Dư Tội

Chương 046: Đạo tiêu ma trướng. (1)

Chương 046: Đạo tiêu ma trướng. (1)
Một ngày trời âm u trôi qua như thế.
Trong gian phòng nóng nực của nhà nghỉ giá rẻ vốn chỉ phục vụ cho nam nữ cần nhu cầu giải tỏa nhanh bức xúc nên trang bị tồi tàn chẳng có điều hòa, cho dù chỉ ngồi một chỗ nhìn màn hình giám thị thì cũng mồ hôi đầm đìa, được cái ở đây chủ nhà chỉ cần thu tiền rồi là người ta chẳng quan tâm anh làm cái gì, nếu không mấy nam nhân rúc vào một chỗ rất dễ bị nghi ngờ.
Liên tục hai ngày hai đêm không phát hiện ra điều gì, tới rạng sáng ngày thứ ba khi mưa rả rích, cuối cùng nhìn thấy người phụ trách nơi này, Trịnh Triều.
Hắn tới như mang theo gió mát cho không khí oi bức, điểm giám sát tức thì tỉnh táo hẳn, tên này lái chiếc SAIC, cũng là xe chở hàng, vừa vào một cái tức thì đóng cửa, gọi bốn tên thủ hạ lại, gồm cả Dư Tội, vào kho không biết làm gì.
Không khí nhanh chóng trở nên khẩn trương, Thử Tiêu mặc áo ba lỗ, quần đùi ống rộng, mắt nhìn màn hình giám thị không chớp, hai ngày qua hắn đã gặp Dư Tội, dù chỉ như người qua đường liếc nhau từ xa, nhưng với anh em đã từng mặc lẫn cả quần sịp của nhau thì căn bản không cần giao lưu bằng ngôn ngữ.
“ Biển số mà hàng gửi về đã kiểm tra, nhưng không khớp, cũng không phải là xe hàng, khả năng chỉ là biển số giả dùng để gây án, trong nhà đã thông cáo cho đơn vị giám sát giao thông để giám sát mấy biến số xe đó ... Ngoài ra theo như tin tức Số 2 thăm dò được, thực sự có lái xe dựa vào vận chuyển hàng mà một tháng kiếm được cả vạn, vận chuyển thứ gì mà được trả nhiều tiền thế, chắc chắn không phải rác thải điện tử .... Còn tên Trịnh Triều này, nhiều dấu hiệu cho thấy hắn là người đưa hàng. Phương án hành động của chúng ta như sau ...” Hứa Lập Tài trải bản đồ giải thích cho mấy đội viên:
Người trong nhà đã tới, cục chống ma túy và đội hai lập nên hai tiểu tổ truy bắt, hiệu lệnh phát ra, nghi phạm ngoại vi sẽ giao cho địa phương phụ trách, càng trình bày kế hoạch Đỗ Lập Tài càng hưng phấn, không nhận ra rằng tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của ma túy đâu.
“ Ra rồi!” Thử Tiêu đột nhiên gọi lớn:
Cả nhóm không thương lượng nữa, xúm tới xem cái tổ chức vừa mới họp xong.
“ Lấy quần áo, mang theo vài thứ tùy thân, chuẩn bị xuất phát ... Mấy ngày tới không có việc gì, tôi dẫn các cậu đi giải trí.”
Trịnh Triều phất tay, Đại Đồn, Phấn Tử chẳng cần chuẩn bị gì chạy vội lên xe, Dư Tội và Hóa Phì lên lầu lấy quần áo, đứng ở hành lang thu quần áo treo trên dây. Dư Tội mồm lẩm bẩm cái gì đó, ai không biết nghĩ rằng y đang chửi bới thời tiết quái quỷ, dự báo thời tiết nói hai ngày tới có mưa bão cùng biển động cấp bẩy.
“ Nhanh lên, lề mề thế?” Trịnh Triều ở dưới ngẩng đầu lên gọi:
“ Xong ngay đây anh Cao Trào, mấy hôm nay toàn nằm lì một chỗ, ì người ra rồi.” Dư Tội uể oải đáp:
“ Bảo rồi, gọi là anh Triều, đừng con mẹ nó suốt ngày Cao Trào Cao Trào.” Trịnh Triều tức giận chửi bới om xòm:
“ Biết rồi anh Cao Trào, sau này gọi anh là anh Triều.”
Phía dưới truyền lên một tràng cười, Trịnh Triều lại chửi Lão Nhị chỉ biết mọc lão nhị, không biết nhớ.
5 phút sau cả nhóm đã lên xe của Trịnh Triều, lái khỏi cửa xưởng, đội mưa tầm tã đi về phía Quảng Châu.
“ Trịnh Triều .... Nói .... Mấy ngày tới không có việc gì .... dẫn mọi người đi giải trí.” Thư Tiêu mắt tập trung nhìn vào màn hình, đọc giọng môi của Dư Tội, bản lĩnh này khiếm đám hình cảnh lâu năm thán phục không thôi:
Đỗ Lập sốt ruột giục:” Còn gì nữa, cậu ta nói nhiều lắm mà.”
“ Tôi đoán chừng ... sắp có hành động gì rồi, biểu hiện của Trịnh Triều rất khác thường ... Hình như rất khẩn trương.” Thử Tiêu kết thúc: “ Chỉ thế thôi, đi vội lắm.”
“ Được lắm, cậu ta ngửi ra mùi rồi.” Đỗ Lập Tài xoa tay phấn chấn, ban bài nhiệm vụ: “ Vũ Vi, cậu và Phương Viễn gác ở lối vào trấn Vạn Khoảnh ... Cao Viễn, cậu và tôi một tổ, chúng ta tới quốc lộ Tân Hải, chi viện cho đội ngũ đã tới Quảng Châu. Vũ Tịnh, Đức Tiêu hai người ở lại nơi này canh gác .... Chỉ cần hàng xác nhận, chúng ta sẽ khống chế nơi này trước, sau đó giải quyết nhà cái sau ...”
Đây là phương án cắt nguồn chặn dòng, chỉ cần bóp chết đầu nguồn, phía dưới không lo không công phá được, bám chắc lấy nguồn hàng sẽ tra ra được nhà cái. Nói ra thì kế hoạch này hơi gấp, nhưng không còn cách nào khác, thời gian không đợi người, nếu vẫn không có thu hoạch gì, Hứa Bình Thu sẽ khó ăn nói với tỉnh.
Người đi lầu trống, Thử Tiêu cũng ngả mình ngã ra ghế sô pha, Lâm Vũ Tịnh đá một cái, gắt giọng mắng: “ Vừa đi một cái mà cậu đã lười rồi, dậy theo dõi đi.”
“ Người ta đi cả rồi còn theo dõi ai?” Tiếp xúc một thời gian rồi, quan hệ gần gũi không ít, Thử Tiêu không sợ cấp trên đanh đá này nữa, vẫn nằm ì ra đó không buồn dậy:
Lâm Vũ Tịnh không ép, tự mình ngồi vào vị trí giám thị, quan sát cái xưởng điện tử đã không còn bóng người, rất yên tĩnh, là sự yên tĩnh trước cuộc đại chiến sao? Cô chống cằm đăm chiêu, có cảm giác không ổn, nhất thời không xác định được là điểm bất thường ở chỗ nào, chỉ thấy thế này thì tiến triển nhanh quá, thuận miệng hỏi Thử Tiêu:” Đức Tiêu, cậu có thấy lần này chúng ta có thể bắt được hàng không?”
Thử Tiêu mắt vô hồn nhìn trần nhà, giọng như đã thoát xác:” Không rõ ... nhưng mà tôi cứ cảm thấy không dễ dàng như vậy.”
“ Đúng thế, nếu dễ thế này thì chẳng phải chúng ta tra mấy tháng trời không ra có phải quá tệ không?” Lâm Vũ Tịnh tìm được nguyên do lo lắng của mình rồi, đó là tuy họ đã phái đi mấy quân cờ, nhưng đều là ở tầng thấp nhất, nhưng tin tức vụn vặt đó căn bản chưa nói lên gì cả, là bên mình nóng vội mà suy diễn thôi:
“ Không phải, tôi không nói nhiệm vụ, ý tôi là, dễ dàng để cậu ta lập công như thế, đãi ngộ cũng có, diễm ngộ cũng có, fu -ck , quay về thằng chó ấy đắc ý phải biết.” Thử Tiêu giọng chua lè, té ra không phải đang nghĩ về nhiệm vụ mà hâm mộ lẫn ghen tỵ với Dư Tội, hắn chỉ được nhìn với tưởng tượng, thằng chó đó thì sờ nắn gặm bú mút chán chê, không tức sao được:
Lâm Vũ Tịnh không ý kiến gì, vẫn nhìn màn hình, bất chợt nhỏ nhẹ hỏi:” Đức Tiêu, dù sao cũng đang rảnh, kể chuyện trường học cậu đi.”
“ Có gì mà kể, khô khan buồn tẻ chết đi được, học tập với huấn luyện, tự do nhân thân cũng bị hạn chế đã đành, người ta đi ngủ lúc nào cũng muốn quản, không có tí nhân quyền nào.” Thử Tiêu không hào hứng với chủ đề này lắm:
“ Vậy Dư Tội thì sao, kể chuyện cậu ấy đi.” Khẩu khí rất bình đạm, rất tùy ý, có điều giống như dụ cung, hỏi mãi mà không thấy trả lời, Lâm Vũ Tịnh quay đầu lại thấy Thử Tiêu ngồi dậy khoanh chân nhìn mình chằm chằm: “ Sao thế?”
“ Chị ngực bự ... Ấy ấy, chị đừng giận ... Nghe tôi nói đã, thằng đó sàm sỡ chị, tôi không kể với ai hết, tôi vô cùng đồng tình với sự căm phẫn của chị. Tôi kiến nghị đợi nó về, chị đánh cho nó một trận, cái gì mà khóa cổ, đá trym, vật lưng của đặc cảnh ấy, cứ nhiệt tình mang ra chiêu đãi nó, đánh cho nó tàn tật luôn ...” Thử Tiêu hoa chân múa tay, gạt, bổ, chặt, chém, trông cũng gọn gàng lắm:
Lâm Vũ Tịnh tính tình thẳng thắn, thấy Thử Tiêu ác độc như vậy mắng:” Cậu ấy làm vậy là vì yểm hộ cho nhiệm vụ, cậu có phải là anh em của cậu ấy không thế?”
“ Có, tôi với nó là anh em thân thiết, tôi không phủ nhận, nhưng mà tôi tức nó lắm.” Thử Tiêu đứng bật dậy, điệu bộ hùng hổ:” Tôi và chị rõ ràng thân nhau hơn nó, ai ngờ chuyện tôi chỉ mới nghĩ trong đầu lại bị nó làm hết rồi. Mẹ nó, tôi hận không thể đánh cho nó nhừ tử, nhưng tôi có nhân ba lên cũng đánh đánh nổi thằng khốn kiếp ấy.”
Lâm Vũ Tịnh đầu tiên là không hiểu, sau đó mặt đỏ như gấc chín, tung chân ra ...
Tiếng kêu như heo bị chọc tiết truyền ra, rầm một cái, Thử Tiêu bị đá bay khỏi phòng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất