Chương 033: Thả hổ núi nam. (2)
Loại đó tiếp xúc nhiều với cảnh sát, hai bên quen nhau cả, chiếc xe đỗ ở bên đường, trong đó có hai người rảnh rỗi chính là cảnh sát thường phục, chẳng khó đoán, cái bộ dạng nhìn ngang ngó dọc rất bất chính, ai có chút kinh nghiệm sống sẽ nhận ra ngay, chẳng cảnh sát thì phường trộm cắp.
“ Lão Phó lại ra rồi, chúng ta lại chẳng được nghỉ ngơi nữa.” Một cảnh sát than thở:
“ Giám thị ích gì đâu, cỡ như hắn làm việc xấu cần gì tự làm.” Người còn lại bất mãn:
“ Chẳng cần tra cũng biết, người chết ở Châu Giang là do hắn làm.”
“ Không có bằng chứng thì biết làm sao.”
Nói xong liền thuận tay nổ máy bám theo mục tiêu, rồi máy móc đem nội dung giám thị báo về.
Mỗi địa phương đều có nhân vật vang danh cả vùng, Phó Quốc Sinh chắc chắn là sản phẩm khác thưởng do thủy thổ Quảng Đông sinh ra, thành phố ven biển, kinh tế phát triển, từ kẻ không xu dính túi, trải qua mười mấy năm đả kích của cảnh sát, với hắn không khác gì sự rèn luyện, càng ngày càng lợi hại, như sau cơn mưa thấy cầu vồng, tay trắng dựng nghiệp như kỳ tích. Tuy không thể so với nhân vật trên bảng Forbes, chí ít cũng là một long đầu ở tỉnh Quảng Đông, sản phẩm của Gia Sĩ Lệ mô phỏng mỹ nữ cao su của Mỹ, Nhật, giá cả lại phải chăng, rất được các dâm dân trong nước hoan nghênh nhiệt liệt.
Đây cũng chính là chuyện làm cảnh sát đau đầu nhất, cho dù hắn có thu nhập phi pháp, dựa vào sản nghiệp lớn thế này cũng đủ tiêu hóa hết.
Thời xưa thì hình phạt không dùng với sĩ đại phu, giờ thì không dùng với đại phú, cơ sở kinh tế ưu việt, thêm vào khôn kéo né tránh luật pháp, chính là định luật sinh tồn hoàng kim của chúng, cảnh sát đá phải cục sắt này cũng chỉ biết nhìn mà thở dài.
Ở trên xe bật điều hòa mát lạnh, Phó Quốc Sinh ôm eo Thẩm Gia Văn, thì thầm nói gì đó, thi thoảng quay sang trò chuyện với lái xe cũng rất nhẹ nhàng lịch sự, câu hỏi đa phàn xoay quanh tình hình cần đây của công ty, nghe nói bị cảnh sát điều tra, cười: “ Thú vị nhỉ, chúng ta làm gì có quan hệ vợ chồng về pháp luật, sao bọn chúng lại tra tới công ty do em đăng ky chứ?”
Lái xe Tiêu Đào gần khinh bỉ nói: “ Kẻ tổ chức hành động này đầu bị lừa đá rồi.”
Phó Quốc Sinh cũng hi vọng cảnh sát đều bị lừa đá vào đầu, như thế một số chuyện đã đơn giản hơn nhiều, tiếc là hi vọng chỉ mãi là hi vọng, đám cảnh sát tuy ngu thật, nhưng chúng quá đông, trong số đó thế nào cũng có vài kẻ lợi hại.
Xe đi vào thành phố, miêu tả qua lời đội giám sát là vậy, về tới nhà, thả nữ nhân xuống, xách những cái túi đi, chắc là quần áo, người ra tù đều phải rửa hết vận rủi trên người. Sau đó hai người tới công ty một chuyến, công ty nằm trên đường Châu Giang trong khu thương mại sầm uất, không cách nào giám sát, có điều không lâu sau lái xe tới trung tâm tắm rửa thuộc hội sở cao cấp, chế độ hội viên, cảnh sát không vào được, trừ khi lục soát.
Đó là một trong số nhiều thiếu xót của giám sát, chỉ biết hắn đi đâu, nhưng không biết hắn làm gì, mà loại già đời trải qua nhiều lần đả kích như Phó Quốc Sinh, cảnh sát theo dõi cũng biết, muốn phát hiện vấn đề trong hành vi thường nhật của hắn là cực khó.
“ Báo cáo, hết thảy bình thường.” Viên cảnh sát thường phục lần nữa máy móc báo cáo về:
Thực sự mọi thứ bình thường à?
Khi cởi sạch quần áo ngâm mình trong ao nước nóng, bên cạnh Phó Quốc Sinh và Tiêu Đào thêm một người, đang nhắm mắt dưỡng thần, cổ đeo dây chuyền vàng lớn, vai xăm thanh long, tuổi chừng ba mấy, úp cái khăn lên mặt, tướng mạo không rõ, ít nhất người tằm cùng không ai dám tới gần hắn.
Hai người Phó Quốc Sinh tựa như không liên quan nằm ở vị trí nước sục lên, bong bóng nước lục bục quanh người, người kia vẫn không mở mắt, nhưng mở miệng: “ Phó ca, anh ra rồi không cần chúc mừng nữa, từ khi anh vào đó, đứt hàng ba tháng, giá tăng lên mấy lần. Đưa hàng, nhận hàng đều bị cảnh sát bắt quá nửa.”
“Chẳng lẽ muốn tôi đích thân đi đưa hàng? Người anh tuyển thế nào?” Phó Quốc Sinh cười thoải mái, chẳng sợ người tướng mạo hung dữ này:
“ Chưa qua mắt anh, sao tôi dám tùy tiện dùng.” Người đó kéo khăn mặt ra để lộ vết xẹo trông kinh người:
“ Thế này đi, có chút hàng anh xử lý coi như dùng tạm, tôi không chơi được, đuôi bám chặt quá.”
“ Không vấn đề, chỉ cần anh ra là được, mọi người tin chữ tín của anh.”
“ Ok, tiền vào tài khoản là tôi sẽ cho anh phương án lấy hàng, chẳng may xảy ra chuyện, tôi không đền người, nhưng tôi đền tiền.”
Nghe câu này người kia mở mắt anh, cười với Phó Quốc Sinh, rời khỏi ao nước rời đi, bỏ lại một câu: “ Có sự đảm bảo này của anh không lo không làm ăn được, cám ơn Phó ca.”
Chuyện làm ăn càng bẩn thì càng chú ý chữ tín, nếu không tốn thời gian vào đấu đá nội bộ, há chẳng phải hiệu suất cũng như mấy cơ cấu nhà nước, thế thì còn làm ăn gì nữa?
Tiêu Đào cười, ở giai đoạn sơ cấp đều là tiền trao cháo múc, giao dịch tại chỗ, trong hoàn cảnh đó anh họ có thể làm được tiền trước hàng sau cho thấy chữ tín lớn cỡ nào, quay sang nhìn chỉ mấy tháng mà bụng anh họ đã to lên, ngoài ra không có gì thay đổi.
“ Anh họ, người của chúng ta mất hơn nửa rồi, cả lực lượng bên ngoài và trong thành phố đều không dám hành động, đường dây đã đứt cả hai đầu.”
Làm ăn kiểu này cũng như nhảy múa trên đầu lưỡi dao, mỗi bước đều nguy hiểm, quan trọng nhất không ở chế tạo, mà là kênh tiêu thụ, nhưng lần này thiếu chút nữa bản thân cũng không giữ nổi, kênh tiêu thụ tất nhiên là bị hủy hết, tình hình rất tệ song Phó Quốc Sinh vẫn cười:” Làm lại từ đầu, lại chẳng phải lần đầu tiên nữa, mới vào nghề càng an toàn.”
Mới vào nghề thì an toàn thật, có điều tìm người thì lại chẳng dễ, không biết bao giờ mới làm ăn được, Tiêu Đào hạ thấp giọng:” Anh họ, trong đó quen không ít người hả?”
“ Ừ, toàn nhân tài.” Phó Quốc sinh cảm thán, bên ngoài này muốn tìm được một người khó khăn vô kể, vào đó thấy ai cũng hợp cách:
“ Có vài người tìm tới, em cho chúng ít phí sinh hoạt, để lại phương thức liên lạc, có dùng chúng không?” Tiêu Đào nghĩ đây cũng là con đường tắt:
“ Phàm kẻ nào chủ động tìm tới thì đều không dùng, giới thiệu cho mấy công việc vớ vẩn là được.”
Phó Quốc sinh không giải thích, Tiêu Đào gật đầu làm theo, anh họ tự có lý, nếu không đã chẳng tồn tại tới ngày nay, hắn không hoài nghi, cảnh sát cũng đang tìm cách thẩm thấu vào tổ chức của chúng.
“ À phải, có một người tên Dư Tiểu Nhị tới tìm anh không, không nhất định là y dùng tên đó ... Bề ngoài rất bình thường, da ngăm đen, hơi gầy một chút, cao trên 1m7, khẩu âm Sơn Bắc ... Ừm, còn nữa, ăn nói rất bố láo, người bình thương chỉ muốn tát y.” Phó Quốc Sinh nhớ tới người bạn tù, đột nhiên thấy khó mà dùng ngôn ngữ chính xác hình dung y, quay sang thấy Tiêu Đào vẻ mặt mờ mịt, bổ xung: “ Cậu ta ra một tuần trước, thời gian này có ai tới công ty tìm không?”
Tiêu Đào lắc đầu làm Phó Quốc Sinh không khỏi thất vọng, càng thất vọng thì hắn càng thấy tiếc, con cá mất luôn là con cá to, nghĩ rất lâu rồi đột nhiên giao nhiệm vụ: “ Cậu tới đồn công an nghe ngóng, khoảng tháng 3 có bắt được một người tên Dư Tiểu Nhị không, rồi tra cái tên này trên hệ thống cho tôi, trong hộ tịch của đồn công an, tên này có án, chắc dễ thôi.”