Dư Tội

Chương 043: Tinh anh ra lò. (3)

Chương 043: Tinh anh ra lò. (3)
Sắp làm cảnh sát rồi đều hiểu, luật không phạt được số đông, chuyện có nghiêm trọng tới mấy cũng không thể khai trừ hết mười hai người nếu không thì thành vết đen trên lịch sử trường, hơn nữa đều tự thấy ra tay không nặng.
Thử Tiêu nhát gan lo lắng: “ Này các anh em, hay là hôm nay chúng ta trúng số rồi à?”
Ý là đánh phải con cháu nhà quyền thế, nói vậy ai cũng chột dạ, Uông Thuận Tu lẩm bẩm: “ E là trúng số rồi, người Giải Băng tìm, thân phận chắc không kém.”
“ Mẹ, hay là thằng chó Giải Băng đó tố chúng ta.” Trương Mãnh đấm tường, thù hận của hắn với Giải Băng kiếp này không cách nào hóa giải rồi:
“ Nếu đúng là hắn, ra ngoài thế nào lão tử cũng thiến.” Gấu Chó nghiến răng nghiến lợi:
Dần dần thảo luận ra khả năng phù hợp nhất, chuyện hôm nay e là vì mọi người vì không được lựa chọn mà sinh bất mãn, thế nên đâm đầu vào lưới, càng nghĩ càng thêm buồn bực.
“ À phải, Dư Nhi đâu, cậu ta cầm đầu cơ mà, sao lại không thấy cậu ta?” Ngô Quang Vũ chợt phát hiện đội ngũ không đầy đủ, người khác cũng ngớ ra:
“ Về nhà rồi, cậu ấy nói hôm nay nhìn những kẻ được chọn chắc tức tới không ăn Tết được, chẳng bằng về trước.” Bánh Đậu ỉu xìu xìu nói, sớm biết thế này từ đầu không tham gia cái lựa chọn tinh anh khốn kiếp đó, có lẽ lúc này mình cũng chuồn rồi:
Nhưng mà có tiền cùng tiêu, có tội cùng gánh đã thành truyền thống rồi! Anh em chia ngọt xẻ bùi thì Dư Tội rồi cũng có phần thôi, huống hồ y còn là người cầm đầu.
……… …………….
Trên lầu không biết có một chiếc xe Buick màu đen dán màng chống nắng đỗ phía dưới, ở trong xe Hứa Bình Thu nghe đám học viên nói chuyện, Giang Hiểu Nguyệt mặt biến đổi liên hồi, không biết Hứa Bình Thu có ý gì, tuy không định chuẩn bị truy cứu, nhưng lại muốn mình làm kẻ xấu để đứng ra làm người tốt, đám học viên đó tuy đánh nhau phá phách, song làm trong nghề lâu năm sao không biết đó mới là hạt giống tốt, song nếu bị trường phạt, dù về nguyên quán cũng không ai nhận.
“ Xử trưởng Hứa, anh không lừa tôi chứ, tôi làm theo lời anh rồi, giờ cả khóa chắc hận tôi thấu xương.” Giang Hiểu Nguyên khó chịu nói:
Vì trường cảnh sát luôn nhấn mạnh tinh thần hợp tác đoàn đội, cho nên lâu dần mới sinh ra chuyện giáo viên bao che học sinh, bạn học bao che nhau, trong tập thể đặc thù này chỉ cần không đánh người tới thương tật, đánh nhau không là cái gì, giờ chuyện nhỏ xé ra to, không khiến đám đông phẫn nộ mới là lạ.
“ Tôi đang giúp anh, sao lại nói là lừa anh, không phải đã soạn danh sách theo yêu cầu của anh à?” Hứa Bình Thu nhìn Giang Hiểu Nguyên đứng ngồi không yên, cười: “ Anh sợ tôi tiết lộ chuyện chúng đánh nhau à?”
“ Còn phải nói à, anh phải hiểu hơn tôi chứ, nếu bọn chúng ngoan ngoãn vâng dạ thì tôi cũng chướng mắt, nhưng vì chuyện nhỏ này mà tiền đồ bị hủy, anh bảo tôi sao yên lòng ... Người trẻ tuổi mà, sao không phạm sai lầm?” Chủ nhiệm Giang nóng ruột cực độ:
“ Tán đồng, nói hay lắm ... Có điều anh sợ tôi tiết lộ, tôi cũng sợ anh tiết lộ, ký đi.” Hứa Bình Thu đưa tới hai tớ giấy, là bản hiệp nghị bảo mật: “ Đừng nhìn tôi, chuyện tôi làm đều thuộc cơ mật, nếu bị tiết lộ ở chỗ anh, đừng trách tôi hủy bỏ tư cách tuyển sinh của trường ... Chuyện này tới giờ chỉ anh và tôi cùng một người nữa biết, cả hiệu trưởng Vương cũng không biết.”
“ Sao tuyển nhiều đặc vụ như thế này?” Giang Hiểu Nguyên vừa xem một cái giật nảy mình, chuyện tuyển học viên mới tốt nghiệp làm đặc vụ chưa phải chưa từng có tiền lệ, nhưng số lượng quá lớn:
“ Không nhất định sẽ tuyển hết, sau nửa năm thực tập sẽ đào thải một phần.” Hứa Bình Thu giải thích:
Giang Hiểu Nguyên lúc này không dám quyết, tay run run: “ Lão Hứa, anh chắc chứ, đám nhóc này là bọn khó quản nhất mà tôi từng biết, còn khó hơn cả thế hệ của anh đấy ... Hơn nữa, nếu là làm đặc vụ thì cần người nhà đồng ý nữa.”
“ Anh chưa hiểu à, mới chỉ là sơ tuyển thôi, sẽ đào thải một phần, chuyện khác anh không cần quản, quản cái miệng anh là đủ ... Thế này là thế nào, tôi đuổi chúng thì anh sống chết muốn giữ, tôi tuyển chúng thì anh lại không yên tâm là sao?” Hứa Bình Thu có chút bất mãn:
Giang Hiểu Nguyên trầm ngâm rất lâu rồi ký xoẹt một cái đưa trả hiệp nghị, đồng thời trong lòng cũng nhẹ nhõm, xong rồi, ném được củ khoai nóng đi rồi, mười hai đứa kia khó qua đã đành, nhưng nếu thêm Dư Tội nữa thì độ khó sẽ tăng gấp trăm lần.
Hứa Bình Thu cất vào cặp hồ sơ, gọi chủ nhiệm Giang cùng lên lầu, xem đám nhãi ranh bị giam kia, ông ta vẫn vừa đi vừa nghe cuộc trò chuyện trong phòng, chủ đề từ xử phạt ra sao sang ăn Tết thế nào, tới nhà ai chơi, ai có đề nghị hấp dẫn hơn, rồi quyết định tới nhà Dư Tội ăn, ăn tới khi mặt y thành mướp đắng mới hả.
Cửa mở ra, trong phòng tức thì khôi phục nguyên dạng, ai nấy đứng dựa vào tường, trông rất ngoan ngoãn, còn cúi đầu như đã nhận thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề.
“ Nghe khẩu lệnh của tôi, đằng sau quay, ngẩng đầu lên, nghe nói các cậu có ý kiến việc lựa chọn nên tôi quay về, ai không phục bước ra.
Hứa Bình Thu nghiêm mặt nói:
Không một tiếng động, đó là là cách kháng cự im lặng của học viên, ừ thì ông quyền to chức trọng, ông nói gì cũng đúng, nói thích nói gì thì nói, bọn tôi không phục đấy, làm gì được nhau.
Hứa Bình Thu thầm tán thưởng tinh thần tập thể này, vì trước đó chúng không hề thảo luận trước ứng phó ra sao vậy mà giờ phản ứng giống hệt nhau, xem ra cùng nhau phạm tội nhiều lắm rồi mới ăn ý như vậy.
Giang Hiểu Nguyên đi qua đi lại mắng mỏ:” Đùng cho rằng tôi hàm oan người tốt, các cậu đánh nhau bị người ta ghi hình, chứng cứ xác đáng, không chối được đâu, cũng đừng nghĩ tôi dễ tính, các cậu nổi giận, chẳng lẽ không cho tôi nổi giận? Bằng vào tình huống này, nhẹ nhất cũng bị ghi vào hồ sơ, người nghiêm trọng phải đuổi học.”
Câu này châm lửa rồi, đám học viên nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị phản ứng thì nghe thấy chủ nhiệm Giang đổi lời: “ Có điều tiếc là tôi không có quyền xử phạt các cậu nữa, giờ tôi tuyên bố một việc, nghiêm!”
Vừa nghe khẩu lệnh, tức thì cả mười hai người đứng thẳng lưng, mắt hướng về phía trước, cái này đã là một loại bản năng rồi.
Giang Hiểu Nguyên làm cả đám hồi hộp dõi theo từng bước chân mình, sau đó vén màn bí mật: “ Mười hai người các cậu, bắt đầu từ bây giờ thuộc sự chỉ huy của ban hình sự tỉnh, trước mắt là lãnh đạo mới của các cậu, không cần hoài nghi lời của tôi, các cậu chính là người chiến thắng lần lựa chọn tinh anh, là tinh anh thực sự, tôi đại biểu toàn trường chúc mừng.”
Oa, hạnh phúc tới quá bất ngờ, làm đám anh em sợ hết hồn, không dám tin, người ôm ngực, người nhéo tay, mấy vị thở hồng hộc như vừa chạy nước rút, ánh mắt ngơ ngác hết nhìn chủ nhiệm Giang lại nhìn xử trưởng Hứa.
Không bị xử phạt còn làm người ta kinh khiếp hơn xử phạt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất