Chương 044: Diễn giả hóa thật. (2)
Lâm Vũ Tịnh nhéo thằng béo thêm cái nữa nhưng cũng không giận, thằng nhóc vô lại từ lúc về nhà là mặt dày bám theo cô, phần nào quen rồi, chỉ coi như đứa em trai nói hết sức bình thản:” Cách ăn mặc này là thích hợp, dễ dàng làm giảm sự cảnh giác của người đối diện.”
Thử Tiêu nghĩ khác :” Tính cảnh giác giảm xuống, nhưng mà tỉ lệ quay đầu quá cao, dễ xảy ra chuyện lắm.”
“ Chưa chắc, cậu nhìn ra đường xem.” Lâm Vũ Tịnh chỉ ngoài đường:
À, Thử Tiêu nghển cổ nhìn, mình đúng là nhà quê, các cô gái đi trên đường không váy siêu ngắn thì quần siêu ngắn, khoe trọn vẹn cả đùi, chân nhấc lên chút là thấy quần lót đầy màu sắc. Hắn chép miệng nhìn Lâm Vũ Tịnh lần nữa, ăn mặc như thế trong hoàn cảnh này không quá gây chú ý.
“ Số ba, số ba, hàng ra rồi, nghĩ cách tiếp cận.”
Trong bộ đàm truyền ra tiếng chỉ huy, Thử Tiêu vội vàng xoay vô lăng đi về phía bắc, được nửa đường thì báo là người ở trong sân, xem ra chuyến này đi uổng công. Lâm Vũ Tịnh đặt tay lên môi nghĩ một lúc bảo Thử Tiêu dừng xe, bảo hắn đợi tại chỗ đừng theo, sau đó giống như gà đi tìm khách, đong đưa đi về phía xưởng.
Thử Tiêu đỗ xe bên đường, vươn dài cổ nhìn xung quanh, núi thấp lè tè nhấp nhô, rừng chuối rậm rạp, ao nhỏ, ruộng lúa, đường trải nhựa đen xì nối tiếp các cảnh vật với nhau, hai bên đường là nhà nhà xưởng tường bao vây quanh. Phong cảnh này so với phương bắc gió cát khắp nơi tốt hơn trăm lần, nhất là mỹ nữ đang đi trên đường, Thử Tiêu nhìn thấy đói.
Tới gần nhà xưởng hai tầng, từ xưởng có thể nhìn thấy ngoài đường, Lâm Vũ Tịnh đi chậm lại, nghĩ không biết Dư Tội có nhận ra cô không ...
…. ….
Tới nay Dư Tội vẫn rất mơ hồ với cái tổ chức mình vừa mới gia nhập, soái ca mang cho y phúc lợi tình dục kia không quay lại, y chỉ quen Trịnh Triều và mấy tên thủ hạ sứt môi lồi rốn của hắn.
Lối đi tầng hai nhà xưởng, Phấn Tử đang treo quần áo, tuổi hơn ba mươi, gầy như bộ xương, nhìn một cái khiến người ta hoài nghi ngay đây là kẻ bị ma túy hủy hoại nghiêm trọng. Trong phòng có một tên béo đang ngủ tít thò lò tên là Hóa Phì, Trình Triều gọi thế nên Dư Tội cũng gọi theo. Còn tên bê bát cháo lên lầu là Đại Đồn, tất nhiên là biệt hiệu thôi.
Dư Tội vì dùng tên Dư Tiểu Nhị, cho nên vinh dự được gọi là Lão Nhị, người trong giang hồ bèo nước gặp nhau, gọi bừa cho tiện, ai mà tìm hiểu sâu lý lịch của anh làm gì, nghe Trịnh Triều nói trước kia có đông anh em lắm, vì thời gian trước vì tình thế không tốt, bị bắt mấy người, lại thêm vài người trốn, nên chỉ còn chừng này.
“ Lão Nhị, nhìn kia, ngoài đường có em gái xinh vãi luôn.” Đại Đồn bê bát cháo húp, mắt tình cờ liếc ra cửa một cái sáng rực lên:
“ Bớt vớ vẩn đi, nơi này lấy đâu ra em gái xinh đẹp, toàn là gà thôi.” Dư Tội chẳng mấy chú tâm, buồn chán nghịch đồng xu, hồi trong trại giam hơi lóng ngóng chút, giờ càng chơi càng điệu nghệ rồi, đồng xu trong tay y cứ thoắt ẩn thoắt hiện như ma vậy, nơi này quản lý rất nghiêm, trừ đèn pin ra không cho dùng thiết bị điện tử nào hết:
“ Ai chả biết, có điều cũng là gà xinh đẹp.” Phấn Tử cũng nghe thấy Đại Đồn nói quay đầu nhìn, diểm chung của nam nhân thiên hạ, dù ở hoàn cảnh nào cũng chung đề tài là tiền và nữ nhân:
“ Phấn Tử, chim anh anh như con nhộng mà cũng hứng với gài?” Dư Tội trêu, bị Phấn Tử chửi vài câu, Đại Đồn thì cứ xuýt xoa luôn mồm khiến y cũng tò mò, dù sao cũng rảnh, đi ra xem, nhìn mỹ nữ ăn mặc mát mẻ đó, bỗng có cảm giác quen quen:
“ Lão đại không cho ra ngoài đâu đấy.” Phấn Tử cảnh cáo Đại Đồn:
Dư Tội ngẩn ra, đúng là rất quen, nhìn cặp đùi miên man trắng như có thể phản quang, nhìn bầu ngực như muốn giật tung cúc áo thoát ra, nhìn nửa bên mặt thôi muốn nín thở, lập tức đoán ra, mày hơi nhíu lại, đây không phải là gà, chị em ở nơi này rất cởi mở, nếu là gà thì họ đi qua "hi" một tiếng nói với anh là tới hiệu gội đầu nào tìm mình rồi.
Phấn Tử huýt sáo, em gái nghiêng đầu cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn, Dư Tội nhìn rõ rồi, hít một hơi khí lạnh, không ngờ trong nhà, một đóa hoa cảnh sát lạnh lùng giờ thành gà đồng lang thang ngoài đường. Lúc này Dư Tội biết phải làm gì, nói với đồng bọn:” Đợi đó, tôi ra bắt chuyện, nếu giá thích hợp, gọi về chúng ta chơi chung.”
“ Được, được.” Đại Đồn chảy nước dãi rối rít gật đầu:
“ Này Lão Nhị, anh Triều không có tùy tiện ra ngoài.” Phấn Tử lần nữa nhắc:
“ Tôi đi tìm gái chơi, lý do đàng hoàng, tùy tiện ra ngoài bao giờ?”
Dư Tội ngông nghênh nói làm Phấn Tử im ngay, từ cái lần y đi mua thuốc lá đánh cho ba thằng lưu manh đương địa ôm đầu chạy, đám thủ hạ của Trịnh Triều liền biết thằng ngày hung hãn máu chó, không dám chọc.
Thế thì đơn giản rồi, Dư Tội nghên ngang rời xưởng, Lâm Vũ Tịnh vờ không biết, giống em gái kiếm đủ tiền đang đợi xe về thành phố.
Dư Tội chạy tới nơi, hai người ghé tai thì thầm, không biết nói gì, có điều dáng vẻ thân mật giống như đang mặc cả giá.
Đại Đồn đứng ngồi không yên:” Xem ra Lão Nhị sắp thương lượng thành công rồi.”
“Không tới mức đó chứ, giữa ban ngày mà.”
“ Ban ngày mới kích thích, ra sau phòng thồi kèn thôi cũng sướng rồi.” Đại Đồn cứ hít nước bọt không biết bao lần:
Trong phòng có điện thoại đánh thức Hóa Phì, sau đó gọi lớn: “ Điện thoại của lão đại, Phấn Tử vào nghe này.”
Cách đó mười mấy mét, vì thời gian gấp gáp, Lâm Vũ Tịnh cười rất lả lơi, đầu cô cúi hơi thấp đề phòng đội ngũ đối phương cũng có kẻ biến thái nào đó biết đọc môi thì nguy, lời nói cực nhanh: “Có biết Mạc Tứ Hải không?”
“ Không biết.” Dư Tội trả lời ngắn gọn:
“ Cậu vận chuyển cái gì đấy?”
“ Không biết.” Dư Tội không biết thật, thấy Lâm Vũ Tịnh có vẻ nổi nóng, vội bổ xung: “ Chắc là rác điện tử, nhưng mà bị tháo rời.”
“ Bọn họ trong thời gian gần có hành động gì lạ, có an bài gì không?”
“ Không biết.”
Khó khăn thế nào mới an bài được một người nằm vùng, vậy mà hỏi gì cũng không biết, hỏi ngày đầu tiên ở đâu, bọn họ căn cứ vào camera giao thông tra được, vậy mà người trong cuộc lại nói không biết. Lâm Vũ Tịnh cáu lên lén đá hai phát vào chân, Dư Tội cũng nổi giận:” Tôi tới đây được vài ngày chứ, làm sao biết chỗ nào vào chỗ nào? Ghi lại được địa chỉ nơi này là khá lắm rồi, đám ngươi bọn chị không phải hành động từ trước Tết sao, hơn nửa năm rồi, biết nhiều hơn không? Đáng lẽ bọn chị phải nói cho tôi biết tôi đang ở đâu, dấn thân vào cái gì mới đúng.”
Lâm Vũ Tịnh chợt thấy yêu cầu quá cao rồi, cô luôn quan sát phía xưởng, thấy có người đi ra, kéo Dư Tội tới một xưởng bên đường: “ Trong nhà phán đoán đối phương khả năng có hành động lớn trong thời gian tới, nếu phát hiện có gì khác thường nhất định nghĩ cách thông báo về nhà, Thử Tiêu ở ngay đối diện với cậu. Ngoài ra phải nhanh chóng làm rõ quan hệ giữa Trịnh Triều, Mạc Tứ Hải, Phó Quốc Sinh, nếu tra được ra kênh vận chuyển hoặc nơi dấu hàng thì càng tốt ... Phải rồi cái di động kia ở đâu ra, không khiến chúng nghi ngờ chứ?”
“ Không đâu, tôi thuận tay trộm được.” Dư Tội đáp nhỏ, bản lĩnh học được của Lông Ngăn ở trong trại giam rất hữu dụng, xoáy cái điện thoại không sao, chẳng may bị phát hiện người ta cũng nghĩ là tính trộm cắp táy máy của y phát tác thôi: