Chương 043: Diễn giả hóa thật. (1)
Một lúc sau Lâm Vũ Tịnh tìm được một tin nhắn văn bản trong điện thoại, cho ngay Thử Tiêu một cái bợp, Thử Tiêu vẫn che miệng cười rinh rích như chuột.
Nội dung văn bản là: Xưởng điện tử Tân Hoa trấn Vạn Khoảnh, 11 người, không thể thông tin, ký tên: Tội.
Đó là tin tức Dư Tội lưu lại, Thử Tiêu chắc chắn biết rồi còn vờ vịt lừa hai lãnh đạo vào nhà vệ sinh, Lâm Vũ Tịnh theo thói quen định đi báo cáo lãnh đạo, Thử Tiêu vội chặn lại: “ Chị ơi chị, chỗ đó là nhà vệ sinh nam, chị vào đó còn gì là danh tiết nữa.”
Lâm Vũ Tịnh tức tới bật cười, đúng lúc này hai người kia bịt mũi đi ra, Đỗ Lập Tài đoán chừng phát hiện mình bị gài rồi, rống lên:” Nghiêm Đức Tiêu, xuống đây, trong đó phân từng đống từng đống, làm gì có chỗ đứng mà để lại chữ.”
“ Thì tôi đoán thôi mà, chứ có bảo là có đâu.” Thử Tiêu ánh mắt vô tội như muốn nói, tại anh chạy vào chứ:
“ Bỏ đi, tra đi động xem.” Hứa Bình Thu hai tay kéo ống quần, thừa biết đám sâu hại này rồi, không thèm so đo nữa:
Không ngờ Lâm Vũ Tịnh đã tìm ra kết quả, hai người lừ mắt nhìn Thử Tiêu vờ vô tội kỳ thực cố ý, chỉ là có địa điểm cụ thể, Đỗ Lập Tài hưng phấn quên tội của Thử Tiêu, đợi Cao Viễn, Vương Vũ Vi tới nơi đi như bay tới trấn Vạn Khoảnh.
Ngày thứ năm từ khi gửi hàng đi, tức là ngày 17 tháng 5, cuối cùng lần nữa gặp được Dư Tội ở tiểu trấn cách Quảng Châu 190 km. ..
Không phải tất cả các nhiệm vụ đều có thể dựa vào lượng lớn lực lượng giải quyết, có một số loại rất thích chơi trò trốn tìm với cảnh sát, anh tới tôi đi, anh tra tôi chuồn, bọn chúng đã chơi thuần thục vô cùng. Thị trường chợ đen của trấn Vạn Khoảnh là thế, lượng lớn rác điện tử nước ngoài, di động, laptop, máy vi tính đều có, một số xưởng thậm chí chả thèm mông má, nhiều tới mức phân loại bán cả lố cho thương nhân bán lẻ.
Trong ống nhòm tầm xa, Cao Viễn nhìn thấy mấy chiếc xe đỗ ở cổng xưởng điện tử, công nhân vận chuyển từng kiện hàng lên xe, không chỉ xưởng điện tử Tân Hoa, xưởng nào cũng có khách hàng của mình, nơi này ban đêm còn bận rộn hơn ban ngày, làm xuyên đêm tới sáng mới nghỉ. Cao Viễn ngáp dài: “ Vũ Vi, không biết cái di động của chúng ta có phải từ đây mà ra không?”
Lý Phương Viễn đẩy Thử Tiêu đang ngáy khò khò ngon lành:” Chắc là thế, tôi thấy mấy nhân viên văn phòng trong đội dùng toàn Blackberry bản Mỹ, chỉ 80 đồng, của đâu ra rẻ thế … sáng rồi, Thằng béo, dậy đi ..”
Thử Tiêu bị đá một cái, dụi mắt làu bàu bỏ dậy, vì quan hệ của hắn với "hàng", cho nên trong đội cũng rất là "coi trọng" hắn, nhiệm vụ của hắn là nghĩ cách liên hệ với Dư Tội. Thử Tiêu đứng dậy ngáp dài, quần trễ xuống lộ nửa cái mông, loẹt quẹt mở cửa đi ra, gặp phải Đỗ Lập Tài, khỏi phải nói, bị mắng vài câu, vội kéo quần lên chạy vào nhà vệ sinh.
“ Thế nào rồi, có phát hiện gì không?” Đỗ Lập Tài vào phòng giám sát, nhìn màn hình theo dõi, hỏi hai đội viên:
“ Không, thằng nhóc kia uống nhiều, cả tối không ra.” Vương Vũ Vi vặn cổ cho đỡ mỏi:
“ Hình như địa vị của cậu ta không thấp, không phải đi vác hàng hay làm việc gì, chỉ thấy ăn chơi.” Lý Phương Viễn bổ xung có phần ghen tỵ:
“ Còn phải nói à, thằng nhãi đó vênh vênh vào váo, tôi nhìn không dám tin là người mình.” Cao Viễn cũng có thành kiến với nhóm sâu hại: “ Tiếp tục giám thị đi, luân phiên nhau nghỉ ngơi, đừng để có sai sót ... Nghiêm Đức Tiêu, nhanh lên, ngủ trong đó à, theo tôi.”
Thử Tiêu từ nhà vệ sinh đi ra, làu bàu nói còn chưa được ăn sáng, nhưng vừa theo Đỗ Lập Tài vào phòng Lâm Vũ Tịnh tức thì mắt lồi ra nước dãi chảy ròng ròng mất kiểm soát, quên cả đói. Lâm Vũ Tịnh đội bộ tóc giả nhuộm màu hạt dẻ thả dài trên bờ vai mảnh, khẽ gấp khúc nơi bờ ngực căng đầy, áo sơ mi buộc bên hông, khoe vòng eo thon gọn cùng cái rốn xinh xinh giữa bụng phẳng lỳ, dưới mặc chiếc quần short ngắn cũng cỡn ôm sát bờ mông tạo nên đường cong hoàn mỹ, loáng thoáng lộ chút gờ mông, bắp đùi thon dài, săn chắc khỏe khoắn, vốn đủ nóng bỏng rồi, lại còn lả lơi háy mắt với ý:” Thế nào hả soái ca?”
Hình tượng thực sự là khác biệt quá lớn, không tin nổi đây là nữ cảnh sát luôn nghiêm túc lạnh lùng, Thử Tiêu nuốt nước bọt:” Quá đẹp, quá ...”
Chữ dâm không dám nói, kiểu hóa trang này giống hệt mấy em gái đứng đường. Đỗ Lập Tài thứ mặt sắt đứt dây cảm xúc, đứng trước đại mỹ nữ như vậy mà mặt vẫn như người chết, nghiêm khắc giao nhiệm vụ cho hai người, đơn giản, đi dạo phố, nghĩ cách liên hệ với Dư Tội. Nhiệm vụ này so với ru rú trong phòng theo dõi tất nhiên là hấp dẫn hơn, huống hồ vừa mới ra ngoài cửa được Lâm Vũ Tịnh khoác tay, chạm nhẹ da thịt cô thôi mà toàn thân bủn rủn.
Trấn Vạn Khoảnh, nghe nói xưa kia có vạn khoảnh ruộng tốt mà có tên ấy, ruộng thì thấy rồi, nhưng bị bỏ hoang hết cả, thị trấn không lớn, nhưng nhà dân xây dựng khang trang không thua biệt thự nhỏ thì lại không ít. Đường phố không rộng, quán xá thì rất nhiều, đa phần kinh doanh giải trí, hiệu gội đầu, mát xa, nhà tắm cùng với vũ trường, quán bar nhiều không đếm xuể, nhìn qua đã thấy sự phát triển vặn vẹo của cái thị trấn này.
Nhất định là kiếm tiền không sạch sẽ.
“ Nơi này phát triển từ một thôn cá nhỏ tới thành bây giờ, cơ bản đều là dựa vào buôn lậu, khả năng nguồn hàng của chúng dấu ở nơi này, nhưng chí ít phải có mười mấy nhóm ...”
Thử Tiêu lái xe, Lâm Vũ Tịnh giảng giải đại khái thông tin về trấn Vạn Khoảnh mà cô thu thập được, đây là trấn nhỏ mà thu nhập mỗi năm lên tới vài trăm triệu, dựa vào buôn lậu rác thải điện tử để sống, bị đả kích không chỉ một lần, nhưng tới vẫn giờ tồn tại không cách nào trừ bỏ hẳn được.
Nơi giám thị cách mục tiêu chưa tới 2km theo đường chim bay, tối hôm qua nhìn thấy Dư Tội cùng một đám giống công nhân ăn uống, bàn bày ở trong sân, thịt cá ê hề lại còn bia rót lênh láng. Đồng chí Dư Tội vì nhiệm vụ không tiếc thân, uống say tới bị người ta vác đi ngủ, làm Thử Tiêu nhìn qua ống nhòm mà hâm mộ, mấy ngày qua chỉ cơm hộp với nước khoáng, ăn sắp nôn ra rồi.
Thử Tiêu cùng Lâm Vũ Tịnh loanh quanh mới tìm được quán mỳ hiếm hoi để ăn sáng, bữa này ăn mà vô vị, mắt cứ quét qua quét lại trên người Lâm Vũ Tịnh. Chu choa, đúng là không sao tưởng tượng đượng, chị ngực bự bình thường mặt ngiêm nghị, y phục chỉ cần thiếu một chút, tô ít son, vẽ mắt thế mà thành hồ ly tinh làm người ta điên đảo rồi, lại còn là hồ ly tinh ngực bự.
Mỗi lần cô cúi xuống ăn, cái áo lót màu xanh nước biển không chống nổi áp lực muốn bung ra, mắt Thử Tiêu nhìn chằm chằm mảng da thịt trắng lóa mắt trước ngực, thực sự muốn đưa tay thử sức đàn hồi của nó, Thư Tiêu càng ăn bát càng đầy .... Nước dãi chảy ra mà.
Ăn xong lái xe lang thang quanh trấn, thi thoảng đi theo chỉ định ở trong nhà, tiếc là công nhận bận rộn cả đêm đều đang ngủ say, tới 10 giờ mà xưởng chưa mở cửa, thời tiết sau mưa ngột ngạt chết người. Thử Tiêu cứ xoa cổ len lén nhìn Lâm Vũ Tịnh ở ghế phụ lái, bị cô phát hiện xoắn tai hỏi: “ Làm sao thế, mông mọc mụn à?”
Trong mắt nữ hình cảnh kinh nghiệm này, Thử Tiêu chỉ là thằng nhóc con, nhưng thằng nhóc đã sinh tà niệm: “ Chị hóa trang thành cái gì chẳng được, sao hóa trang thành tiểu thư, lại ngồi ngay bên cạnh, ai mà chịu nổi?”