Chương 036: Thả hổ núi nam. (5)
Khi chỉ còn lại hai người họ Hứa Bình Thu cởi cảnh phục ra treo lên ghế, mở cửa sổ. thong thả rót cốc nước lọc, tạo bầu không khí thoải mái hơn mới hỏi: “ Nói xem cậu có kế hoạch gì nào?”
“ Tôi biết mọi người đều nghĩ tôi hèn nhát ngại khó ngại khổ, tôi không phủ nhận, tất nhiên là phải ngại khó rồi, nếu không thì mọi người bắt hắn từ lâu đúng không?” Dư Tội cũng có bất mãn của y, đám người đầu óc sơ cứng đó lập kế hoạch gì mà để y và Phó Quốc Sinh tình cờ gặp nhau rất vụng về, vòng tròn sinh hoạt của cả hai quá khác biệt, Phó Quốc Sinh không hoài nghi mới lạ. Tên này rất đa nghi, trong trại giam không ai biết hắn làm cái gì, tình hình bọn họ nắm được cũng quá sơ xài, chắc chắn là bề ngoài, thứ mà Phó Quốc Sinh muốn cho người khác thấy, vậy mà cứ thích nhắm mắt nhảy vào, cho rằng thế là dũng cảm trách nhiệm, Dư Tội thấy đó là ngu xuẩn vô tri:
Suy nghĩ hai bên không cách nào thu hẹp được, còn bàn bạc được ra gì? Mặc dù Hứa Bình Thu nói phương án giao cho y, nhưng có khả năng mấy người kia tin tưởng một học viên chưa tốt nghiệp sao, đó là mâu thuẫn thứ hai.
“ Xem ra cậu đã có cách rồi?” Hứa Bình Thu không bình luận gì, vấn đề của cảnh sát thì ông thừa biết rồi, bởi thế mới có kế hoạch tuyển chọn tinh anh:
“ Đúng thế, có thì có, nhưng tôi muốn kèm vài điều kiện.” Trong thời gian dài bị sống hạn chế tự do, Dư Tội tận dụng cân nhắc kỹ càng vấn đề:
“ Chỉ cần trong phạm vi chức quyền của tôi, nhất định hỗ trợ cậu hết mình.” Con của một tên gian thương, y mà không đưa chút điều kiện mới lạ, Dự Tội nhắc tới điều kiện làm Hứa Bình Thu nhẹ người, chẳng qua chỉ là thăng chức thêm lương thôi, vụ án này giá trị thế nào, trong mắt nhiều người, đừng nói thăng liền ba cấp, thăng thêm hai cấp nữa cũng chẳng hề gì, thêm một bộ cảnh phục thôi mà, Hứa Bình Thu thoải mái đảm bảo:
“ Hành động do tôi quyết, đừng để ai chỉ tay sai bảo hay tự cho mình là đúng chen ngang.” Dư Tội đề ra điều kiện đầu tiên:
Hứa Bình Thu sảng khoái đồng ý:” Không vấn đề, đương nhiên do cậu tự chủ.”
“ Nếu không vào được, tôi sẽ rút.”
“ Như tôi đã nói, an toàn là hàng đầu.”
“ Nếu phát hiện manh mối quan trọng cho vụ án, tôi cũng rút ngay, vì tôi không có kinh nghiệm xử trí vụ án ma túy.”
“ Tất nhiên rồi, sẽ có người ngầm bảo vệ cậu.” Dư Tội đưa ra ba điều kiện đều cân nhắc đặt an toàn của bản thân ở vị trí đầu tiên, Hứa Bình Thu thấy không có vấn đề gì, điều này hợp lý với người phòng bị người khác như Dư Tội: “ Không cần lo ngại, có điều kiện gì cậu cứ nói hết đi.”
“ Tôi không lo ngại mà muốn ông bỏ lo ngại xuống, điều kiện cuối cùng, bất kể là thành hay không, tôi muốn lấy lại thân phận trước kia, tôi không muốn thành đặc vụ quỷ quái gì đó của ông. Nếu như ông còn dùng bất kỳ thủ đoạn nào để dụ dỗ tôi, lừa tôi, ép tôi phải làm đặc vụ, tôi đảm bảo ông sẽ nuốt trái đắng.” Dư Tội mắt lóe lên hàn quang, cho thấy y không nới chơi: “ Ông biết tôi dám chơi!”
Hứa Bình Thu trầm ngâm nhìn chằm chằm Dư Tội, có hi sinh thì có báo đáp, cho dù là dâng hiến cũng thế, nhưng Dư Tội không cần gì cả, làm đảo lộn hoàn toàn cái nhìn của ông ta, đâm ra lo lắng, y thực sự cam nguyện đi thực hiệm nhiệm vụ này?
“ Vì sao cậu lại tiếp nhận, kỳ thực tôi đã chuẩn bị tâm lý từ bỏ rồi, ép cậu làm chuyện này kỳ thực tôi không phải.”
Câu này làm ánh mắt Dư Tội hòa hoãn hơn một chút: “ Chẳng có gì to tát, lý tưởng của tôi rất đơn giản, có thể ông nghĩ tôi là con gian thương thì sống cặn bã, nhưng tôi muốn làm một con người đáng hoàng. Tôi luôn muốn dựa vào nỗ lực của mình để được công việc có thể diện, để cho cha tôi được yên tâm và tự hào về tôi, tôi làm chuyện này vì tôi, vì cha tôi, tôi sẽ cô gắng hết sức, nhưng đừng mong tôi bán mạng cho cái lý tưởng rỗng tuếch nào đó.”
“ Cậu không cần có gánh nặng tư tưởng, nếu thực sự cảm thấy không được, ngày kia có thể theo tôi về, mọi hành động phải đặt trên cơ sở an toàn, tổ chức ... À, cậu không thích từ này, vậy tôi dùng từ đội ngũ, đội ngũ này sẽ không để bất kỳ đồng chí nào của mình đi mạo hiểm tính mạng. “ Hứa Bình Thu hết sức chân thành lấy lại tín nhiệm của Dư Tội, còn sự tôn trọng là không thể nữa rồi: “ Hơn nữa theo như tin tức mới điều tra được, Phó Quốc Sinh hẳn không phải là kẻ buôn ma túy, hắn là tên thác gia thành công, chính bản thân hắn cũng không đặt mình vào chỗ nguy hiểm.”
Thác gia có hàm nghĩ là mối lái, trong kiểu làm ăn có độ bất tín nhiệm cực cao này, muốn làm một thác gia có chữ tín không dễ, nhưng nếu là thác gia thì hệ số nguy hiểm hạ xuống rất nhiều, loại người này kiếm ăn dựa vào miệng.
“ Không cần phải phải giảm bớt nguy hiểm như thế.” Dư Tội bĩu môi: “ Nói tới từ bỏ, không chỉ ông không cam tâm, mà tôi cũng không cam tâm, dù sao đi xa thế này rồi, lại không phải chuyện xấu, thế nào cũng cần có người làm, tôi không đi, nói không chừng ông sẽ đi hại người khác, toàn bộ điều kiện vừa rồi ông đồng ý đấy chứ?”
Hứa Bình Thư ngỡ ngàng, giờ ông ta mới nhận ra mình hoàn toàn hiểu sai về Dư Tội rồi, đó là tầng ẩn sâu nhất mà ông ta luôn lờ mờ nghi ngờ, là thứ có thể lấn át cả sự gian xảo, ích kỷ của y, hít một hơi gật đầu:” Được, tôi đồng ý, có điều ....”
“ Không có gì hết ... Chỉ một lần, thành hay không là do số mệnh, ông phải xóa bỏ toàn bộ những chuyện xảy ra ở đây, kể cả ông có lột bỏ bộ cảnh phục của tôi, tôi cũng sẽ về với cuộc sống bình thường. Nếu không làm được, vậy tôi chỉ coi như là các người ép tôi phải mạo hiểm, chúng ta là kẻ thù. Giờ tôi rất cảm tạ ông đưa tôi tới Quảng Châu giáo dục, cho dù có không thu hoạch được bất kỳ cái gì, tôi cũng không thiếu dũng khí làm lại từ đầu.” Càng vào những lúc thế này Dư Tội càng bình tĩnh, một khí chất làm người đối diện phải giật mình:
“ Được, tôi hoàn toàn đồng ý.” Hứa Bình Thu phải nói thuận theo ý của y, ông ta rất sợ ép thứ yêu nghiệt này nhảy sang phe địch:” Cậu có quyền lừa chọn mà.”
“ E là tôi chẳng có quyền từ chối.” Dư Tội mỉm cười thản nhiên, y tự biết bản thân quá nhỏ bé, người trước mắt nắm quá khứ và tương lai của y, cho nên đây là lựa chọn bất đắc dĩ, cũng là lựa chọn tất yếu, còn có một chút cảm giác kích thích khi đối đầu với sự khiêu chiến:
Tiếp đó cuộc họp tiếp tục, nhưng chỉ có hai người.
Bản đồ điện tử được bật lên, trên đó đánh dấu nơi ở, công ty của Phó Quốc Sinh, Dư Tội trình bày suy nghĩ của mình, rất tỉ mỉm, xem ra không chỉ ba tuần qua không hề nhàn nhã mà cả trường cảnh sát cũng không bồi dưỡng uổng công, nhìn Dư Tội đi vào trạng thái, mắt Hứa Bình Thu ngày càng sáng, càng nghe càng hưng phấn, hưng phấn tới muốn tán thưởng một câu, nhưng gặp ánh mắt bình tĩnh của Dư Tội lại không nói được gì.
“ Cứ làm như thế đi, nếu mà không thành thì đừng phí công nữa, rút hết mọi người về.” Dư Tội nói xong bỏ đi trong ánh mắt chưa hết ngạc nhiên của Hứa Bình Thu:
Hứa Bình Thu ngồi tại chỗ nghiền ngẫm một lượt những lời Dư Tội nói, mãi lâu sau mới hiểu thấu đáo toàn bộ, một cái rùng mình khiến da gà chạy dọc từ chân lên đầu, ông ta thốt lên:” Thiên tài!”
Hưng phấn, hưng phấn tốt độ, Hứa Bình Thu xoa chân múa tay không sao ngồi yên được nữa, mau chóng tập hợp tổ hành đông có cả Nghiêm Đức Tiêu.
Nhiệm vụ mới được đưa ra, đội ngũ trở nên bận rộn, Dư Tội được đưa tới gian phòng nhỏ, Lâm Vũ Tịnh giảng giải cho y mã liên lạc khẩn cấp, phương thức xử lý khi gặp nguy hiểm. Dư Tội thì lại ngắm nhìn cô cảnh sát khẩn trương như ra trận, Lâm Vũ Tịnh không phải loại mỹ nữ nhìn một cái khiến người ta choáng ngợp như An Gia Lộ, có điều càng nhìn càng thấy đẹp, nếu như không phải là ăn mặc kiểu trung tính, nhất định rất quyến rũ.
Mọi việc vào vị trí, chỉ là đồng chí Thử Tiêu lần đầu tiếp nhận nhiệm vụ cả đêm không ngủ, cả đêm chạy đi đái suốt ...