Dư Tội

Chương 057: Quần anh oải tụy. (3)

Chương 057: Quần anh oải tụy. (3)
Quả nhiên bị thức ăn kích thích, Thử Tiêu sáng mắt, cắn ngón tay, hành hạ bộ óc, Lý Nhị Đông gãi người như khỉ, cũng đang căng óc ra nghĩ, chỉ hành khách qua lại: “ Các cậu thấy thế này được không ... Đồng bọn của tôi tìm thấy hành lý trước, sau đó tôi ở trên trộm vé máy bay, trao đổi ở dải cách ly, hắn mang hành lý ung dung rời đi?”
“ Khả năng cao đấy, như thế thời gian rút ngắn đi không ít, nhưng mà làm sao dấu được camera giám sát?” Dư Tội dần dần sáng mắt lên:
“ Cách này phiền lắm, khác gì của bọn ngốc nghĩ ra.” Thử Tiêu vừa thấy Lý Nhị Đông xông tới thì rối rít nói:” Không nói cậu, không nói cậu, tôi nói bọn trộm, trộm mà ngốc như cậu sớm bị bắt rồi.”
“ Anh có cách sao?” Dư Tội ngăn Lý Nhị Đông lại, khuyến khích:
“ Đương nhiên.” Thử Tiêu mắt đảo như trộm, cho tay vào túi lấy bộ tú lơ khơ bất ly thân, rút ra quân K cơ, xoay tay cái biến thành Q tép, lên mặt cao nhân cười thần bí:” Hiểu không?”
Dư Tội vỗ tay đét một cái: “ Ý anh là đánh tráo biển tên trên hành lý à, hay, cách này hay.”
“ Đúng rồi, tôi đã xem, chỉ cần dùng chút nhiệt độ cộng thêm khéo tay là tao tráo được ngay, sau đó cứ ung dung mà đi là xong, bọn chúng là trộm thì kỹ năng này là gì ... Mỗi ngày bao người qua lại như thế, an ninh để ý hết nổi à, chỉ cần xem khớp mã là ok, mời anh qua.” Thử Tiêu vô cùng đắc ý, chính hắn nãy giờ chen lấn với hành khách qua lại mấy lần, nếu tính thêm cả thời gian chờ đợi mà muốn lấy hành lý sớm hơn cả chủ hành lý tới 5 phút là không thể: “ Còn cách dễ hơn nữa, cậu cũng gửi hành lý, là cái valy rỗng chẳng hạn, cho hành lý của người ta vào valy của cậu là xong … nhớ cái xe cải tiến biến mất thế nào không?”
“ Ái dà, chớp mắt nghĩ nhiều thủ đoạn như thế, mẹ nó, Thử Tiêu, vậy mà tôi nghĩ vỡ đầu không ra.” Dư Tội hưng phấn chửi: “Anh đúng là có thiên phú làm trộm.”
“ Sai rồi, sai rồi, chủ hành lý mất vé máy bay mà, nếu có thể lấy hành lý rồi còn cởi quần đánh rắm làm gì nữa?” Lý Nhị Đông phản bác:
“ Cái này có thể lý giải là bố trí trận nghi binh, làm sai hướng điều tra, chính vì chuyện này không phải phân cục bắt không ít trộm xung quanh à? Ai ngờ trộm vé máy bay chỉ là màn tung hỏa mù che mắt, căn bản là dùng chiêu di hoa tiếp mộc? Đây là cách làm của cao thủ, khiến người khác tự đâu đầm vào mâu thuẫn không thoát ra được.” Dư Tội nhảy lên ôm vai hai người anh em: “ Đi, cho bọn họ biết thủ đoạn của anh em ta, tôi đoán chừng chúng ta đoán đúng tám chín phần mười rồi đó.”
Í, hai người kia đứng ì ra không chịu đi, mặt mày cực kỳ không vui, Lý Nhị Đông chỉ bụng: “ Quá giờ ăn rồi.”
“ Cậu nên đoán xem hai chúng tôi sẽ xẻo cậu thế nào?” Thử Tiêu cười gằn:
Dư Tội chắp tay xin tha: “ Các anh em, ra tay nhẹ chút, nể cái thân này chẳng có được mấy mỡ, nhé?”
Hai người kia cười lớn, mỗi người một cánh tay kéo Dư Tội đi, Lý Nhị Đông nói sẽ rất nhẹ nhàng ôn nhu, Thử Tiêu càng ác, truyền thuyết nói ăn cơm ở sân bay là bọn ngốc, hôm nay quyết tâm làm lũ ngốc.
Tới quán mỳ Bác Mã, đúng là rất nhẹ nhàng, một bát mỳ mà 30 đồng, một đĩa rau trộn 20 đồng, Thử Tiêu và Lý Nhị Đông gọi bảy tám món rau ăn kèm, rất ôn nhu, toàn rau thôi mà.
Giữa bưa cơm Dư Tội nhận được điện thoại của xử trưởng Lý hỏi y ở đâu, thế là dỡ phải về báo cáo, đem suy đoán lớn gan kia nói trên điện thoại, y nói thế này " theo như điều tra thăm dò của thành viên trong đội, đây có khả năng là vụ trộm được lập kế hoạch. Kẻ trộm đã theo dõi nạn nhân ngay từ điểm xuất phát, điểm cuối chỉ dùng thủ đoạn di hoa tiếp mộc, làm thế thì trong ngày hôm đó hẳn còn một hành ly nữa cùng thể tích, thậm chí là giống ngoại hình, thành vật vô chủ, không ai nhận."
Bên kia cúp máy giữa chừng luôn, đoán là coi lời này quá hoang đường, Dư Tội nhún vai không mấy bận tâm, Thử Tiêu cười vui vẻ:” Chẳng may mà sai, vậy không ai nói là tôi không chịu nghĩ cách.”
“ Không đâu, đúng là anh Tiêu thông minh hơn người, sai là ở trí tuệ tập thể.” Dư Tội lắc đầu, y chẳng bất mãn gì, không hi vọng lấy đâu ra bất mãn :
“ Dư Nhi, cậu vội báo cáo làm gì, tôi thấy nếu vậy chẳng phải còn có đồng bọn ngồi cùng chuyến bay tới đây à, thế thì tiết lộ danh tính rồi.” Lý Nhị Đông vừa ăn vừa hỏi:
“ Chính vì thế mà càng cần phải lấy trộm vé máy bay của nạn nhân, để người ta không ngờ rằng chúng đã giở trò ngay từ điểm xuất phát, nếu có sơ hở thì hẳn chính là đó.” Dư Tội lại lần nữa ôm vai Thử Tiêu đang ăn như chết đói: “ Ở điểm này tôi vẫn ủng hồ ý tưởng của Thử Tiêu, anh ấy có thiên phú làm kẻ xấu, cứ nhớ lại ở trường bao nhiêu người bị anh ấy hại là thấy.”
“ Chúng ta sống ở trong trường học chủ nghĩa cộng sản, tất nhiên là phải tiêu tiền của tập thể rồi, ha ha ha.” Thử Tiêu không lấy làm xấu hổ mà còn coi là vinh, còn chỉ trích hai người kia, đi học chưa làm ra tiền phải biết nghĩ cho gia đình, không biết một năm ăn uống tốn kém bao nhiêu tiền, đang lên mặt dạy bảo, đột nhiên mồm há ra không nói gì được nữa:
Hai người kia quay đầu chỉ thấy Hứa Binh Thu dẫn theo mười mấy người, có thường phục có cảnh phục vội vội vàng vàng đi tới chỗ ba người, trông cứ như là đi bắt tội phạm trọng yếu vậy. Thử Tiêu với Lý Nhị Đông suýt ném bát chạy, khách khứa xung quanh chỉ chỏ họ thì thầm bàn tán.
“ Ha ha ha, Dư Tội, Dư Tội, cậu đúng là chàng trai vàng của tôi.” Lý Vệ Quốc từ xa đã hưng phấn quá độ đi tới, ôm vai Dư Tội lắc lấy lắc để, thái độ khác hoàn toàn lúc nói chuyện qua điện thoại:” Mau mau, làm sao các cậu biết, đúng là có hành lý không chủ, trọng lượng và bề ngoài tương đương với người nước ngoài.”
“ Hỏi anh ấy, anh ấy nói.” Dư Tội chỉ Thử Tiêu để vinh quang cho anh em:
Thử Tiêu còn chưa nuốt hết, ặc một cái, nghẹn chảy nước mắt, Lý Nhị Đông vội dùng chái dẫm cho hắn uống một ngụm, chua tới chảy nước mắt, cuối cùng cũng thông rồi, chỉ là đối diện với nhiều cảnh sát già như thế luống cuống trả lời rất ăn hại: “ Tôi, tôi, tôi đoán.”
Làm sao có thể chứ, nhưng cũng có người tin, nhìn xem, một béo một gầy một đen, ngồi đây ăn ăn uống uống, trông là biết chẳng có tí tố chất cảnh sát nào cả, nói không chừng là tán gẫu bốc phét rồi ăn may không chừng.
Dư Tội nheo mắt liếc qua một loạt vẻ mặt bực bội hoặc khinh thường, y chẳng ngại người ta nghĩ gì về mình, nhưng công sức của anh em không thể bị coi thường, đứng thẳng lên tiếng: “ Chúng tôi mất hai tiếng đồng hồ tới hiện trưởng, mô phỏng mười mấy cách thức gây án khác nhau, hai anh ấy chạy gãy chân mười mấy lượt nhưng không sao kịp trong vòng 5 phút. Bất kể là dùng cách nào, thời gian không gian không dư dả nữa, cho nên chúng tôi nghĩ, tội pháp hành động ngay từ khi hành lý ra tới sân bay, có kẻ tiếp ứng, lợi dụng thời gian từ cầu sân bay ra thang máy, hoàn thành việc lấy hàng, còn trộm vé máy bay chỉ là để đánh lạc hướng, sai lệch thời gian.”
Trình bày gẫy gọn có lý có cứ như thế thì đáng tin hơn rồi, song làm mấy cảnh sát lâu năm bị đả kích, mọi người đều tới hiện trường, nhìn thế nào cũng thấy không có khả năng tồn tại chứng cứ, ai mà ngờ chứng cờ sờ sờ ra đó.
Hứa Bình Thu lắc đầu, sau đó lại nhìn Dư Tội khẽ gật đầu, không tốn thời gian thêm, chỉ huy mọi người bắt tay vào việc.
Vậy là sau 52 tiếng vụ án tiến triển một bước lớn, căn cứ vào giám sát ở sân bay xuất phát, khóa chặt mục tiêu gửi hành lý, mục tiêu khả nghi này không ngờ cùng nạn nhân bay tới Đại Nguyên, sau khi rời máy bay lại biến mất thần bí khỏi màn hình giam sát, hành tung quỷ dị khiến cảnh sát tham dự vụ án cực kỳ hứng thú.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất