Dư Tội

Chương 044: Hai đầu chiến tuyến.

Chương 044: Hai đầu chiến tuyến.
Mười mấy phòng thẩm vấn của phân cục ba hôm nay đều chật kín, ngay cả những người đã về nhà cũng bị phân cục trưởng gọi quay lại, quyết tâm phải giải quyết băng nhóm này ngay trong ngày, tránh đêm dài lắm mộng.
Thế là một cuộc đối đầu giữa cảnh sát và tội phạm mở màn.
Tội phạm thì luôn phủ nhận tội lỗi của mình, đó là điểm chung của bọn chúng. Chỉ khác ở chỗ, tội càng nặng thì đa phần nghi phạm đều khuynh hướng im lặng, tội càng nhẹ thì chúng càng to mồm, nói láo, nói bậy, nói lăng nhăng đủ mọi trò, nghe lời thoát ra từ mồm của đám trộm này, cả hình cảnh thấy quen án mạng cũng không chịu nổi.
Phòng thẩm bấn số 11, Lý Vân Xương trán dô mũi tẹt, chả phù hợp gì với cái biệt danh Xướng Phu của hắn, đang ra sức chống chế:” Có phải các anh bắt nhầm người rồi không vậy, tôi có làm gì đâu, chẳng lẽ đi mát xa cũng là có lỗi à? Nếu thế thì hiệu mát xa đầy ra đó làm gì mà sống? Tôi trịnh trọng thanh minh, tôi chỉ tắm rửa, mát xa, không có chuyện mua dâm, các anh nhìn xem, trông tôi có giống người xấu không? Thanh niên ba tốt à không năm tốt như tôi, sao lại làm chuyện loạn kỷ cương phép nước được. Bên cạnh chỗ này có ổ tiểu thư, mở trung tâm tắm rửa chính là người của cục công an các anh đấy, sao không bắt đi?”
Hình cảnh thấm vấn không để ý tới lời thừa thãi của hắn, đẩy ảnh Mao Đại Quang tới, lạnh lùng hỏi: “ Quen không?”
Lý Vân Xương cầm lên xem một lần, lại xem lần nữa, có vẻ trầm tư suy nghĩ, đến lúc ai nhìn cũng tưởng như sắp nhận ra rồi thì hắn lại lắc đầu:” Mặt lạ lắm, không quen.”
Nếu không phải đã biết trước thì hắn lừa cũng nên, hai hình cảnh nhìn nhau cười nhạt, cười tới làm tên trộm sởn gai ốc, cẩn thận cầm bức ảnh lên: “ Hay để tôi xem lại lần nữa.”
Phòng thẩm vấn 12, Đồng Đại Soái vừa bị bắt từ sòng bạc về lại tỏ ra ăn năn cúi đầu nhận tội: “ Tôi xin lỗi, đánh bạc là trái pháp luật, là xấu là không nên, tôi xin nhận phạt, chú cảnh sát ơi, tha cho tôi đi, sau này tôi thay đổi, không làm con bạc nữa.”
“ Có nhận ra người này không?” Giống như ở phòng 11, sau khi xác minh thân phận thẩm vấn viên đưa ảnh Mao Đại Quang tới:
“ Không quen, chưa bao giờ thấy tới sòng bạc.” Đồng Đại Soai càng dứt khoát: “ Không quen thật chú ơi, nếu hắn là người xấu thì tôi đã tố cáo lập công chuộc tội rồi.”
“ Thế à, có điều hắn biết cậu, nếu không sao chúng tôi biết cậu là Lão J?” Thẩm vấn viên cắt ngang cái màn giả vờ ngoan ngoãn của hắn:
“ Không không, tuyệt đối không phải ... À phải rồi, tôi biết rồi, nhất định là thằng chó Kiều Tiểu Thụy cắn bậy bố mày ....” Đồng Đại Soái tích tắc lỡ mồm lộ bản chất, thoáng cái đổi vẻ mặt, nhanh hơn cả diễn viên chuyên nghiệp:” À, vu oan cho tôi đấy.”
“ Vậy thì nói chuyện về Kiều Tiểu Thụy đi, bắt đầu từ hai người quen nhau thế nào?”
Phòng số 3, không ngờ là oan gia gặp nhau, chính là tên trộm mà lần trước phân cục 3 đã bắt, nhưng không có chứng cứ, phải thả sau 48 tiếng, còn bị hắn làm ầm ĩ kiện lại, giờ mới hai ngày thôi lại quay về chỗ cũ, thẩm vẫn viên vỗ bàn:” Không phải khách khí nữa nhé, người quen cả rồi, nói đi, trong camera ghi lại mày và Lưu Thiết thân nhau lắm, hôm nay lại cùng ăn uống, vậy chắc cũng cùng nhau làm vài việc rồi hả?”
“ Không có, không có, chúng tôi chỉ uống rượu.” Vương Phong hơi lúng túng:
“ Mày là thằng thất nghiệp, Lưu Thiết có tiếng trong vùng, mày mà cũng xứng để người ta mời à?” Thẩm vấn viên khích:
“ Có gì không xứng, huynh đệ không phân sang hèn.”
“ Một thằng trộm nhép lại vì mấy thằng trộm khác chống đối cảnh sát, khai ra, ai dạy mày?” Thẩm vấn viên còn lại điệu bộ hung dữ quát:
“ Cần gì ai dạy, đây là thời pháp trị, xã hội dân chủ, bảo vệ quyền lợi của mình là điều ai cũng cần biết, còn các anh toàn bắt người bừa bãi, tôi phải lấy vũ khí luật pháp bảo vệ bản thân ... Tôi không có thù với các anh, các anh lại toàn gây chuyện với tôi. “ Vương Phong miệng đường đường chính nghĩa, mắt thì lại không dám nhìn thẳng người ta:
Nếu là trước kia thế nào cũng phải cho hắn tập tễnh rời đi mà ngay cả nửa vết thương cũng không tìm ra, có điều hôm nay không cần nữa, thẩm vấn viên bật đoạn ghi âm lời khai của Kiều Tiểu Thụy có liên quan tới Vương Phong, số lần, địa điểm, số tiền, đều rất rõ ràng.
Vương Phong lộ mặt lưu manh ngay:” Bố láo bố lếu, không chứng cứ nói xuông là cái buồi gì, dứt khoát các anh tra tấn ép hắn vu oan cho tôi.”
“ Vương Phong, ép người khác thì có, ép bọn trộm vặt chúng mày thì bọn này lười chẳng thèm làm, 22 người trong băng nhóm bọn mày, bao gồm cả Lão Bạt đều bị bắt cả rồi, lúc này thế nào cũng có vài đứa khai. Mày cứ cãi cho sướng đi, tao sẽ ghi vào đây là ngoan cố chối cãi, không chịu phối hợp, thế nào cũng phải khiến mày nhận án kịch khung, tha hồ ngồi trong kia ba hoa miệng lưỡi.” Thẩm vấn viên phất tay: “ Cho người tiếp theo vào.”
“ Đừng đừng đừng ...” Vương Phong cuống lên:” Để tôi nghĩ, cho tôi chút thời gian, tôi thực sự không phải ăn trộm, tôi chỉ là người đứng gác …. tính chất hoàn toàn khác biệt.”
“ Tao nghĩ mấy thằng bạn phòng giam của mày sẽ đủ rảnh rỗi nghe mày kể sự khác biệt đấy … Người tiếp theo.”
“ Không không!” Vương Phong ngăn cản viên cảnh sát định giải mình đi, cuống lên:” Tôi khai, tôi khai người khác được không? Luật pháp quy định, chủ động tố cáo hành vi phạm tội sẽ được giảm bớt hình phạt.”
Đối với loại tội phạm này, chúng không khai muốn tát, chúng khai càng muốn tát hơn.
Phòng thẩm vấn số 7, Lưu Thiết uống say, say rất có trình độ, giả ngây giả dại vỗ ngực, lè nhà lè nhè: “ Trong mắt tao bọn cớm không là cái gì, bọn mày đã là cái thá gì, đi tới đường Y Học nghe ngóng xem có ai không nể mặt anh em bọn tao, co dù Lão Vương của đồn công an cũng là anh em của Bạt ca ... Khi hắn tái hôn lấy vợ trẻ, Bạt ca tặng phong bao 1 vạn ... Bắt bọn tao à, anh em tao vào uống cốc trà là ra thôi .... Ê, ê, bọn mày là ai thế? Chỗ này là chỗ nào? Sao toàn nam thế này gọi mấy em út ra giải trí tí đi.”
“ Ghi lại, đợi khi hắn tỉnh bật cho hắn nghe.” Thẩm vấn viên ra hiệu thư ký ghi hết lại lời ngông cuồng của người anh em này, thằng này không chịu nổi khích bác, nói nửa câu coi thường là phun ra hết sạch:
“ Trong số các anh, ai có kỹ thuật ăn trộm cao nhất?”
“ Hả, còn phải hỏi à, tất nhiên là anh mày đây chứ ai, bọn con cháu kia theo anh đây kiếm ăn cả đấy.”
Phòng thứ 5, nghi phạm mới 16 tuổi, về lý luận thì là trẻ vị thành niên, nhưng theo lời khai của Kiều Tiểu Thụy thì tên nhóc này là một trong số cốt cán của băng, tay nghề thuộc hàng cao thủ. Thẩm vấn viên không tin, mà sao có thể tin, thằng này mặt mày tội nghiệp, xụt xịt khóc, luôn mồm nói, cháu không biết.
“ Nghĩ cho kỹ, Hứa Khắc Đông, cậu còn nhỏ lắm, đường đời chưa bắt đầu đâu, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, phải phân cho rõ, các cậu bị bắt cả băng rồi mà vẫn định chối à?” Thẩm vấn viên mềm lòng khuyên nhủ:
“ Cái gì nên làm, ra phố bầy hàng thì bị thành quản đánh đập, đi làm công nhân thì bị quịt tiền lương, thế thì làm được gì? Đang ngủ ngon cũng bị bắt, có cho người ta sống nữa không?”
Đây là loại thiếu niên giang hồ, còn lấc chấc bất chấp, thẩm vấn thay hai nhóm rồi, không có được nửa câu giá trị, đành bỏ qua ...
.................... ....................

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất