Dư Tội

Chương 059: Thanh danh vang dội. (2)

Chương 059: Thanh danh vang dội. (2)
Chập tối, một chiếc xe hàng cỡ lớn từ đường cao tốc Thâm Cảng rời khỏi trạm thu phí, nộp tiền, nhận lại tiền lẻ, Dư Tội kéo cửa kính xuống hóng gió mát, nghe thấy tiếng huýt sáo đắc ý của Tôn Nghệ, vung tay bợp một phát: “ Lái chậm chút, đi xe với anh làm tôi giảm thọ 20 năm.”
“ Ha ha ha, thế chẳng phải là tôi vì dân trừ hại rồi à?” Tôn Nghệ nói thế song vẫn giảm tốc độ xuống, khi sắp tới thành phố tò mò hỏi:” Dư Nhi, trên xe chở cái gì thế?”
“ Nhiệm vụ bí mật, không được hỏi.” Dư Tội bợp phát nữa, mắng:” Ai cho anh gọi Dư Nhi, phải gọi là đại ca.”
“ Á, cái thằng buồi này vênh váo quá rồi, cậu đừng có lợi dụng cơ hội nhé, nói cho cậu biết, về nhà tôi tính xổ …. mà nhiệm vụ bí mật gì?” Tôn Nghệ chỉ được giao nhiệm vụ là lái xe, lái thì đã đời rồi, xông qua cả trạm kiểm tra, sướng khỏi nói, nhưng không hiểu mình đang làm gì, rõ ràng sắp thành cảnh sát lại đi làm chuyện chống đối cảnh sát, cứ thấy sao sao đó:
“ Đừng hỏi nhiều, biết quá nhiều không tốt đâu.” Dư Tội không phải tuân thủ điều lệ bảo mật mà muốn nói, giờ y thấu hiểu câu biết càng ít càng tốt rồi, không muốn anh em mình dính dáng sâu hơn:
“ Không nói thì tôi không lái xe cho cậu nữa, bằng vào cái gì mà tôi phải đi hầu hạ cậu.” Tôn Nghệ hậm hực đe dọa:
“ Dừng lại!” Dư Tội rống lên một tiếng làm Tôn Nghệ giật mình đỗ xe lại bên lề đường, chỉ thấy Dư Tội hùng hổ chỉ mặt hắn: “ Vì cái gì à, vi tôi phải liều cái mạng này mới thành lão đại của tổ chức buôn lậu, anh là thủ hạ, có thứ thủ hạ nào đi cãi lại lão đại? Nói lại lần nữa, lát nữa đưa hàng, anh ngồi im trên xe cho tôi, không được đánh phát rắm nào hết, nghe rõ chưa?”
Không thể phủ nhận một điều qua một thời gian lăn lộn trong giới tội phạm, khí thế của Dư Tội đã khác hoàn toàn, Tôn Nghệ giật mình vội vàng gật đầu: “ Được, được, tôi nghe cậu, cậu là lão đại.”
“ Đi tiếp đi.” Dư Tội tiếp tục chống cửa xe hóng gió, không nhiều lời:
Nơi giao hàng là ngoại ô phía bắc Phiên Ngu, khi xe gần tới nơi xuất hiện một chiếc Hyundai đi trước dẫn đường, lái thẳng tới một cái sân giống như công xưởng nhỏ, bốn phía tường cao.
Dư Tội nhảy xuống xe, bắt tay với Mạc Tứ Hải.
“ Lợi hại, hải quan đã có chuẩn bị trước mà không ngăn nổi cậu, chuyến này rất nhiều anh em trong nghề nhờ cậu mà qua ải thuận lợi, trong đó có hai chuyến của tôi.” Mạc Tứ Hải giơ ngón tay cái lên:
“ Đừng khách khí, tôi vào nghề này con nhờ anh dẫn đường mà.” Dư Tội xua tay, lần đầu tiên của hắn là nhờ Mạc Tư Hải dẫn gái tới, tên này tuổi mới trên ba mươi, khá điển trai, mắt sáng, mang vẻ tinh minh của kẻ lặn lộn ngoài đời lâu năm:
Mạc Tứ Hải đã xem đoạn video đang nổi tiếng trên mạng kia, không quan tâm tới hàng của mình mà tò mò hỏi:” Cái xe cải tiến của cậu ở đâu ra thế?”
“ Người anh em của tôi ở băng đua xe, sau lại đi làm sửa xe, kiếm lấy đống linh kiện đắp vào với cậu ta dễ lắm, nếu anh muốn, tôi có thể làm cho anh một cái.”
Mạc Tứ Hải phát hiện lái xe cũng đang nhìn mình, lấm la lấm lét, cảm giác rất không tốt, chưa kịp hỏi gì thêm thì Dư Tội đã khoác vai hắn kéo đi, ra khoang sau mở cửa, đám người Mạc Tứ Hải đồng thanh "oa" một tiếng lớn.
Trong xe có xe, cái xe cải tạo ở trong đó, không phải nói cũng đoán được, chiếc xe tải cỡ lớn này đợi sau trạm thu phí, sau khi xe cải tạo xông qua trạm thì chui vào trong khoang xe trốn, như thế dù phía chống buôn lậu liên lạc nơi khác truy cản thì cũng chỉ nhắm vào cái xe cải tiến bề ngoài bắt mắt kia, bỏ qua xe này.
Mạc Tứ Hải tặc lưỡi liên hồi, sai người lên xe rỡ hàng, tranh thủ châm điếu thuốc đưa Dư Tội:” Trịnh Triều đâu rồi?”
“ Tôi thực sự không biết.”
Dư Tội cười đều lại có phần đắc ý không khỏi làm người ta sinh đủ loại liên tưởng, tên này chẳng những cưu chiếm tổ thước, cướp chuyện làm ăn của Trịnh Triều, mà giờ Trịnh Triều cũng mất tích. Tin đồn trong nghề chỉ nói Trịnh Triều bị tên này dẫn vài tên thủ hạ cũ bất mãn đuổi chém khắp đường phố trấn Vạn Khoảnh, sau đó không còn nghe nói gì nữa, liệu có phải đi mò cá rồi hay không, khó nói.
“ Thế nào, không phải anh định báo thù cho Trịnh Triều chứ?”
“ Tôi chỉ có thù với kẻ chặn đường tài lộ của mình thôi, Trịnh Triều giúp tôi làm không ít việc, cũng tiếc, mà thôi, chậc ...” Mạc Tử Hải cũng không xác định được gì qua thái độ của Dư Tội:
Dư Tội ghé tai nói nhỏ: “ Tôi đảm bảo với anh là hắn không về được đâu, mấy hôm đó mưa bão, chẳng may có ai rơi xuống biển cũng là chuyện bình thường thôi phải không?”
“ Khụ ...” Mạc Tứ Hải vờ bị sặc khói thuốc ho vài tiếng che dấu nội tâm chấn kinh của mình, buôn ma túy hiển nhiên là lấy mạng ra đánh cược, nhưng tước đoạt mạng sống người khác vẫn cứ là phạm trù khác, tên này nói năng với giọng đắc ý như vậy, giờ hắn hiểu vì sao Phú Lão lại coi trọng tên này rồi:
Trong lúc hai bên trò chuyện thì rỡ hàng, giao tiền diễn ra rất nhanh gọn, hàng còn nguyên niêm phong chưa bị động chạm gì hết, Mạc Tứ Hải an bài người đưa hàng đi, bản thân lên cái xe khác, liên tục gọi điện hỏi xem có phát hiện bị theo dõi không.
Chuyện tên này làm đúng là khiến người ta phát hãi, nhưng phải thừa nhận mấy lần giao hàng đều rất đẹp, hàng giao trọn vẹn không tổn thất chút nào, nếu tên này mạng đủ dài, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn thành lão đại thành tựu nhất trong giới buôn lậu vùng duyên hải.
Hắn đi theo sau xe chở hàng rời đường cao tốc, cách trấn Vạn Khoảnh chừng 20 km. Mạc Tứ Hải nhìn thấy một cảnh tượng khó quên, một người mở khoang chứa hàng phía sau chui vào, lát sau trong khoang một chiếc xe đi ngược ra, chính là cái xe cải tiến kia, phun khói đen mù mịt dùng tốc độ cực nhanh rẽ xuống đường nông thôn, nếu không nhìn kỹ còn tưởng máy kéo của nông dân. Còn cái xe hàng tiếp tục nghênh ngang đi về đại bản doanh trấn Vạn Khoảnh.
Có thứ thần binh lợi khí này đủ làm tất cả mọi người thèm nhỏ rãi, còn bám đuôi à, căn bản không thể theo kịp thứ quái vật đó.
Kiếm cơm trong cái nghề này không phải một ngày, thủ đoạn qua mặt trạm kiểm tra thấy nhiều lắm rồi, nhưng chơi ngông như Dư Tiểu Nhị thì chưa từng thấy bao giờ, tên này chẳng những gan to chùm trời, còn có cả tâm kế.
Mọi thứ đâu vào đó rồi, Mạc Tứ Hải an bài nhân thủ xong xuôi, chuyển hướng đi hơn 100 km tới Quảng Châu, loanh quanh dạo phố rất lâu cuối cùng mới gặp mặt phía bên kia, là Tiêu Đào. Hai người giống như tình cờ gặp nhau ở quán bia bên đường, uống với nhau một cốc, sau đó ai đi đường nấy.
Mạc Tứ Hải một mình lái xe tới sân bay còn Tiêu Đào tới thẳng công ty Gia Sĩ Lệ, đón hai người Phó Quốc Sinh, Thẩm Gia Văn, Quảng Châu là nơi chú trọng cuộc sống về đêm, nhiều người một ngày thực sự bắt đầu là từ bữa cơm tối, ba người đó vào nhà hàng vịt quay, giống bao vị khách khác thành thơi ăn tối.
Tất cả đều lọt vào con mắt giám thị của nhân viên thực địa, mỗi ngày những nghi phạm này đi đâu, làm gì, gặp ai, ở chỗ nào bao lâu, thậm chí ăn gì đều bị ghi lại.
Toàn bộ những nghi phạm chủ chốt trong tổ chức này được đưa vào mức độ giám sát chưa từng có, mỗi khi không ở công ty hoặc ở nhà, lịch trình chỉ cần khác thường nhật một chút thôi, là tin tức gửi ngay về nhà, bất kể ngày đêm.
Kế hoạch tới mức này, không thể chấp nhận thêm một thất bại nào nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất