Chương 032: Thả hổ núi nam. (1)
Vô cùng yên tĩnh, ai nấy đều nhìn Dư Tội, Phó Quốc Sinh là nghi phạm trọng yếu, tuy chưa có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng trực quan có thể phán đoán hắn là nhân vật đủ trọng lượng, thậm chí chính là tên trùm ma túy có biệt danh Phú Lão luôn ẩn mình, vậy mà dùng một học viên, sao tổ chức lại đưa ra kế hoạch thiếu độ tin cậy như vậy, chưa từng nghe qua.
“ Tiểu Dư, nói cái nhìn của cậu đi.” Đợi mãi mà Dư Tội không tỏ thái độ dũng cảm nhận nhiệm vụ, Hứa Bình Thu phải điểm tướng:
“ Buôn ma túy lại còn dính lưu tới mưu sát sao?” Dư Tội nhìn xung quanh một vòng, cho dù to gan, lần đầu đối diện với một vụ án như vậy không khỏi cảm thấy khớp, ngần ngừ nói ra đánh giá của mình: “ Không giống lắm, hắn thực không hề giống loại tàn độc, đó là người khiến người ta có cảm giác có giáo dưỡng, theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn, khiến người ta không thể tin hắn làm thế.”
Đỗ Lập Tài vừa rồi không hài lòng việc y lừng khừng nên mắng luôn: “ Cảnh sát dựa vào chứng cứ phá án, không dựa vào diện mạo định tội, nếu chỉ biết nhìn mặt đoán người thì tìm thầy tướng số cho rồi, ai cần cảnh sát làm gì nữa.”
Một đám đồng nghiệp cười khúc khích, cảm giác chàng trai này không xong, ai lại nói ra lời ngớ ngẩn như vậy, không phải quá ngây thơ à?
“ Đây là loại tội phạm có trình độ văn hóa cao, cho nên mới có thể kinh doanh sản nghiệp lớn như thế, biểu hiện ưu tú hơn người thường là tất nhiên. Vũ Tịnh, lát nữa cung cấp thêm chi tiết về Phó Quốc Sinh cho Tiểu Dư biết, tiếp theo chi tiết nhiệm vụ mọi người tự xử lý, phương hướng chung tôi nói rồi.”
“ Vì Tiểu Dư trong phòng giam biểu hiện rất cường thế, là loại không dễ kiểm soát, suy nghĩ của tôi là, càng như vậy càng dễ khiến đối phương hứng thú, phương thức hành động của bọn chúng luôn là tuyển mộ những người chưa nhiều kinh nghiệm xã hội, tuổi chưa lớn, tội nhẹ, không nói cho đội tượng biết chúng làm gì, để họ bất tri bất giác phạm tội ... Xét điểm này, tôi thấy Phó Quốc Sinh đã có ý tuyển mộ Tiểu Dư, vậy chúng ta chỉ cần đưa Tiểu Dư tới bên Phó Quốc Sinh là được, đóng cái đinh bên cạnh hắn, sớm muộn cũng tìm ra sơ hở.” Ở tầng cấp Hứa Bình Thu đã không suy xét mỗi chi tiết hành động nữa, nhưng ý tưởng này đem thành bị đặt lên một người, nguy hiểm quá lớn, huống hồ là bọn họ theo dỗi Dư Tội biết tên số 8 này biểu hiện tố chất tội phạm nhiều hơn cảnh sát:
“ Phải làm thế nào?” Nói tới nghiệp vụ cảnh sát thì làm khó một học viên mới ra trường, huống hồ Dư Tội lại chẳng có thành tích tốt, nhíu mày: “ Tôi đã nói với hắn là không chơi, hơn nữa không thể bảo tôi đi bán ma túy chứ.”
“ Cậu làm cho rõ, cậu là cảnh sát, mục đích không giống với hắn, nếu hắn bảo cậu đi bán ma túy thì đã dễ rồi, trực tiếp có cả nhân chứng lẫn vật chứng, cậu đợi mà lập công đi.” Ấn tượng ban đầu của Đỗ Lập Tài về Dư Tội vốn không tốt, chuyện trong trại giam chưa vớt lại được là bao, lại đang sốt ruột về vụ án này lắm rồi vậy mà y lề mề dây dưa, nghi ngờ tố chất của Dư Tội, nếu là cấp dưới của hắn được giao nhiệm vụ lập tức kính lễ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà tên này chết nhát như thế:
“ Phó Quốc Sinh đã được thả ra rồi chứ?” Dư Tội tự có tính toán của mình, hơn đám người ở đây, y tiếp xúc trực tiếp với Phó Quốc Sinh, nếu thực sự là tên buôn ma túy giết người thì thậm chí lợi hại hơn họ nghĩ, có ngu mới không biết gì đã nhảy vào:
“ Quên nói với cậu, sáng hôm nay Phó Quốc Sinh đã được thả, đáng lẽ không thể định tội phải thả, nhưng vì cậu nên trì hoãn hơn một tháng đấy.” Hứa Bình Thu trả lời, đây là an bài của hai tỉnh:
“ Chuyện này khó đấy, Phó Quốc Sinh tinh minh lắm, nếu chuyên môn an bài một sự trùng hợp để hắn nhìn ra manh mối, tôi sẽ nguy ngay.” Dư Tội ngần ngừ, Phó Quốc Sinh có thể che giấu sâu như vậy thì không dễ đâu:
“ Cậu phải tin tưởng tổ chức, chuyện lớn như thế, làm sao chúng tôi lơ là được.” Đỗ Lập Tài nổi nóng:
Dư Tội nhìn chằm chằm Đỗ Lập Tài một hồi rồi bất ngờ nói:” Người trước đó vì tin tưởng các anh mà chết đấy, hay vì lúc đó các anh lơ là?”
Đỗ Lập Tài sững người, gân xanh nổi đầy mặt, không ngờ một người thuộc sự chỉ huy của mình, vừa gặp mặt đã tỏ thái độ chống đối công khai, mấy người khác đều tỏ ra ngạc nhiên vì phản ứng của Dư Tội, bọn họ là đồng nghiệp kia mà, có cần đối đầu gay gắt vậy không.
Hứa Bình Thu vì hiểu Dư Tội nên không nổi giận, nếu y mà kích động vỗ ngực nhận nhiệm vụ thì ông mới lo: “ Chuyện này người khác không có quyền phát ngôn, bao gồm cả tôi cũng phải nghe cậu chỉ huy ... Thế này đi, chúng ta đổi phương thức , do cậu tự lựa chọn cách tiếp cận, tiền đề là an toàn, làm rõ nội tình của hắn, thế nào?”
“ Thế còn giống tiếng người.” Dư Tội yên tâm rồi, để đám chẳng biết gì kia tùy ý sắp đặt kế hoạch chỉ có hỏng bét, y không giao mạng sống vào tay người khác, là cảnh sát thì càng không:
Nhưng câu này làm người khác giật nảy mình, ai dám nói chuyện với xử trưởng Hứa như thế, Đỗ Lập Tài định đứng lên chỉnh đốn Dư Tội, thấy Hứa Bình Thu mỉm cười xua tay cố nén lại.
Không biết rằng Dư Tội vẫn còn mang tâm thái khi ở trong nhà giam, trước đó lại còn hơn một tháng vật lộn sinh tồn, chưa quay lại được trạng thái học viên cảnh sát, huống hồ tuy mặc cảnh phục lên người song lúc này đây loại người khiến y chướng tai gai mắt nhất lại cũng chính là cảnh sát, cái nhìn này e trong thời gian ngắn khó mà thay đổi, nhận ra người khác nhìn mình với ánh mắt bất thiện, y chẳng bận tâm, đứng dậy nói: “ Tôi mót tiểu, đi vệ sinh đây.”
Nói xong là đi ngay, trong mắt người khác đó là biểu hiện của hèn nhát sợ tới mức đái ra rồi, không thể nào liên hệ được với lúc suýt giết chết Phó Vũ Sinh.
Thế là hội nghị đầu tiên kết thúc mà không có chút kết quả nào.
…………….. ………………..
Cũng trong ngày đầu tiên Dư Tội mặc cảnh phục, buổi trưa, cửa lớn trại giam Bạch Vân từ từ mở ra, Phó Quốc Sinh cao ráo anh tuấn, mái tóc dài phong cách, cười sáng lạn được quản giáo dẫn ra ngoài.
Khi cửa sắt mở rộng hết cỡ, hắn giang rộng tay hướng về phía mặt trời nóng rực, khép mắt lại cảm thụ cái hơi nóng khiến người ta không chịu nổi năm phút ngoài trời, điên cuồng hét lên một tiếng đầy hưng phấn. Tiếp đó một cô gái đẹp mê hồn, tướng mạo đoan chính, vừa ưu nhã lại quyến rũ, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, dáng người thắt đáy lưng ong xà vào lòng hắn, hai người ôm nhau xoay tròn mấy vòng, hồi lâu không buông.
Nữ nhân này là mục tiêu số hai, Thẩm Gia Văn, giám đốc công ty vật dụng người lớn Gia Sĩ Lệ.
Lái xe là mục tiêu số ba, Tiêu Đào, họ hàng với Phó Quốc Sinh.
Từ thời khắc rời trại giam, chiếc xe Mercedes chở ba người này đã lọt vào màn hình giám thị của cảnh sát Quảng Đông, Phó Quốc Sinh bị giam giữ hình sự do liên quan tới vụ mưu sát, điều tra hình sự không bổ xung được thêm chứng cứ, sau ba tháng giam giữ tuyên bố vô tội thả tự do.
Trong hồ sơ của cảnh sát Quảng Đông, đây là nhân vật đầy rẫy tội trạng, trước sau bị giam giữ trị an, hình sự tới bảy lần, ít nhất ba ngày, nhiều nhất ba tháng, nguyên do đủ kiểu, lừa gạt, tống tiền, tổ chức XHĐ, giờ lại dính vào mưu sát. Có điều kết quả luôn là vô tội, thậm chí giám thị hắn toàn là người quen, hắn bị giám thị nơi ở không chỉ một lần, khi đi còn tiêu sái chào hỏi mấy cảnh sát thường phục.