Chương 048: Đạo tiêu ma trướng. (3)
Cho dù trong xe kín vẫn nghe thấy tiếng mưa gấp như trống trận, dồn dập như rang ngô, thi thoảng kèm với tiếng sầm ù ù, bụng dạ Dư Tội càng cồn cào. Mùa hoàng kim là thông tin gián đoạn, giao thông cách trở, chỉ huy không thông, dù có thiên quân vạn mã cũng không ngăn được đám cặn bã gian như quỷ, trơn như chạch.
Tiếng mưa, tiếng gió, tiếng sấm, tiếng tim đập làm Dư Tội ung đầu, càng nghĩ càng không ra cách ứng phó, làm y kích động muốn cắn vỡ răng hàm sau, đó là chiêu cuối cùng. Trước khi lên đường, Lâm Vũ Tịnh đã dặn, khi phát hiện manh mối trọng đại, hoặc là sinh mệnh bị uy hiếp cắn vỡ nguồn tín hiệu lắp trong răng hàm sau, khi đó nhanh nhất trong vòng năm phút họ có thể tới cứu viện. Đó là tín hiệu điện yếu được chế tác xuất phát vì mục đích an toàn, rất kín, không sợ phát hiện, song điểm yếu rõ ràng chỉ có thể duy trì một phút.
Tình hình lúc này thế nào thì chính Dư Tội còn không biết, chưa dám dùng tới phương án cuối cùng này, không thể không thừa nhận, bọn tội phạm lắm trò, dù có bản lĩnh thông thiên cũng không thi triển được nữa rồi.
Mẩu thuốc trong gạt tàn đã đầy tới tràn ra ngoài, còn có cái vẫn bốc khói xanh chưa cháy hết, lại điếu nữa bị dúi vào gạt tàn, cả phòng mù mịt khói Hứa Bình Thu nóng ruột đi qua đi lại.
Người vào trung tâm tắm rửa tới giờ hơn một tiếng chưa ra, ông ta nhìn đồng hồ, đã đúng 8 giờ 15, thời tiết thế này nếu xuất hàng, về lý thuyết mà nói là nên xuất phát rồi, nhưng giám thị ở tiền tuyến còn chưa có tin tức gì.
Ông ta lại lần nữa đứng dậy, mày nhíu chặt, ngây ra nhìn bản đồ giao thông duyên hải, trên đó vẽ sáu con đường có thể thông qua, thậm chí đã phái lực lượng tiếp ứng men theo sáu con đường này kiểm tra cả đường kín, hoặc đi bộ. Trí tuệ của quần chúng là thứ xưa nay không thể coi thường, con đường buôn lậu này nhất thời không thể tra rõ, cho dù là lực lượng chống buôn lạu mười năm trước tăng lên gấp 20 lần mà buôn lậu vẫn lộng hành.
Giờ chỉ còn trông vào mấy quân cờ, nhớ tới cảnh giám thị ở trấn Vạn Khoảnh, nuôi dưỡng những kẻ đó để làm gì? Mục đích rất rõ ràng, vận chuyển đồ, mà thứ vận chuyển là gì, ông ta cấp thiết muốn biết.
Phó Quốc Sinh, Tiêu Đào, Mạc Tứ Hải, Trịnh Triều cùng với Vương Bạch đang bỏ trốn, kết cấu của tổ chức này giờ đã làm rõ, chỉ thiếu mỗi chứng cứ.
Nhưng lại kẹt đúng ở chứng cứ này, chỉ cần bắt được vụ buôn lậu lớn là có thể lần theo manh mối hốt trọn ổ, là có thể diệt trừ cái nguồn độc hại này, khiến cảnh sát các nơi coi trọng cao độ, gây áp lực với hành vi phạm tội này.
Có những việc cảnh sát phải làm, cho dù sai vài lần bị người ta chế nhạo cũng được, ông ta day trán, ngón tay chỉ vào vị trí trung tâm tắm rửa Đức Úc, lấy nó làm trung tâm, tính toán khoảng cách tới cửa cảng, bờ biển, 100 km, thực tế còn xa hơn, bọn chúng tới đó ăn chơi từng bừng như thế là vì khao thưởng trước nhiệm vụ sao?
Ông ta hoài nghi Dư Tội có thể chống lại cám dỗ hay không, nhưng ông ta không quan tâm tới tiểu tiết, vì nhiệm vụ đôi khi còn phải hi sinh lớn hơn thế nhiều, lúc này thằng nhóc đó hẳn đang vẫy vùng trong ổ ôn nhu, không biết còn nhớ tới thân phận không?
Không đúng rồi!
Sau khi hàng được đưa tới trấn Vạn Khoảnh bị trông coi nghiêm ngặt, ngay cả cơ hội thông tin cũng không có, suốt ngày bị giam trong xưởng ... Hôm nay là cơ hội đưa hàng cực tốt, đáng lẽ giám sát càng nghiêm ngặt hơn mới đúng chứ chẳng lý nào lại đột nhiên lại thả lỏng người dưới như vậy à?
“ Hỏng rồi!” Hứa Bình Thu chạy ra khỏi phòng, suýt va phải nhân viên kỹ thuật tới báo cáo không có tin tức, đẩy hắn ra chạy vào phòng hội nghị, quát lên với đám cấp dưới đang ngẩn người nhìn mình:” Mau tra xem trong thời gian bọn họ vào có bất kỳ phương tiện nào đi ra hay không?”
Nhân viên kỹ thuật vội vàng kết nối với bên giám sát giao thông, sau mười mấy phút liên hệ, hình ảnh giám sát truyền tới, trời mưa xe ít, hình ảnh không rõ ràng, nhưng vẫn phát hiện ra được một chiếc xe từ trong ngõ của trung tâm tắm rửa đi ra.
Mười phút sau tiền tuyến báo về, trong ngõ có một lối đi dành riêng cho nhân viên nội bộ, lúc này đã là 9 giờ 40 rồi, cách thời gian chiếc xe kia rời đi hai tiếng.
................ ...............
“ Xuống xe, mặc áo mưa vào, xuống cả đi, mỗi người hai ngụm, đừng uống nhiều.”
Khoang xe mở ra, Trịnh Triều cầm chai rượu đưa Dư Tội, Dư Tội vừa tu một ngụm lớn, định uống nữa thì bị Trịnh Triều giật lấy đưa cho những người kia lần lượt uống. Dư Tội nhìn xung quanh, chẳng khác gì con trâu trong đêm, căn bản không phân rõ được đông tây nam bắc, chỉ nghe thấy tiếng sóng, đây là đường quốc lộ cách biển không xa, mưa ào ạt, gió thổi như muốn nhấc bổng người lên, cành cây rơi vãi ngổn ngang, đèn pin yếu ớt chiếu xuống chân, nước bùn trôi qua phía dưới.
“ Mả cha cái thời tiết chứ.” Đại Đồn bị một cành cây đập vào mặt, chửi um lên:
“ Cậu nên ca ngợi thời tiết cho cơ hội phát tài mới đúng.” Trịnh Triều lấy lại chai rượu, thuận tay ném đi, đèn pin chĩa về phía trước, cách đó không xa có bốn cái xe hàng cỡ nhỏ, tuy đứng cách nhau rất gần phải nói lớn át đi tiếng mưa gió mới giao lưu được:” Bốn chiếc, mỗi người một chiếc, lái về điểm chỉ định cho tôi, nuôi binh ngàn ngày dùng một giờ, có thể phát tài hay không, xem bản lĩnh của các cậu.”
Mấy người khác hò reo, Dư Tội lại thấy đau bao tử, cha mẹ nó, làm sao nghe quen thế, cổ vũ tiền chiến của đội cảnh sát cũng thế này đây, kinh nghiệm cho thấy không bao giờ là thứ tốt lành.
“ Ba xe đầu lái về, chủ hàng trả 5 vạn, các cậu và tôi ăn 4 - 6, các cậu 6 tôi 4, Phấn Tử, Đại Đồn, Hóa Phỉ cầm lấy lên đường đi.” Trịnh Triều giao mỗi người một cái di động, phất tay:
Dư Tội cuống lên ngăn ba người đang hưng phấn muốn lên xe: “ Này này này, nói rõ đi, xe của tôi được bao nhiêu?”
“Ba nghìn.” Trịnh Triều giơ 3 ngón tay:
“ Cái gì, anh Cao Trào, anh có ý gì thế, có tiền không để tôi kiếm phải không, một vạn tôi mới làm.” Dư Tội bất mãn tranh luận, coi thường người mới quá đấy:
“ Không được đâu Lão Nhị, không được tranh ăn.” Đại Đồn chỉ trích:
“ Đúng thế, nghe đại ca đi.” Hóa Phì không dám chọc Dư Tội, nhưng nói tới tiền, ai muốn nhả:
Dư Tội tóm ngay lấy Phấn Tử gầy gò, hăm dọa:” Tao đổi với mày, có đổi không thì bảo?”
“ Anh Triều, anh Triều ... Anh xem ...” Phấn Tử hoảng sợ rối rít cầu cứu:
“ Buông ra.” Trịnh Triều đi tới kéo, Dư Tội không buông, vung tay tát chát một cái:
Dư Tội loạng choạng lùi lại, nghiến chặt răng nhưng không lao lên, giờ chưa phải lúc quyết liệt, hơn nữa một chọi bốn, không phải sáng suốt, có điều y không chịu bỏ qua: “ Anh phải giải thích một câu chứ? Mẹ nó, sao tôi phải làm chuyện ít tiền hơn.”
Đuổi ba người kia đi, Trịnh Triều thân thiết khoác vai Dư Tội:” Người anh em, cơ hội kiếm tiền nhiều lắm, đừng chê mạng mình dài ... Cậu nghĩ chuyến này dễ đi à, vào thời điểm này toàn là chùm đầu cầu may thôi. Đường nào cũng có chốt chặn hết, không có đơn hàng, toàn bộ tịch thu, người bắt giam. Nghe tôi, cậu đi một chuyến làm quen trước, muốn tham gia còn có cơ hội, chê ít tôi trả cho cậu thêm hai nghìn, mưa gió thế này, đi một chuyến không dễ.”
Dư Tội cũng nguôi dần, để hắn kéo lên xe, cũng là xe hàng cỡ nhỏ, không khác biệt gì trong xưởng, nhìn biển số xe, lại thay rồi, đành vậy thôi, mình là người mới mà, đổi lại là mình cũng không tin:” Anh Cao Trào, tôi đi đường nào?”
“ Đường lớn, cứ cao tốc mà đi.” Trịnh Triều chỉ hướng:
Dư Tội lại mở cửa xe ra:” Nếu gặp trạm kiểm tra thì sao, tôi thì chẳng có gì mà sợ, nhưng hàng thì sao, riêng không bằng lái đã đủ bị tóm rồi, chẳng phải chết oan à?”
“ Trên xe có đấy, tự xem, không sai đâu, chỉ có mấy cái ổ cứng nát, bọn chúng chẳng thèm, muốn bắt, cho chúng bắt, tôi tới đồn kéo cậu ra.” Trịnh Triều nói một câu rồi quay trở lại xe, nhìn chiếc xe cuối cùng lên đường biến mất trong mưa, hắn mới nổ máy chậm rãi lên đường, đồng thời gửi đi một tin nhắn:
Chúng tôi xuất phát rồi.