Chương 039: Quyết tâm của cô gái nhỏ. (1)
Là giáo viên, thế nên theo bản năng che chở cho học sinh, chủ nhiệm Giang ổn định tinh thần rất nhanh, liền giả ngốc đối phó: “ Xử trưởng Hứa, có cần truy cứu rõ ràng thế không, chẳng qua là uống chút rượu, thi thoảng đánh nhau, bọn chúng còn đánh lẫn nhau mà ... Anh biết, bọn trẻ con đó tới được đây học đâu dễ dàng, không thể đến khi sắp tốt nghiệp rồi còn xử phạt đuổi về. Lại chẳng phải chuyện phạm pháp gì, bỏ qua được thì bỏ qua ...”
Người bạn cũ này bao năm không thay đổi gì, quá tốt tính, dễ mềm lòng, thế nên mới chết dí ở vị trí này, không leo lên được, Hứa Bình Thu lấy ra một cái máy camera nhỏ, trang bị hình sự, đưa tới: “ Vậy anh xem thế này có phải là phạm pháp không?”
Chủ nhiệm Giang hồ nghi bật nút phát, hình ảnh vừa ra, vội vàng đưa tay lấy kính trên bàn xem cho rõ, chưa xem hết đã ấn tạm dừng, thái độ lãnh đạm hơn hẳn, giọng điệu mơ hồ có chút tức giận:” Anh có ý gì?”
Chuyện này nói nhỏ thì là trẻ con làm bậy, chẳng có gì to tát, chụp vào mũ "học viên trường cảnh sát ẩu đả tập thể", lúc đó có thể truy cứu trách nhiệm pháp luật.
Hứa Bình Thu đưa tay muốn lấy lại máy quay, nhưng Giang Hiểu Nguyệt giữ chặt lấy, ông bật cười: “ Anh không trả thì tôi cho anh đấy, thái độ anh quá ác liệt, tôi không nói chuyện với anh nữa.”
“ Đợi đã.” Giang Hiểu Nguyên đứng dậy ấn mạnh Hứa Bình Thu xuống ghế sô pha, lúc này chặng bận tâm đối phương hơn mình mấy cấp nữa: “ Anh nói rõ ràng đi, nơi này dù gì cũng là trường cũ của anh, ai lại đi bội nhọ trường cũ chứ? Anh chê thanh danh cảnh sát bây giờ chưa đủ thối à, rồi sao, anh muốn làm cái gì?”
“ Lời này không đúng rồi, học sinh của anh tổ chức đánh người, sao lại thành tôi bôi nhọ trường cũ?” Hứa Bình Thu vặn lại:
Giang Hiểu Nguyên đi qua đi lại, mặt như mướp đắng: “ Lão Hứa, cho dù anh không nể mặt bạn học cũ tôi đây thì cũng phải nể mặt thầy Vương chứ? Năm xưa thầy Vương chiếu cố anh không ít, anh kém gì ai nào, cầm đầu đánh nhau, trộm ngô trộm khoai của nông dân bị người đuổi tới tận trường, không có thầy ấy bao che cho, có anh ngày hôm nay không?”
“ Này này này, chuyện cũ rích đời nảo đời nào sao còn lấy ra, chúng ta nói chuyện bây giờ.” Hứa Bình Thu vỗ bàn:
“ Tôi chỉ lấy việc luận việc, có khóa nào mà không có chuyện đánh nhau phá phách, một đám trẻ con đang tuổi sôi nổi như thế, kỷ luật nghiêm, huấn luận khổ, không cho chúng đường phát tiết sao được, đừng nói học viên, đám cấp dưới của anh đánh người còn ít à?” Giang Hiểu Nguyên càng nói càng gay gắt:
“ Khác ở chỗ anh nói xuông, tôi có chứng cứ.” Hứa Bình Thu hời hợt một câu chặn họng:
“ Được, nếu anh nhất định muốn khơi ra, tùy, đuổi hết chúng đi, xử trưởng Hứa oai phong quá rồi, đi theo dõi bắt một đám học sinh ... Xin mời, tùy tiện.” Chủ nhiệm Giang đưa tay tiễn khách:
“ Anh nhìn anh xem, bao che cho học sinh tới độ này, nếu không phải nể tình bạn học, tôi mang tới cho anh xem làm cái gì?” Hứa Bình Thu khựng người, cười khổ: “ Còn bao nhiêu vụ án dang dở, sao tôi hứng thú với chuyện vụn vặt này?”
Chủ nhiệm Giang vẫn không có thái độ tốt hơn: “ Vậy anh muốn gì? Nói thẳng ra đi.”
“ Tìm hiểu tình hình thật sự, tư liệu mà các anh đưa không phản ánh đúng thực tế. Thế này đi, chuyện này các anh tự xử lý, tôi không tham dự, có điều anh phải giúp tôi, đừng lo, tôi không tống tiền anh, anh giúp tôi là giúp mình.” Hứa Bình Thu dụ dỗ:
Chủ nhiệm Giang cuối cùng phải thỏa hiệp:” Được rồi ánh muốn giúp gì?”
Hứa Bình Thu ra hiệu chủ nhiệm Giang lại gần, thì thầm một lúc, mặt Lão Giang hết sức quái dị, khóc không ra khóc, cười chẳng phải cười, xem ra việc này muốn giúp không phải dễ.
…………. …………..
Cứ nghĩ sẽ có tuyết rơi, vậy mà đêm qua chỉ nổi gió lớn một hồi, sáng nay lại còn trời trong nắng ấm, gọi là ấm nhưng mà nhiệt độ cũng loanh quanh khoảng 0 độ C. Tuy là ngày đẹp trời hiếm có, trong trường không có nhiều khuôn mặt vui vẻ cho lắm, thi thoảng lại thấy vài người túm lại một chỗ đứng dưới gốc cây bàn tán gì đó, ai nấy nhíu mày lo lắng, chắc hẳn vì kết quả của cuộc tuyển dụng tinh anh này.
Kết quả có thể nào đối với người không hi vọng chẳng có ảnh hưởng gì, Dư Tội là loại đó, khi trời sắp tối y xuất hiện ở một quán ăn tên Trời Ban Phúc cách trường học không xa. Vừa tới cửa đã có người ra đón, chính là Chu Văn Quyên, dáng người có chút gầy gò, tóc ngắn tới tai ôm lấy khuôn mặt rất nhỏ, lông mày dài, không phải là loại cong vút đẹp đẽ như lá liễu mà hơi thẳng.
Mũ len, quần vải cùng chiếc áo bông đỏ hoa trắng cũ kỹ, rõ ràng không có hơi thở thời trang của cô gái thành phố lớn. Có điều lại càng nổi bật lên sự thanh thuần thanh thuần. Nhìn kỹ sẽ có có một loại cảm giác như suối trong vậy.
Hai người chỉ đơn giản nhìn nhau cười một trước một sau đi vào.
Quán ăn hai tầng, tầng trên là nhà ở tầng dưới kinh doanh cho nên giờ này vẫn còn mở cửa, đa phần các quán ăn khác quanh trường do thuê địa điểm đều đã nghỉ về quê ăn Tết cả rồi.
Vừa đi qua cửa, con chó đã hơi già buồn chán đen xì buồn chán nằm bẹp trên tấm thảm gần quầy chợt nhổm dậy, sủa to hai tiếng lao vào Dư Tội nhanh như chớp.
“ Cẩn thận!” Con chó nhanh, Chu Văn Quyên còn nhanh hơn, thấy cái mõm dài như sói của nó mở lớn, hàng răng lởm chởm, cái lưỡi thè ra, co chân nhắm đầu nó đá luôn.
Dư Tội ngăn không kịp nữa, bước chân lên một bước, lãnh trọn cú đá đau thấu tim, loạng choạng ngã xuống, vậy mà y vẫn kịp ôm con chó vào lòng, thà bị đâu chứ không để đè lên nó.
Chu Văn Quyên bị chuyện bất ngờ làm hoảng sợ tay ôm miệng, nhìn Dư Tội xoa đầu xoa tai con chó, nhất thời không hiểu chuyện gì.
“ Không sao, không sao, A Bạch thân với Tiểu Dư lắm.” Nam tử trung niên bụng phệ đeo cái tạp dề chạy ra cười ha hả giải thích, thấy Chu Văn Quyên luống ca luống cuống trêu một câu:
“ Bạn gái Tiểu Dư thật là dữ, ngồi đi, ngồi đi, để chú đưa nó lên khỏi quấy rầy hai đứa.” Nói xong bế con chó đen xì tên là A Bạch lên lầu.
Hai người chọn cái bàn ở góc phòng ngồi xuống, Chu Văn Quyên vốn đã nhát, giờ bị người ta hiểu lầm là bạn gái của Dư Tội, ngồi xuống cùng nhau, lại mất tự nhiên rồi, lúng túng nửa ngày trời mới hỏi được một câu: “ Cậu đã ăn chưa?”
Dư Tội bật cười xoa bụng: “ Chưa ăn, để bụng đợi bạn mời đấy.”
Chu Văn Quyên nhận ra nói sai rồi, càng thêm xấu hổ, mặt cúi gằm quả thực khiến người ta không biết nên ôm vào lòng dỗ dành hay là dày vò thêm nữa. Thế là Dư Tội đành làm chủ trì, đợi chủ quán xuống, hai bát miến, hai quả trứng kho, thêm một đĩa rau trộn. Gọi xong mới nhìn Chu Văn Quyên, cô giống như vào trường thi vậy, ngồi rất ngay ngắn, người bạn học tới từ nông thôn này cả học kỳ chẳng ra phố được mấy lần, suốt ngày ở lỳ trong trường, trừ nhà ăn ra thì gần như chẳng tới quan cơm nào, ít nhất là chưa từng ăn cơm cùng nam sinh.