Chương 049: Mình làm người hưởng. (1)
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Sấm cứ từng hồi từng hồi nối tiếp nhau, mưa xối xả, tưởng chừng cả bầu trời sắp sụp đổ, ngoại trừ những tia chớp thi thoảng rạch ngang trời thì gần như không nhìn thấy thứ ánh sáng nào khác, đèn pha ô tô xuyên qua mưa gió chiếu sáng không quá ba mét, lái xe phải căng mắt ra nhìn, cực kỳ thử thách tay lái lẫn khả năng tập trung.
May là nơi này cách đường cao tốc gần nhất, Dư Tội đi cuối nhưng không bao lâu sau hòa vào dòng xe cộ. Lại qua một lúc nữa, Dư Tội theo chỉ thị lái vào ngã rẽ, lại tới con đường cao tốc khác.
Tới lối vào đường cao tốc Thâm Cảng, xe hàng lần nữa tiến vào tầm nhìn của cảnh sát, nhìn trên màn hình, trong cơn mưa dày đặc, xe xếp hàng dài 2 km, đối phương đi một chiếc xe hàng mười tấn, trong thời tiết này không vượt qua được khu đường núi, cảnh sát theo dõi khẩn cấp tụ họp với trạm kiểm tra buôn lậu, đợi trên đường.
Đợi một thời gian dài, chiếc xe kia chậm rãi dừng ở trạm kiểm tra, cái sân bên đường đã đã giữ mười mấy xe hàng lớn, trên xe từ điện thoại, máy tính tới linh kiện xe hơi đều có, đội bắt giữ tuần tra xung quanh đợi lệnh.
Trịnh Triều xuống xe, mặt khúm núm nịnh bợ, đưa CMT, hành vi điển hình của bọn gian thương, ra sức làm quen với người của trạm, bọn họ quen rồi.
Khoang sau trống không.
Nhân viên chống buôn lậu nhảy mắt với cảnh sát phối hợp, bốn người nhảy lên, chưa chịu từ bỏ kiểm tra từ vách xe tới gầm xe.
Trịnh Triều mặt như đưa đám kể khổ:” Các anh xem đi, chạy uổng công một chuyến, chẳng nhận được vụ làm ăn nào, thời tiết chết tiệt ....”
Kiểm tra không phát hiện ra bất kỳ điều gì, được mệnh lệnh từ bên trên: Cho đi.
Cái xe đó nghênh ngang qua trạm.
Hình ảnh truyền về tòa nhà Than Đá, trong sắc mưa mơ hồ, cảnh tượng mờ mịt, giống như tình thế lúc này, đi năm người về một người, đây là mục tiêu che mắt, bốn người kia e lên đường rồi.
“ Đem hình ảnh nghi phạm từ một tới bốn phát trời các chốt giao thông, phát hiện bắt ngay.”
Hứa Bình Thu tận lực giữ bình tĩnh ra lệnh, Dư Tội cũng trong danh sách bắt giữ, ông ta quyết định rồi, cho dù là một chút xíu nghi vấn cũng bắt, cả hai tỉnh đều có ý kiến về hành động lần này, cho dù cơm sống cũng ăn tạm vậy.
Lúc này là 23 giờ 29 phút, bão đã đổ bộ, một số khu vực đã bị mất điện, mất kết nối thông tin ....
“ Báo cáo, thông tin với đội ba đã bị đứt.”
“ Giám thị ở trạm biên kiểm không cách nào truyền về, chúng tôi đã thông báo với trung tâm chỉ huy giao thông, bọn họ đang tranh thủ sửa chữa.”
“ Km số 26 đi Phiên Ngu đã bị sạt lở, chúng tôi không tới được điểm chỉ định.”
“ Nhiều nơi trong thành phố Quảng Châu bị ngập nước, xe không thể đi qua.”
Tin tức được nhân viên kỹ thuật tổng hợp lại báo vào phòng hội nghị.
Hứa Bình Thu cầm lấy bản báo cáo mới nhất, nhìn nhân viên kỹ thuật cục chống ma túy, đều thức đêm hai ngày tới đỏ mắt rồi, bốn nghi phạm mà Trịnh Triệu đưa đi giờ vẫn không có tin tức gì, tựa hồ như biến mất vào không khí vậy.
Bỏ báo cáo xuống, ông ta đi vào góc phòng, nơi đó có một máy thu tín hiệu công suất lớn, cúi đầu hỏi nhỏ:” Có tin tức không?”
Nhân viên kỹ thuật lắc đầu, ánh mắt lo lắng trùng trùng, thường xuyên tham gia vào loại hành động này, hắn có một loại dự cảm, vào lúc bận rộn mà lấy riêng ra một máy, trông chừng một người, chắc chắn là nội ứng, tới giờ vẫn không có chút tín hiệu nào.
Hứa Bình Thu còn lo lắng hơn gấp bội:” Thời tiết thế này liệu có khiến tín hiệu xuất hiện sự cố không?”
Cứ như ông trời cố ý trêu đùa vậy, lời vừa dứt cũng có tiếng sấm nổ đánh uỳnh, mấy tia chớp loằng ngoằng như rắn điện, nhân viên kỹ thuật gật đầu.
“ Tỉ lệ lớn chứ?”
“ Rất lớn, nếu cứ liên tục có mưa to kèm sấm sét thế này, rất có khả năng để lỡ tín hiệu, hơn nữa dù có nhận được tín hiệu, không biết đủ thời gian liên tục để định vị hay không ...”
Vậy là thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không đứng về phía cảnh sát rồi, cho dù họ đại biểu chính nghĩa.
Hứa Bình Thu đứng thẳng lên, lại thêm một phần sầu lo, vừa đi ra tới cửa sổ thì bất ngờ có người hô:” Tổ ba ... Tổ ba, có nghe rõ không? Đúng, quê nhà đây ... Tôi ghi lại, nghe phạm số hai, bị bắt ở đầu đường Tân Khẩn ... Thỉnh cầu bước tiếp theo ... Đợi một chút.”
Hắn vừa mới tháo tai nghe ra thì Hứa Bình Thu đã tới bên cạnh rồi, vậy là nghi phạm đầu tiên sa lưới.
Cách Tân Khẩn mười bốn kilomet, trạm kiểm tra lâm thời, mưa ào ạt rút lên người, một chiếc xe hàng đỗ xiên xiên bên đường, mấy nhân viên chống buôn lậu mặc áo mưa toàn thân cầm đèn pin soi xe. Nghi phạm ngã xuống kênh toàn thân bùn đất bị bắt về, ngồi trong khoang xe thương vụ, tên này trông như con lợn đất vừa lăn lộn trong vũng bùn, vẻ mặt rất không cam lòng.
Người tổ bắt giữ tát cho hắn ngẩng đầu lên, thẩm vấn đột kích:” Ngẩng đầu, tên là gì?”
“ Lương Hoa.”
“ Trên xe chở cái gì?”
“ Không biết.”
“ Đồ anh chở mà anh không biết à?”
“ Chở thuê cho người ta, không biết thật.”
“ Ai thuê?”
“ Ông chủ.”
“ Ông chủ là ai?”
“ Ông chủ là ông chủ chứ là ai.”
Chỉ vài câu như vậy, tối đa biết thêm nguyên quán, còn lại nghi phạm không nói được, truy hỏi tới đâu hắn chỉ ú a ú ớ nói không ra, nếu dọa dẫm thì run rẩy sợ hãi, nhìn xem chừng là loại tép riu chuyên thế mạng, cả thành viên tổ bắt giữ cũng mất hứng.
Cửa xe bị đập bồm bồm vài cái, sảnh sát tra hỏi nhảy xuống, đội chống buôn lậu biết đám cảnh sát này lai lịch không nhỏ, ghé tai nói phát hiện, trừ hai mấy chiếc laptop ra thì không có gì cả, mà loại hàng cũ lấy danh nghĩa rác điện tử nhập về này chẳng đáng bao tiền, bình thường họ còn chẳng thèm bắt. Đám cảnh sát có vẻ còn chưa tin, đích thân lên xe lục lọi, đúng thế, toàn rác điện tử.
Chỉ riêng hai tiếng vừa qua trạm này bắt giữ mười mấy xe rồi, toàn là loại không sợ chết lợi dụng bão để vận chuyển hàng, anh ngăn cản muộn một chút là chúng dám xông qua trạm, cho thấy buôn lậu ở đây lộng hành ra sao.
Liên hệ với ở nhà, mệnh lệnh đưa xuống, lấy danh nghĩa đội chống buôn lậu tạm giữ người và xe, giao cục công an Phiên Ngũ điều tra thêm.
Không bao lâu sau nghi phạm thứ hai sa lưới, tên này đi đường vòng về Vạn Khoảnh, họ Hà tên Đại Dũng, biệt hiệu Đại Đồn, khi bị bắt chẳng phản kháng, tra hỏi thì trả lời giống Lương Hoa, anh thích tra cứ tra, thích giam cứ giam, dù sao tôi không biết gì hết, chỉ chở hàng cho người ta thôi.
Thời gian trôi qua từng chút một, thời cơ trôi đi từng chút một.
Hứa Bình Thu thi thoảng lại nhìn máy thu tín hiệu có tác dụng quyết định với toàn bộ vụ án, nhưng nó vẫn im phăng phắc, tới một giờ đêm, điểm giám sát trấn Vạn Khoảnh truyền tin về, một chiếc xe hàng vượt qua trùng trùng phong tỏa về tới xưởng điện tử, theo Lâm Vũ Tịnh báo, kẻ này tên "Phấn Tử", họ Trần tên Tường Thụy, có tiền án trộm cắp.
Đỗ Lập Tài xin chỉ thị có nên lập tức tra xưởng điện tử Tân Hoa không, thử vận may nói không chừng đó là mục tiêu.
Không có câu trả lời, lúc này Hứa Bình Thu lòng như bị cào cấu đi qua đi lại, hai chiếc xe sa lưới đều không phải mục tiêu, một cái không rõ tung tích, một cái về trấn Vạn Khoảnh, tới ông ta cũng bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
Chẳng lẽ đây chỉ là vụ buôn lậu bình thường thôi sao?
Dư Tội đâu rồi?
Vấn đề không có câu trả lời làm đêm mưa bão đó khiến người ta càng như thuyền nhỏ lạc giữa đại dương, Hứa Bình Thu do dự không dám hạ lệnh tra xét xưởng điện tử, không có đủ thông tin, nếu thử vận may tra nơi đó, không khéo tất bị chặt đứt.