Chương 035: Phong ba sợ súng. (1)
An Gia Lộ bước chân nhẹ nhàng về phòng ngủ, tâm tình rất tốt, kể lại quá trình gặp Dư Tội cho Âu Yến Tử, Diệp Xảo Linh và Dịch Mẫn nghe, trọng điểm nhấn mạnh Dư Tội khẩn trương ra sao, nói năng ấp úng thế nào, khiến đám chị em cười không thôi.
Ai bảo chỉ nam sinh mới ba hoa bốc phét nào, nữ sinh cũng vậy, chỉ là tới khi An Gia Lộ đánh giá một câu "Dư Tội không tệ", đám chị em rớt mắt kính, sau đó nổi hứng xúi bẩy An Gia Lộ cho Dư Tội chút mật ngọt, dựng lên tình địch cho Giải Băng, để hai người bọn họ đánh nhau náo nhiệt chút, nếu không để soái ca có được quá dễ dàng, e là sẽ không biết trân trọng.
Âu Yến Tử tỉnh ngộ, truy hỏi: “ Phải rồi An An, bạn đã để Giải Băng đắc thủ chưa đấy? Kể cho bọn này biết đi, cảm giác làm chuyện đó thế nào?”
An Gia Lộ không khỏi đỏ mặt đuổi đánh Âu Yến Tử, hai cô gái kia cũng tỏ mò, vào hùa với Âu Yến Tử truy hỏi, phòng ngủ của mấy nữ sinh tức thì náo loạn.
Sự thực đôi khi đáng thất vọng hơn nhiều điều chúng ta nghe thấy nhìn thấy. Dư Tội không về KTX, mà vòng qua phía sau, tới ngã rẽ gặp một người đang nóng lòng đi qua đi lại, là Giải Băng, Dư Tội không nói một lời, ấn di động, nghe ghi âm.
Giải Băng quan tâm nhất là chuyện của An Gia Lộ, nghe nói cô muốn đi gặp Dư Tội, làm sao không lo cho được, có điều lúc này nghe cuộc đối thoại ngắt quãng của hai người, hắn hiểu ra, An Gia Lộ lo hắn và Dư Tội sống mái với nhau nên ra mặt hòa giải. Tức thì khiến Giải Băng bơi trong mật ngọt, miệm bất giác lẩm bẩm tên nữ thần trong lòng.
Nghe tới đoạn Dư Tội nói "một chàng trai chấp nhận chịu thiệt thòi chứ không để cô gái mình thích phải ủy khuất, vốn tôi và cậu ta không ai phục ai, nhưng vì liên quan tới bạn mà cậu ta rút lui vô điều kiện .... Chàng trai như vậy ngàn người có một đấy."
Thế là soái ca càng cảm động tới mức suýt nữa ôm lấy Dư Tội rồi.
Hết đoạn ghi âm, Dư Tội tắt máy rút thẻ nhớ ra: “ Sở dĩ tôi gọi điện báo cho cậu là để tránh cậu hiểu lầm, tương lai cậu tiến vào giới có quyền có địa vị, lại được cô gái tốt như thế quan tâm, đừng có ăn no rửng mỡ đi gây sự với bọn nghèo khó này nữa.”
“ Ừ, cám ơn Dư Tội ... Xin lỗi, tôi sai rồi, chuyện này tôi có lỗi với cậu.” Giải Băng khom người xin lỗi, phải thừa nhận, tên này đúng là có trái tim tình thánh, vì một cô gái, cái gì cũng có thể làm:
“ Cho cậu.” Dư Tội đưa thẻ nhớ cho Giải Băng, thấy hắn hớn hở định nhận lấy, giơ lên cao: “ Cứ vậy mà lấy sao?”
À, Giải thần tài sực tình, móc ví ra, không đếm, rút hết tiền nhét vào tay Dư Tội, chừng hai ba nghìn, mặt Dư Tội tức thì trở nên khó coi, vẫn đưa thẻ nhớ cho Giải Băng: “ Không phải tôi đòi tiền, ý tôi là, chuyện này ngàn vạn lần đừng để Gia Lộ biết, cậu xem, lại đưa tiền cho tôi, suốt ngày chỉ biết dùng tiền giải quyết vấn đề là không ổn … nếu tôi lấy thì thành tiểu nhân vô liêm sỉ, nếu không thì lại không nể mặt cậu … Ài, thôi vậy, tôi nể mặt cậu ... Con người cậu sao cứ thế nhỉ, đúng là, lần sau không được như thế đâu nhé ... Tôi đi đây.”
Miệng thì trách móc, nhưng tiền thì đút vào túi rất nhanh, lời cuối nói xong thì đã đi rất xa, còn Giải Băng vẫn đứng tại chỗ, đoán chừng vẫn còn chìm đắm trong ảo tưởng về An mỹ nữ.
Dư Tội ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên cao, cuộc đời này vẫn cứ vô vị như vậy.
Từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh thiếu thốn, Dư Tội có một loại theo đuổi gần như cố chấp với tiền, mỗi khi rảnh rỗi dù chỉ kiếm được vài chục một trăm đồng cũng làm y hứng phấn một hồi. Có điều lần này kiếm khoản tiền lớn như thế lại chẳng có chút khoái cảm nào, về tới phòng dưới sự tra hỏi của đám anh em, thuật lại cuộc trò chuyện một lần, sau đó không quan tâm tới phản ứng của họ, lên giường chùm chăn ngủ.
Chỉ là mắt nhắm vào rồi trong đầu chỉ toàn bóng hình An Gia Lộ, đuổi mãi không đi, cho tới khi nụ cười trong veo như chuộc bạc ấy xuất hiện trong giấc mộng làm y bật dậy như gặp phải ác mộng.
Đêm đã rất khuya mà vẫn không sao ngủ được, Dư Tội lấy áo khoác nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài, tuyết vẫn chưa rơi, không khí như có cái gì đó kìm nén làm tâm trạng y càng thêm tệ.
“ Hút không?” Có người ngồi trong bóng tối ở chân tường đột ngột hỏi, giọng hơi khàn:
Không nhìn rõ mặt, nhưng bằng vào sự quen thuộc của đám anh em với nhau, Dư Tội nhận ra đó là Trương Mãnh, cái thằng súc sinh đầu óc đơn giản ấy. Dư Tội ngồi xuống bên cạnh lấy điếu thuốc hắn đang hút dở, đưa lên rít một hơi thật mạnh, như muốn thứ nicotin độc hại đó thấm sâu vào tim.
Xoạch! Trương Mãnh châm điều thuốc nữa ngồi hút, chẳng hỏi vì sao Dư Tội nửa đêm ra đây hay giải thích vì sao mình lại ở đây giờ này, lặng lẽ hút thuốc hút hết điều thuốc này tới điếu thuốc khác.
Dư Tội từ đầu tới cuối cũng chẳng nói lời nào.
Đêm tối, gió thổi mỗi lúc một mạnh, trời mỗi lúc một lạnh hơn, nhiệt độ âm mười mấy độ C đủ đóng băng cả nước sôi, vẫn có hai đốm lửa đỏ lập lòe ...
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng vang lên không ngớt trong sân tập bắn dưới đất của trường cảnh sát.
Bắn nhanh và bắn bia, đó là hai nội dung khảo hạch, cái đầu kiểm tra tốc độ phản ứng và rút súng, cái sau kiểm tra độ chuẩn xác. Cho dù là những học viên sắp tốt nghiệp thì cơ hội tiếp xúc với súng không nhiều, từ khi vào sân tập bắn, đám học viên cực kỳ hưng phấn, xếp hàng đợi lúc được cầm khẩu súng.
Dư Tội đeo tai nghe, kính phòng hộ, tất nhiên không phải dự thi mà là đảm nhận nhiệm vụ ghi chép. Bắn súng có huấn luyện viên chuyên môn, người này vừa thấp vừa gầy, lại còn có cái đầu nhỏ hói tới nhẵn thín, thế nên bị đám học viên đặt biệt danh "viên đạn" hay “lão hói”. Bề ngoài thì xưng hô rất tôn trọng gọi là "huấn luyện viên Trần", ông già gần 60 này bình thường cùng đám học viên đùa cợt chẳng phân lớn nhỏ, nhưng bước vào sân tập bắn thì khác hẳn, ai động tác không quy phạm, ông già này vừa đánh vừa chửi đuổi ra ngoài.
Không đùa được đâu, bắn súng là một hoạt động nguy hiểm, từng có chim non học phim ảnh quay ngược đầu nổ súng, bị lực giật làm tay giơ lên trên, sau đó đạn nảy ra thiếu chút nữa làm bạn học bị thương.
Tổ đầu tiên lùi xuống, Dư Tội ghi thành tích, giơ ngón cái lên với Trương Mãnh, thằng Súc Sinh này thể năng đúng là hơn người, nhìn cơ bắp lực lưỡng của hắn, Dư Tội có thể tưởng tượng ra sau này làm hình cảnh, tội phạm lọt vào tay hắn sẽ thê thảm như thế nào.
Tổ hai lùi xuống, Hùng Kiếm Phi có một viên đạn bắn giữa vạch 9 và 10 điểm, mặc dù lệch về phía 9 điểm hơn, có điều Dư Tội ghi là 10, quyền trong tay y đấy, ai ý kiến gì.
Tới tổ thứ ba thì Dư Tội lắc đầu, bắn súng là điểm yếu của Thử Tiêu, thằng này trừ nhìn tiền và quân bài là mắt sáng ra còn nhìn cái thứ khác thị lực giảm hẳn, cùng lắm không bắn chệch bia thôi, khi hắn u rũ lùi xuống nhìn Dư Tội khẩn khoản. Dư Tội không sửa điểm, có cho hắn một hai điểm cũng chẳng hi vọng gì.