Dư Tội

Chương 029: Cao thủ tiến môn. (2)

Chương 029: Cao thủ tiến môn. (2)
Dư Tội đột nhiên trừng mắt chỉ mặt Lạc Gia Long mà mắng:” Chó má, Lạc Đà, anh gài bẫy tôi à, vì vấn đề trị an của bệnh viện này đã có 2 đồn trưởng đồn công an mất chức. Tôn Thiên Minh bị phân cục 3 ra hạn phá án một tuần, giờ thời gian đã trôi qua 3 ngày ... Có phải hết cách rồi, tính kiếm người để đùn đẩy trách nhiệm không? Định tim thế mạng đấy hả? Bảo sao chịu hạ cố xuống chỗ chúng tôi. ”
Lạc Gia Long xấu hổ, nếu có cách thì mà muốn hạ mình đi nhờ đồng nghiệp, chuyện trong địa bàn của mình lại chạy tới địa bàn khác tìm người ta giải quyết, mất mặt lắm chứ.
Thử Tiêu nhảy vào giữa hai người khuyên:” Dư Nhi, Dư Nhi, không phải thế đâu, chuyện của Lạc Đà phải giúp, anh ấy tán được con gái viện trưởng, vụ án này mà không phá được sẽ ảnh hưởng tới hài hòa trong đời sống tình dục của người ta.”
Lý Nhị Đông cũng nói giúp:” Đúng thế, giúp đi Dư Nhi, sau này anh em ai có u ác tính tới đây được giảm giá.”
Chát ! Chát! Chát! Ba cái tát làm tên nói không qua đầu suy nghĩ phải im mồm, giảm giá thế ai mà mong.
Dư Tội chưa tỏ thái độ, châm điếu thuốc ngồi nhìn dòng người qua lại nườm nượp như đi chợ, loại địa phương này không thể duy trì trật tự, đôi khi bệnh nhân tranh chấp còn dùng vũ khí đánh nhau, người nhà bệnh nhân đều thần kinh căng như dây đàn rồi, một chút kích thích nhỏ cũng có thể đứt phựt một cái gây ra sự cố trí an nghiêm trọng. Hỗn loạn, phức tạp, mẫn cảm, đủ loại khó khăn, mà thân phận của Dư Tội thì e chỉ điều khiển được mấy người anh em thôi, lực lượng thiếu hụt nghiêm trọng.
Rất khó, y đi quanh bệnh viện mấy vòng rồi, thấy không ít kẻ hành tung đáng ngờ, y biết ở nơi nào đó có kẻ đang gây án, có người khóc trong tuyệt vọng giống hình ảnh xem hôm qua.
Điếu thuốc là dần dần cháy hết, tình huống như thế, chỉ có cách mạo hiểm thôi.
Lạc Gia Long nhìn Dư Tội mày nhíu chặt, phát hiện ra hai người đã chênh lệch rất xa, có chút hối hận vì kéo bạn học vào vũng bùn này, chẳng may mà không xong việc, mới có được chút danh tiếng thành vết bẩn:” Dư Nhi, nếu khó quá thì thôi, dù sao đây không phải chuyện xảy ra ngày một ngày hai nữa.”
“ Sai!” Dư Tội ném mấu thuốc lá đã hút hết đi, tựa hồ rất khó chịu với thái độ của Lạc Gia Long: “ Anh có mục đích gì, tôi không bận tâm, có những chuyện mắt không thấy thì thôi, đã thấy rồi thì không bỏ qua được ... Làm thì chắc chắn sẽ làm, trình độ bọn này rõ ràng cao hơn trộm cắp đường phố, tôi muốn chơi với bọn chúng một phen.”
Lạc Gia Long thở phào: “Vậy nhân thủ ...”
“ Chuyện này càng ít càng tốt, hơn nữa không được cho ai biết đã thay người, Lạc Đà, bảo đội trưởng Tôn rút người đi, không thể trống giong cờ mở, nếu không sẽ kinh động tới bọn chúng. “ Dư Tội đột nhiên cười:” Mai chúng ta tổ chức đội ngũ cạnh tranh với chúng.”
“ Cậu có ý gì?” Lạc Gia Long giật mình đánh thót, đây là cái kiểu cười sắp gài bẫy ai đó:
“ Còn gì nữa, tổ chức đội móc túi, gây án trong bệnh viện, cướp mối làm ăn của bọn chúng, cướp địa bàn của chúng, dụ chúng ta.” Ý tưởng của Dư Tội dần dần hình thành:
Lý Nhị Đông sáng mắt:” Đúng rồi, thế thì chúng ta không cần tìm chúng, chúng tự tìm chúng ta, nhanh gọn, tôi thích.”
“ Hả, thế mà cũng được à?” Lạc Gia Long đứng bật dậy:
Thử Tiêu làm cái vẻ mặt chê bai:” Được, anh chưa thấy bản lĩnh của Dư Nhi thôi, trừ chim mọc trên người anh ra thì cái gì cậu ấy cũng lấy được.”
Lạc Gia Long không có tâm trạng đùa:” Chẳng lẽ thực sự đi trộm của người nhà bệnh nhân?”
“ Tôi và Lão Nhị làm trộm, giám sát camera tôi sẽ nhờ Mã Bằng của cục chống buôn lậu, cả anh nữa là đủ ... Về phần nạn nhân.” Dư Tội chỉ cái mặt mù mờ giống trẻ bại não của Thử Tiêu:” Mọi người nhìn xem Tiêu ca của chúng ta có giống thằng ngốc không giữ nổi tiền không?”
“ Giống!” Lý Nhị Đông chỉ đợi cơ hội xỉ nhục Thử Tiêu nên gật ngay tức thì:
Lạc Gia Long cười lệch mồm, thế này tốt rồi, không phải trộm thật.
Thử Tiêu thì vỗ đùi, lửa giận bốc cao ba trượng:” Không được, tôi đẹp trai hơn mọi người, vậy mà lần nào cũng bắt tôi đóng giả thằng ngốc là sao, ghen tỵ à? Tôi muốn làm trộm.”
Dư Tội không thèm để ý tới sự phản đối của hắn, kéo cửa ra:” Lạc Đà, bệnh viện lớn thế này kinh phí không ít nhỉ, Thử Tiêu không làm thì gọi anh em khác tới đây, Bánh Đậu cũng được đấy, mặt ngu không kém.”
“ Đừng đừng đừng ... Tôi làm , tôi làm, ai có ngoại hình mang tính mê hoặc diễn gì giống nấy như tôi chứ?” Thử Tiêu nghe tới tiền là không kén cá chọn canh nữa, bảo hắn lăn ra đóng xác chết cũng được, hắn là loại vì tiền bán cả liêm xỉ:
An bài chi tiết xong, chia nhau ra hành động, đến chiều tới phân cục ba và đồn công an đường Y Học lấy một đống danh sách nghi phạm. Hôm sau tổ chức làm việc, bất ngờ thấy Mã Bằng và Lâm Vũ Tịnh cùng tới, mặc thường phục, xách theo hai cái va ly bạc, mở ra một phát toàn là thiết bị tiên tiến, xem ra lần này cầu đúng cửa rồi, chỉ là hắn ngày càng nhìn không thấu Dư Tội nữa, người anh em này của mình chẳng lẽ còn lai lịch thần bí che dấu ...
Tít, tít, tít ... Lắp đặt xong thiết bị, Lạc Gia Long toát hết mồ hôi.
Lâm Vũ Tịnh ngạc nhiên lắm, không ngờ hắn sử dụng thiết bị kỹ thuật mới này thuần thục như thế, đã đem toàn bộ camera bệnh viện kết nối qua thiết bị tín hiệu vô tuyến:” Giỏi lắm Tiểu Lạc, chẳng trách trông thư sinh như thế mà được xử trưởng Hứa đưa tới Quảng Châu.”
“ Từ nhỏ tôi đã thích mấy thứ vô tuyến điện rồi.” Lạc Gia Long khiêm tốn, mắt lén quan sát Lâm Vũ Tịnh, hắn cao 1m76 vậy mà vẫn thấp hơn chị gái này một đoạn. Áo sơ mi, quần âu thoải mái ôm gọn lấy thân hình cao ráo cân đối, tóc buộc thành đuôi ngựa đơn giản, vẻ thanh xuân khỏe khoắn hiện ra lồ lộ, so với mỹ nữ lãnh đạo của hắn không thua kém:
Lâm Vũ Tịnh thử điều khiển mấy camera, nhìn thấy Dư Tội và Lý Nhị Đông giống như móc túi đang tìm kiếm mục tiêu, ngó nghiêng ở đại sảnh, chỉ là không thấy tên béo:” Thử Tiêu đâu rồi?”
“ Ở chỗ này.” Lạc Gia Long chỉ một người trên màn hình:
Phì, Lâm Vũ Tịnh mà không nhanh tay che miệng đi là cười phun nước bọt vào màn hình rồi.
Chỉ thấy lúc này Thử Tiêu ngồi ở ghế dài nghỉ ngơi hình tượng thay đổi hoàn toàn, đầu tóc bù xù, mặt mày ỉu xìu xìu, mặc áo công tác màu cỏ kiểu cũ đã bạc màu, đi dép cao su, cứ như sợ chưa đủ quê mùa còn ôm cái túi lớn da nhân tạo, loại hình cổ tới vứt đi mới đúng, hắn ôm khư khư trong lòng như ôm con trai.
“ Công nhận, mấy chàng trai này hiếm có lắm trò, hóa trang ngu như vậy mà trông vẫn vừa mắt.” Mã Bằng không bới móc được khiếm khuyết gì:
“ Thử Tiêu lúc ở dưới quê lên cũng thế này đấy, ôm cái ba lô to trước ngực đi vào trường cảnh sát mà run run như đi vào ổ phỉ vậy.” Lạc Gia Long hồi tưởng một phen rồi cảm thán:” Giờ cậu ta là loại người khác phải đề phòng.”
“ Chuyện này anh là chuyên gia, anh thấy ổn chứ?” Lâm Vũ Tịnh hỏi Mã Bằng:
“ Được, hình tượng này không khác gì treo tấm biển, tôi ở dưới quê lên, trên người tôi có tiền, thế này mà trộm không mò tới thì tôi không biết loại nào mới khiến chúng chú ý nữa.” Mã Bằng giơ ngón cái gật gù:
Lạc Gia Long thì chú ý tới điểm khác, thiết bị theo dõi giám sát cao cấp CHI, thêm vào cảnh sát cấp cao, hắn không sao nghĩ thông được Dư Tội có bản lĩnh gì điều động mấy người này tới, chỉ là không dám hỏi thẳng, vòng vèo:” Anh Mã, tôi cũng tới Quảng Châu, sao chưa gặp anh nhỉ?”
“ Tôi thì thấy cậu làm bài tập cho bọn nhóc.” Mã Bằng cười rất bí ẩn, hắn thừa biết Lạc Gia Long thăm dò mình:” Tôi nợ thằng nhóc Dư Nhị đó, nên tới giúp một tay.”
Lâm Vũ Tịnh vẫy tay gọi:” Mọi người xem, mấy người này có biểu hiện khác thường.”
“ Có vẻ giống trộm đấy.” Mã Bằng ghé đầu nhìn, lập tức nhận ra vấn đề:
“ Anh từng là đặc vụ mà, có vẻ là sao, phán đoán phải chính xác chứ.”
“ Lâm muội muội, xin cô đấy, tôi là đặc vụ trực thuộc sở công an tỉnh, chả lẽ cô bảo tôi đi bắt vài thằng móc túi.”
Câu này làm Lạc Gia Long rùng mình, bỏ ý đồ thăm dò, biết người ta cố ý nói cho hắn nghe để cánh cáo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất