặt đi chỗ khác, làm Thử Tiêu rất nản lòng. Bất ngờ gặp nhau, đem Lý Nhị Đông giới thiệu cho mọi người, giờ thằng bé trí nhớ hơi tệ mới nhớ ra chính là mỹ nữ cảnh sát đón họ về đội ở Quảng Châu, sau đó còn tới trường tìm Dư Tội.
Trò chuyện vài câu, đi vào chủ đề chính, Mã Bằng hỏi:” Người đứng đầu của các cậu đâu?”
Lý Nhị Đông ghen tỵ với Thử Tiêu lắm, quen bao nhiêu cảnh sát cấp cao như thế, nhưng mà về phần nói “Chị ngực bự” là bạn gái của Dư Tội thì hắn nhất quyết không tin, nhìn dung mạo, vóc dáng cấp bậc của người ta xem, hoàn toàn không có cửa:” Bị đội trưởng gọi về rồi ạ, chắc là có đại án.”
“ Chỗ các cậu chuyên bắt vài tên trộm vặt, đâu ra đại án?” Cao Viễn trong lúc vô tình để lộ sự coi thường với đơn vị này:
“ Xem thường chúng tôi hả, biết chúng tôi bắt trên nghìn tên trộm không, giờ ở con đường này đã không còn trộm mà bắt nữa rồi.” Thử Tiêu vỗ ngực tuyên bố:
“ Không còn trộm để bắt nữa thì rình ở đây làm gì?”
“ Ha ha ha, thi thoảng bắt trộm qua đường.”
Lâm Vũ Tịnh hỏi số điện thoại của Dư Tội, thằng nhóc đó từ sau khi chính thức tham gia công tác liền đổi luôn số điện thoại, sau đó cô lại được cử đi học nghiệp vụ, về thì gặp vụ án. Đổi số đã đành đi, cô đâu có đổi, lại không báo cho cô, kỳ thực chủ yếu vì giận nên không liên lạc, nếu không cô nhấc điện thoại một cái là tìm ra ngay, nếu không phải hôm nay có cái cớ này, cô không thèm gặp thằng nhóc đáng ghét ấy, nghe Thử Tiêu báo ra, bấm số, mãi mà chỉ có tiếng chuông, không vui:” Không nghe.”
“ Tới thẳng đội đi, chắc là đang họp, thời gian qua sáng bắt trộm, tối đi họp, rảnh rỗi còn làm giáo viên hướng dẫn, cậu ấy bận lắm.”
Thử Tiêu dương dương đắc ý giới thiệu tình hình làm người cục chống ma túy cười, với họ bắt vài tên trộm là trò chơi, chẳng coi là bận được, tạm biệt đi luôn.
Người đi rồi, Lý Nhị Đông chưa hết kinh ngạc, tóm cổ Thử Tiêu hỏi:” Rốt cuộc là sao, có phải các cậu ở Quảng Châu tham gia đại án gì không?”
“ Có thể đoán, song tôi không thể nói, bí mật cảnh vụ, cậu lại không phải không biết điều lệ bảo mật.” Không ngờ cũng có ngày Thử Tiêu đám điều lệ bảo mật dọa người khác:
Lý Nhị Đông ngậm miệng, theo nghề một thời gian đã biết kỵ húy, nhưng mà vẫn có người không nhịn được, Lai Văn tò mò:” Thử Tiêu, cậu nói Dư Tội và chị cảnh sát kia ... Hai bên chênh lệch lớn quá.”
Đúng là quá lớn, nữ nhân mặc cảnh phúc chẳng những rực rỡ còn thêm phần oai hùng, thực sự không để đem so cùng đám tướng mạo trộm cắp như anh em họ.
“ Ý cô là hòa nhài cắm bãi phân trâu chứ gì, quá chuẩn, quá đúng ... Khi đó tôi và đóa hoa này ngày ngày ở cùng nhau, tôi chỉ dám lén lút nhìn chị ấy chảy nước dãi. Không ngờ thằng khốn Dư Nhi đó gan bằng trời, một hôm cậu ta lợi dụng nhiệm vụ, ấn chị ấy vào tường ... “ Thử Tiêu muôn phàn cay đắng chu môi làm động tác hôn:” Chậc chậc, thế là phân trâu và hoa tươi liền quan hệ không rõ ràng.”
“ Không đánh chết cậu ta luôn à?” Lý Nhị Đông thù hận thốt lên:
“ Uất hận nhất là ở chỗ đấy, Dư Nhi sờ soạng một phen thỏa thuê, chị ấy quay về đánh tôi, không cho tôi nói.” Giọng Thử Tiêu đầy cay đắng:
“ Ngốc, nếu mà cậu ra tay, tôi thấy chuyện ngược lại, chị ấy sẽ đánh Dư Nhi, không cho cậu ta nói.” Lý Nhị Đông chỉ mặt Thử Tiêu vẻ hận sắt không thành thép:
“ Á, làm sao tôi không nghĩ ra nhỉ, đặt chúng ta ở cạnh nhau, rõ ràng tôi đẹp trai nhất.”
Thử Tiêu nói xong cùng Lý Nhị Đông đồng loạt thở dài, than vãn xong không thấy Lai Văn đâu, té ra cô đã cười ngã xuống ghế không bò dậy nổi nữa rồi.
….. ……
“ Quần thể dễ bị hại, thời gian và địa điểm dễ xảy ra vụ án, cơ bản chỉ có thế, nếu mọi người còn kiến nghị gì, chúng ta bổ xung sau, tiếp theo mọi người cùng xem đặc trưng của kẻ trộm ...”
Nếu có người quen ở đây sẽ vô cùng ngạc nhiên chứng kiến Dư Tội lúc này, cảnh phục chỉnh chu, trầm ổn đứng trước máy vi tính tay cầm điều khiển giảng giải. Vốn với tuổi tác và kinh nghiệm thì chức tổ trưởng và lãnh đạo hoạt động đả kích tội phạm mặt đường này không tới lượt y làm, nhưng hướng dẫn và chỉ đạo thì không ai hơn được. Vì từ sau thể hiện xuất sắc kỳ Quốc Khánh, đồng nghiệp tới giao lưu học tập không ngớt, đội trưởng Lưu mới học hết sơ trung ứng phó không nổi, đẩy Dư Tội ra.
Dư Tội điều chỉnh hình ảnh trên máy chiếu, vô tình ngẩng đầu thấy một nhóm người đứng ngoài cửa số, ngần ra một giây khôi phục ngay, Lâm Vũ Tịnh vừa ra hiệu cổ vũ y.
Hình ảnh hiện lên, Dư Tội nói với bảy tám đồng nghiệp:” Thứ nhất, ánh mắt của chúng, thiếu tập trung một điểm, luôn liếc trái nhìn phải, giống đang tìm ai đó, nhưng ... trái ngược là vẻ mặt chúng lại thản nhiên như không.”
Lần lượt những bức ảnh từ bến xe bus, chợ trời, đầu đường, cổng trung tâm mua sắm, những người khác nhận ra điểm chung ngay, trộm là trộm, chung quy khác với người thường.
“ Thứ hai, mọi người nhìn bước chân của chúng, rất đều, rất vững, càng cao thủ càng tự tin. Mọi người nhìn người này đi, nhận ra chưa hắn bước chân thong thả, bị người khác vượt qua hết rồi, trời nóng nực như thế, ai lại đủng đỉnh phơi nắng làm gì? Vì thế chúng ta cũng dễ dàng nhận ra đồng bọn của chúng đi bên cạnh.”
“ Lại nhìn cách ăn mặc, tay áo ống bó, quần cũng vậy, thuận tiện ra tay và bỏ trốn, chúng thường mang kèm phụ kiện, kính râm, mũ, báo cầm tay, vừa che dấu ánh mắt tìm kiếm con mồi vừa tránh bị camera ghi hình, thậm chí chuyên lảng vảng quanh khu vực góc chết camera ... Những tư liệu này đội trưởng của chúng tôi đã chuẩn bị vài bản cho các đồng chí, lát nữa sẽ phát, muốn nhận ra bọn trộm không khó, tổng kết quy luật càng nhiều mọi người càng thấy chúng tách biệt khỏi đám đông. Kỳ thực tôi không cần múa rìu qua mắt thợ, tin rằng các đồng chí qua thực chiến tiếp xúc với muôn loại tội phạm còn phát hiện nhiều hơn, nên tôi mong được các đồng chí bổ sung thêm, chúng ta cùng học tập lẫn nhau.”