Chương 037: Bổn cảnh diệu tặc. (1) (*)
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Từng hồi sấm rền liên miên không ngớt, cảm tưởng như có vụ nổ ở bên tai, mây đen kìn kịt che kín trời, chớp nháng liền hồi, khung cảnh tựa như trong bộ phim tận thế.
Kế hoạch "Vận Chuyển" do Dư Tội vạch ra cuối cùng đợi được thời tiết tốt nhất vào ba ngày sau, đội ngũ chia ra bốn chiếc xe toàn thể hành động, vì bảo mật, các đơn vị bạn ở địa bàn cũng không thông báo.
Luôn cho rằng thời tiết ở đây quá ôn hòa, ra tới đường mới phát hiện, cơn mưa ở phương nam không phải là trò đùa, nước mưa đổ xuống sầm sập, bị gió thổi tạt trai tạt phải liên hồi chẳng theo quy luật gì, trong xe nhìn rõ màn mưa như thác. Chỉ cần gặp phải con đường thoát nước không thuận lợi là nước mưa ngập tới nửa bánh xe, Dư Tội lái một chiếc xe do tổ chuyên án phân phối, cần gạt nước gạt liên hồ không kịp, làm y lái xe có phần căng thẳng, đi tới đoạn Ngũ Tiên Kiều cách cao tốc Thâm Cảng không xa, nhìn thấy trạm thu phí liền dừng lại.
Trạm thu phía có hai người, đường hẹp, lưu lượng xe qua lại không nhiều, người quẹt thẻ, người trả tiền mặt, đi về phía trước là khu nhà ở cao cấp, xa hơn nữa là khu du lịch đảo Thái Dương, thời tiết thế này thì người du lịch tuyệt tích. Dư Tội theo dõi một lúc, bộ đàm truyền ra tín hiệu, quay đầu nói với Thử Tiêu: “ Xuống xe, dây giám sát bên trái, cắt đi.”
“ Mẹ nó, biết ngay là chuyện tốt không tới phần tôi đâu mà.” Thử Tiêu chửi bới, mưa như trút thế này hắn không muốn xuống xe chút nào hết:
“ Xuống, lại chẳng phải cắt trym anh, lắm mồm.” Dư Tội vung tay tát một cái, đây là thói xấu nhiễm ở trại giam, mở cửa đẩy Thử Tiêu xuống xe:
Thử Tiêu mở cốp sau lấy công cụ, chạy lạch bạch dưới mưa, giơ gậy ở đầu có thứ giống mỏ vịt, kẹp một cái, bóp mạnh, đường dây đứt làm hai. Dư Tội nhìn qua ống nhòm thấy một người trong trạm thu phí đứng dậy liền biết thằng béo thành công rồi.
Kệ Thử Tiêu đã ướt sũng, Dư Tội từ từ lái xe bên đường, tới gần trạm thu phí.
Mưa cứ như vốc nước ném lên người, ra ngoài một lúc mà toàn thân ê ẩm, Thử Tiêu ôm đầu chạy về phía sau, xe tiếp ứng cách 2km, đợi khi chui vào xe thành chuột rớt nước rồi.
Lâm Vũ Tịnh lái xe tiếp ứng ném cho hắn cái khăn lông:” Tay chân nhanh gọn lắm, từng làm rồi hả?”
“ Vì đảm bảo cuộc sống riêng tư, chúng tôi hay cắt camera giám sát ở trường.” Thử Tiêu vừa lau tóc vừa nhìn Dư Tội ở phía trước, không biết toàn bộ kế hoạch, tò mò hỏi: “ Chị ... Vũ Tịnh, chúng ta làm gì thế?”
“ Đánh cướp!”
“ Cướp à? Cướp của ai? Đâu thấy nghi phạm đi ra.”
“ Ai bảo không có.” Lâm Vũ Tịnh nói thế nhưng lại ngồi im không có bất kỳ hành động nào:
Thử Tiêu còn nghĩ là cô nói đùa, đợi tới hai mươi phút, bộ đàm hô mục tiêu xuất hiện, liền thấy Dư Tội ở trong xe xông ra, giật mình, chả lẽ là y cướp của mục tiêu à? Kế hoạch này điên quá rồi.
Kết quả thấy rõ ngay, không phải cướp của mục tiêu, Dư Tội chạy về trạm thu phí, gõ cửa, cửa không mở liền tung chân đá văng, từ xa nhìn thấy y cầm súng chĩa vào đầu người thú phí, ép hai người ngồi xuống, chắc là dùng băng dính trói lại, sau đó y thay trang phục nhân viên thu phí, thản nhiên thu tiền.
“ Á, chuyện hay như thế sao không gọi tôi?” Thử Tiêu tiếc nuối, chuyện kích thích thế mà không có phần:
Lâm Vũ Tịnh biết hai tên này có vấn đề nghiêm trọng về tư tưởng nhận thức, không thèm để ý tới hắn, lái xe tới gần trạm xăng, khi nhìn thấy một chiếc Mercedes tới trạm thu phí, Thử Tiêu hiểu ngay.
“ Anh họ, mưa to thế này đừng tới phòng trà nữa.” Tiêu Đào nghe kênh giao thông trên radio, nói bão sắp đổ bộ, Quảng Châu cách biển không xa năm nào cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thậm chí giao thông đứt đoạn, điện bị cắt:
“ Phải đi chứ, đang mùa làm ăn mà.” Phó Quốc Sinh khoan khoái dựa vào lưng ghế êm ái, mưa quá to phải nói lớn một chút mới giao lưu được:
Đây là cái mùa cảnh sát lơi lỏng nhất, riêng phải đi kháng lũ cứu nạn đã đủ bận tối mắt rồi, hắn nhìn trước nhìn sau đều không thấy xe bám theo, đoán chừng bị cơm mưa lớn đuổi về rồi:
Xe tới gần trạm thu phí, Tiêu Đào đưa thẻ ra, không ngờ nhân viên thu phí chửi:” Tiền mặt, không lấy thẻ.”
“ Cái gì?” Mưa quá lớn Tiêu Đào không nghe rõ, hạ cửa sổ xuống hỏi lại:
“ Con mẹ mày, điếc à, tiền mặt, máy quẹt thẻ hỏng rồi.” Nhân viên thu phí hung hăng quát:” Đưa tiền đây.”
Tiêu Đào thường xuyên đi qua đây, thấy nhân viên thu phí lạ mặt, nhíu mày: “ Hình như tôi chưa thấy anh bao giờ.”
“ Tao làm thay, mày quản được à?” Nhân viên thu phí chửi:
Bỗng dưng bị chửi, Tiêu Đào bực mình, nếu ngày thường hắn không bỏ qua, chỉ là mưa to thế này muốn bớt việc, nén giận lục ví không thấy tiền lẻ, quay lại nhìn anh họ, không ngờ anh họ từ ghế phụ lại nhoài người vắt qua người hắn nhìn ra ngoài sau đó rùng mình.
Chính là Dư Tiểu Nhị đang thu phí, Phó Quốc Sinh sao không giật mình cho được.
“ Sao vậy anh?”
“ Cậu ta, cậu ta ...” Phó Quốc Sinh ngàn vạn lời không nói hết, nhoài người ra khỏi cửa sổ, gọi: “ Dư Nhị, sao lại ở đây?”
“ Hả?” Dư Tội từ trong phòng thu phí thò đầu ra, nhìn thấy Phó Quốc Sinh vui mừng: “ Oa, Lão Phó, quân chó má nhà anh vượt ngục bao giờ ... Đi đi, không thu tiền của anh nữa, sau có xe.”
Phất tay đuổi rồi thu đầu vào, xe sau bấm còi, là chiếc Mazda đỏ, lái xe là mỹ nữ mà cũng bị thu tiền mặt như thường, chiếc Mercedes đi vài chục mét, thấy không ai bám theo liền quay lại. Phó Quốc Sinh che ô chạy ra, đi về phía trạm thu phí gõ cửa, ai ngờ vừa gõ một cái thì cửa rời ra làm hắn giật bắn mình, cửa bị hỏng rồi, hắn thấy một cảnh không thể tin nổi, Dư Tiểu Nhị đang vơ tiền vào túi ny lông không để ý tới hắn, lại nhìn có hai nhân viên thu phí bị trói bằng băng dính nằm dưới bàn.
Xong rồi, bạn tù đang gây án, Phó Quốc Sinh khổ sở gọi: “ Dư Nhị, sao cậu không có chút tiến bộ nào thế, muốn chết à?”
“ Không sao đâu, camera bị cắt rồi, điện thoại cũng ngắt rồi, mưa to thế, ma mới tới.” Dư Tội nhanh chóng thu dọn, may mà còn đeo găng tay, rời cửa cùng Phó Quốc Sinh che chung một cái ô, giục hắn đi mau:
Phó Quốc Sinh chưa hết chấn kinh:” Sao cậu lại ở đây?”
“ Kiếm tiền chứ sao, nơi này đồn công an ít quản tới, ra tay vừa vặn dù bị phát hiện vẫn đủ thời gian thoát.” Dư Tội vuốt nước trên mặt, vẻ hưng phấn vì gây án thành công hiện ra thấy rõ:
“ Sao lại làm bừa thế, xảy ra chuyện thì sao, cướp cả trạm thu phí, thế mà cậu cũng nghĩ ra được à? Chẳng lẽ cậu không biết tính chất việc này nguy hiểm cỡ nào. ” Phó Quốc Sinh tức giận, thấy Dư Nhị làm thế không đáng:
“ Yên tâm, chỉ làm một lần thôi.” Dư Tội vỗ vai, Phó Quốc Sinh vừa thở phào thì y nói: “ Hôm sau cướp trạm xăng, nơi đó nhiều tiền hơn.”
“ Dư Nhị, cậu chê sống quá lâu rồi sao?” Phó Quốc Sinh dở khóc dở cười, Dư Tội cái gì cũng hay, nhưng mà làm những chuyện người ta không chấp nhận được, thần kinh tên này như là bị lệch dây nào đó:
“ Anh phiền quá đấy, mạng tôi ngắn hay dài thì liên quan đéo gì tới anh.” Dư Tội bực mình, ôm tiền rẽ lối khác, muốn đường ai nấy đi:
Thế nhưng Phó Quốc Sinh tìm y mòn mắt làm sao bỏ qua được, nắm cổ tay kéo lại: “ Đi, ngồi xe tôi ... Cậu phải rời khỏi cho này nhanh.”
“ Lão Phó, anh quản lắm thế ... Này đừng kéo ...”
Dư Tội hết sức không tình nguyện bị Phó Quốc Sinh kéo lên xe, nói một câu về nhà, ngồi ở ghế sau Dư Tội có vẻ vẫn còn khó chịu, quay đầu sang bên không thèm nói chuyện, Phó Quốc Sinh thở dài.
(*) Ý chương này là Dư Tội làm cảnh sát thì vụng về, làm tội phạm thì khéo léo.