Dư Tội

Chương 057: Mong đợi của cha, ước muốn của con. (1)

Chương 057: Mong đợi của cha, ước muốn của con. (1)
Dư Tội ở trong bếp nghiêng người thò đầu ra nhìn cha sùng bái: “ Cha đúng là thông minh, có điều cha nghĩ tới không, đó là TV, tội phạm nó có đợi khi đại đội cảnh sát bao vây xông vào không? Thực tế truy bắt đều là dùng tiểu đội, giống bọn con hay huấn luyện, chỉ ba tới năm người, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tính cơ động. Con trai cha to gan nhưng không đỡ nổi súng.”
“ Mày nói cũng phải.” Lão Dư dọn dẹp mấy cái sọt hoa quả kéo vào sát góc tường, phòng khách đa phần là chỗ để hoa quả nên chẳng có đồ đạc nhiều nhặn gì, một cái TV treo tường, một cái máy pha nước nóng đặt trên kệ gỗ, dưới kệ là bộ ấm chén, một cái bàn gập, vài cái ghế nhưa, cho nên dọn cơm cũng nhanh, nhấc cái bầu rượu trên tường, làm một chén trước cho ấm người: “ Thế thì nghĩ kỹ đi, nguy hiểm mà chẳng đổi lại được cái gì thì ngu mà làm à, không đi thì thôi, giờ thất nghiệp đầy ra đó.”
Cha có cái hay, tuy từ nhỏ tới lớn giáo dục y chủ yếu bằng nắm đấm, nhưng là cũng luôn ủng hộ y vô nguyên tắc, cơ mà nói đi nói lại cũng tiếc, Dư Tội bê đĩa rau xào với bát canh đặt xuống bàn, kéo cái ghế nhựa ngồi đối diện phân tích lợi hại, thương lượng với cha: “ Con thấy cũng có cái hay, nếu như mà con được chọn sẽ ở lại tỉnh thành, làm hình cảnh xung phong hãm trận, còn nếu bị loại, tuy mất mặt một chút, nhưng mà có ưu đãi, ít nhất cũng là tinh anh từng tham gia huấn luyện, bên trên nhìn không trúng có bên dưới vớt vát tạm. Nếu con thực sự được phái về đồn công an trong khu, chẳng những cha đỡ tiền lo lót, con cũng sớm kiếm tiền vài năm.”
“ Mày nói đúng lắm, chẳng bằng mày cố tình bị loại đi, ở tình thành toàn bọn con ông cháu cha, làm đít trâu sao bằng về Phần Tây mình làm đầu gà. Về đây công tác một là quen đường thuộc lối, hai có có chú bác mày phối hợp, không lo xảy ra vấn đề.”
Câu này hợp khẩu vị Dư Tội, hai cha con cụng chén cái keng một cái, kế hoạch hoàn mỹ, chỉ là chẳng hiểu tài sao, lòng vẫn còn chút phiền muộn, ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Hiểu con không ai bằng cha, Lão Dư lại rót đầy rượu cho con, an ũi: “ Đừng nghĩ nhiều, con người rồi cũng qua cầu Nại Hà thôi, khi cha bị thôi việc, mày mới một tuổi, cảm giác trời sập mất rồi, rồi mẹ mày bỏ đi, cha nghĩ cuộc đời vậy là hết, có lúc nghĩ quẩn, muốn ôm mày nhảy xuống sống cho rảnh nợ. Thế rồi cũng cắn răng qua được đấy thôi, mà lại sống không tệ nữa. Đời cha vậy là ổn rồi, không đòi hỏi gì nhiều nữa, ra sao cũng được, nếu mày muốn ở lại tỉnh thành, cha tích cho mày ít tiền nhà, mày là đứa hoạt bát khôn ranh nói không chừng ở trên đó làm ăn được, kiếm cô vợ thành phố ... Nếu mày về Lâm Phần, vậy thì càng tốt, cha sửa lại nhà cho đàng hoàng, nếu mày không muốn sống với cha, cha mua cho cái nhà ở nội thành, đợi tám mười năm cha ở nhà bế cháu.”
Dư Tội mân mê chén rượu chưa uống ngay: “ Cha, đừng chỉ nghĩ kiếm vợ cho con, kỳ thực chuyện gấp bây giờ là kiếm vợ cho cha mới đúng, nếu không sau này vợ con mà không ưa cha, cha sống lủi thủi một mình làm sao con yên tâm được.”
“ Ừ, nuôi mày hai mươi năm, rốt cuộc mày cũng nói được tiếng người rồi ... Coi như cha dạy dỗ mày không tệ.” Lão Dư cười ha hả, đưa tay ra để con trai rót rượu cho, vừa nhấp một ngụm thì thở dài: “ Nói thì nói vậy chứ, thời buổi này lấy vợ giống như giá nhà ấy, cứ tăng lên mãi, tốn kém lắm, cha mà lấy vợ là sạch tiền, lẽ nào chỉ lo cho mình mà để mày độc thân à ... Thôi bỏ, cha kiếm bừa một tình nhân, thi thoảng lẻn qua cửa nhà nhà người ta là được, đỡ tốn.”
Dư Tội thấy cha vô ý để lộ tâm sư, còn ai ngoài dì Hạ nữa cơ chút, té ra cha đúng là "lẻn qua" nhà người ta rồi.
Lão Dư thấy thằng con bất hiếu cười gian như trộm sao không hiểu đang nghĩ gì, mặt già đỏ lên, trở đầu đũa gõ một phát, nghiêm mặt mắng: “ Sau này không được phép cùng cha thảo luận vấn đề này nữa ... Ngày càng không biết trên dưới lớn nhỏ nữa rồi, sau này lập quy củ, chuyện của mày, cha không quản, chuyện của cha, mày cũng đừng quản. Nhà có hai người, không thể để mày làm cha được.”
“ Thì con có nói gì đâu, cười cũng không cho, có nhân quyền nữa không vậy ... Thôi không nói nữa, uống rượu, uống rượu. Mùng ba Tết con đi, tập huấn nửa năm, chắc là nghiêm ngặt lắm, hợp đồng bảo mật đã quy định, chưa được phép ngay cả điện thoại cũng không được gọi, nói trước không cha lại nhớ con tới mất ăn mất ngủ.” Dư Tội có vẻ không yên tâm về người cha gian thương này, trước khi lên cao trung thì cha phải lo cho y, đến thời cao trung thì cơ bản là y lo cho cha rồi:
“ Xéo đi, ai thèm nhớ mày, xéo cho xa vào .... Biết mày ở chỗ cảnh sát là cha yên tâm rồi, mà để mày ở trước mặt cũng có trông nổi đâu, không gây sự thì gây họa, như hôm nay đấy, xô cả xe cảnh sát. Ra ngoài ngoan ngoãn chút con ạ, cái tính mày cha biết, nhìn có vẻ trưởng thành chững chạc lắm, kỳ thực mày là thằng nóng tính. Kiềm chế lại đi, gặp chuyện nhẫn nhịn cho xong, đừng gây họa, cha mày chỉ là tiểu thương, không có bản lĩnh chùi đít cho mày. Tới nơi thì đút cho quản lý tí tiền, nói vài câu dễ nghe ... À đúng, cha còn chưa hỏi, học kỳ trước gửi cho mày 8 nghìn, sao hôm nay cha kiểm tra thẻ, không thiếu đồng nào lại có thêm 7 nghìn nữa, có phải ở ngoài kia lại tống tiền ai không?”
Dư Tội ngần ngừ một chút xem có nên kể không, số tiền đó thì 5000 là của Giải Băng, còn 1500 đồng là tiền hỗ trợ của trường, về phần thường ngày ở trường chi tiêu thì theo Bánh Đậu, Thử Tiêu đi đánh bạc kiếm cũng đủ, nơi đó không cần tiêu vặt, vốn chẳng muốn nói, cha truy hỏi, phiền phức đáp: “ Tiền hỗ trợ khó khăn do trường phát.”
“ Cái gì?” Lão Dư không tin, nhà mình sớm thoát nghèo rồi mà:
“ Chuyện này cha không hiểu, hiện giờ quốc gia có chính sách hỗ trợ với học sinh nghèo, cha nghĩ mà xem, cha là công nhân bị cho nghỉ việc, buôn bán nhỏ không tính, nên nghiêm túc mà nói là cha thất nghiệp. Gia đình thì đơn thân, thế là phù hợp toàn bộ điều kiện hỗ trợ hộ khó khăn rồi. Dù sao tiền nhà nước, sợ người ta chê cười mà không nhận à? Cha, cái thân phận hộ khó khăn này bây giờ đáng tiến lắm, mỗi lần con đi khiếu nại bị chặn lại, đem tình hình của cha nói ra ... Úi da, người ta khách khí đưa về tận nhà, chỉ là không giải quyết vấn đề.” Từ nhỏ theo người cha gian thương, thế giới quan của Dư Tội sớm méo mó xẹo xọ rồi, lâu dần y cũng chẳng thấy mình làm mấy chuyện này có gì không đúng:
Xem đi, Lão Dư nghe vậy không mắng mà còn hớn hở xoa đầu con: “ Ha ha ha, cha biết từ bé mày là đứa thông minh lắm, đúng, thể diện cần quái gì, nhưng tiền thì không thể không cần. Kinh nghiệm cha tổng kết cả đời là trên không thể dựa vào quốc gia, dưới đừng dựa vào cha mẹ, con người chỉ có thể dựa vào mình.”
“ Cha nói tất nhiên là đúng.” Dư Tội chưa bao giờ tiếc lời ca ngợi cha, cha có thể phát triển từ sạp hoa quả bên đường thành hiệu hoa qua, còn nuôi y lớn từng này nữa, đó là thành tựu vĩ đại:
Hai cha con chén qua chén lại, trò chuyện như đôi huynh đệ, ăn tới no ợ liên hồi, uống tới hai mắt lờ đờ, cho dù say cha vẫn nhớ mai phải đi lấy thêm hàng, phải ngủ sớm, 3-4 giờ đã phải rời giường ra chợ đầu mối tranh cướp hàng với người ta rồi, đi muộn không có hàng tốt, lại còn bảo Dư Tội uống sữa rồi đi ngủ.
Đó là hối tiếc duy nhất của cha rồi, nhà nghèo quá, ăn uống không đủ, nói gì tới sữa uống, để giờ con trai thấp bé hơn người ta, nên tới giờ vẫn ép y uống sữa, chẳng biết đọc ở đâu nói là nam nhân tới 25 tuổi mới hết phát triển chiều cao, Dư Tội chiều lòng cha, nhưng hiệu quả thì thấy rõ rồi.
Chả ích gì hết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất