Dư Tội

Chương 063: Gạch nát đi đầu. (2)

Chương 063: Gạch nát đi đầu. (2)
Nghe tiếng quát những thằng còn lại rối rít né tránh, lái xe đáp một tiếng, chiếc xe tải chợ người rầm rầm lao thẳng tới, tiếng va chạm chát chúa khiến người ở gần ôm lấy tai, sau tiếng va chạm là tiếng cửa sắt đổ sập, không ai bảo ai kéo ùa cả vào.
Khí thế hùng hổ, thế nhưng chẳng khác gì dốc toàn lực đấm vào gối mồm, không hề có phản kháng, toàn bộ người của đối phương giơ cao tay đứng sát tường, bên gây hấn trông cảnh này chẳng thể cứ thế xông vào đánh đập, nhổ nước bọt chửi bới bọn hèn, đợi lão đại đi vào.
Tên cầm đầu liếc quanh một vòng, chỉ huy người leo tường truy đuổi, một tay bóp họng Phấn Tử gầy trơ xương:” Biết tao là ai không?”
“ Ngư, Ngư lão đại ạ.” Phấn Tử rùng mình, mới mấy hôm trước Nhị ca còn dẫn người cướp mối làm ăn của người ta, báo ứng quá nhanh:
“ Mả mẹ mày, té ra người bản địa, vậy mà ăn trong rào ngoài, đánh nó.” Ngữ lão đại vung cái tát, kéo Phấn Tử ra, đấy cho mấy thằng thủ hạ, thế là hồi đấm đá bắt đầu, cũng may vì bên ngày không có chút phản kháng nào, đối phương đánh cũng vừa phải, không quá đà.
Thế nhưng tài sản trong xưởng thì gặp tai ương, đồ đạc trong bếp, cửa kinh đập nát vụn, cái PS4 nhập lậu mới kiếm về giải trí bị ném thẳng từ tầng hai xuống, ba chiếc xe chở hàng nhỏ bị lấy đi.
Vất vả nửa tháng trời, chớp mắt tổ chức Nhị ca vừa lập nên đã thành đống đổ nát, người bị đánh, người bị Bùi Ngư bắt đi, nhìn hiện trường tan tành, không khỏi đau lòng.
Dù là Dư Tội và Thử Tiêu bỏ chạy cũng chẳng khá hơn, giờ Dư Tội hối hận làm sao lại kéo thằng này đi với mình, ăn thì nhiều hơn lợn, chạy cũng chẳng nhanh hơn lợn, truy binh quát tháo đuổi càng lúc càng gần, Thử Tiêu sợ són đái đã đành, đã thế còn bị chuột rút, không chạy nổi nữa, báo hại Dư Tội bị chậm lại, kéo hắn theo.
Đối phương gần lắm rồi, có bảy tám tên, thằng nào cũng có vũ khí, đang cuống lên không biết làm thế nào thì thấy cặp quần Thử Tiêu nhô lên cả đống, Dư Tội chửi bậy một câu đưa tay mò, quả nhiên là hai cọc tiền, thế là vở cũ diễn lại, cứ trái vài tờ, phải vài tờ, vừa ném tiền vừa chạy.
Tốc độ bên kia chậm lại, đuổi theo đồng tiên bị gió đêm thổi bay tán loạn, bên này Thử Tiêu lê cái chân bị chuột rút cố sức với cái tay đang ném tiền của Dư Tội hét thảm thương hơn lúc nãy: “ Đừng ném, đừng ném ... Mãi mới kiếm được bằng đấy.”
Oa, quả nhiên là tiền xui khiến được quỷ thần, cái chân chuột rút cũng không đau nữa, thằng béo chết tiệt suýt tóm được Dư Tội chạy trước, cứ thế một ném tiền một đuổi khóc lóc đuổi theo, chẳng mấy chốc biến mất trong con ngõ tối.
Ngư lão đại dẫn thêm người tới nơi thì mấy thằng thủ hạ lại vì vài đồng tiền đấm nhau tím mặt rồi, mục tiêu không thấy đâu, thế là ba máu sáu cơn nhè bòn chúng mà đập ...
Đám đông huyên náo bao vây xung quanh xưởng điện tử Tân Hoa thường ngày vắng bóng người, tới tận khi những kẻ gây sự rút đi cũng chẳng thấy bóng dáng cảnh sát đâu, đây là chuyện hết sức bình thường, cảnh sát cứ phải đợi chuyện xong xuôi mới tới. Có điều hai người ở điểm giám thị thì sợ hết hồn, liên tục báo cáo tình hình gần nhất về nhà, trong kia loạn thế không biết Dư Tội với Thử Tiêu chạy mất rồi, mãi tới khi nhận được điện thoại mới thở phào.
Cư dân rìa thị trấn đã quá quen với chuyện mấy nhóm người đánh nhau, bình phẩm tên người mới này quá ngông, ngay cả địa đầu xà Ngư Tử mà cũng chọc vào, người ta là dân bản địa vùng này, trong trấn riêng thân thích bạn bè cũng mấy chục người rồi, dây vào đúng là chán sống.
Chuyện xảy ra nhanh, kết thúc cũng nhanh, Bùi Ngư thu được toàn thắng dễ dàng bỏ đi, khi Tiêu Đào lái xe tới thì chỉ thấy cửa sắt bị xô đổ dúm dó, mặt tất toàn mảnh vỡ, chỉ duy nhất một chuyện bất ngờ là dưới tình huống đó mà Dư Nhị chạy thoát.
“ Chị Thẩm, làm sao bây giờ?” Tiêu Đào quay sang hỏi:
Thẩm Gia Văn có vẻ rất hiếu kỳ với xưởng điện tử kia, nhìn mãi mới đáp:” Về Quảng Châu đi.”
Đi cả trăm km chỉ để nhìn một cái thôi sao? Tiêu Đào không hiểu, hắn biết chuyện này do Thẩm Gia Văn chỉ đạo, Mạc Tứ Hải xúi bẩy Ngư Tử đi báo thù, hắn cảm thấy làm thế này khác gì huynh đệ tương tàn đâu, nhưng không dám ý kiến.
Toàn bộ quá trình họ ở đằng xa thấy hết rồi, Thẩm Gia Văn cảm thán: “ Bùi Ngư vẫn còn quá kém, kéo theo cả trăm người mà còn để người ta chạy mất, đúng là đám ô hợp.”
Đúng là ô hợp, đã bao vây bốn phía rồi, cuối cùng vì đối phương ném ra ít tiền mà hỗn loạn, làm đối phương chạy thoát, thấy Thẩm Gia Văn thất vọng ra mặt, Tiêu Đào cùng không hiểu:” Chẳng lẽ chị định dùng Bùi Ngư sao?”
“ Không phải, muốn dùng cái tên bỏ chạy kia kìa, phản ứng nhanh, quyết đoán, đúng người chúng ta cần.” Thẩm Gia Văn mỉm cười giải thích: “ Vốn tôi định dùng Bùi Ngư làm giảm nhuệ khí của cậu ta, đợi Bùi Ngư bắt được rồi, chúng ta sẽ cứu cậu ta ra, cậu ta nợ chúng ta ân tình sẽ phải trả ... Ài, ai ngờ tên Bùi Ngư này vô dụng tới thế. Có điều kết quả này cũng không phải quá tệ, cậu ta lại về với cảnh trắng tay rồi, nếm được mật ngọt, chắc chắn không chịu quay về làm tên trộm vặt nữa, khả năng sẽ tìm anh Phó hoặc Tứ Hải giúp thôi.”
Tiêu Đào hiểu rồi, bội phục nói:” Chắc chắn, y không xe không người, không tìm chúng ta thì tìm ai.”
“ Thế nên chỉ cần về Quảng Châu đợi là được rồi, à phải, bảo Bùi Ngư tra hỏi mấy tên thủ hạ cũ của Trịnh Triều, rốt cuộc chuyện là sao mà sống không thấy người, chết không thấy xác ...”
“ Chị yên tâm, em lo liệu ngay.”
Tiêu Đào quay đầu xe rời khỏi trấn Vạn Khoảnh, hai người giám thị cũng lấy làm lạ, người trong xe chân chưa chạm đất đã trở về là sao?
Khi Bùi Ngư kéo hơn trăm người bao vây xưởng điện tử Tân Hoa, tòa nhà Than Đá nhận tin báo cũng không biết phải làm sao, phái người tới cũng không được, không phái người tới cũng không được, nếu như nhờ tới cảnh sát can thiệp, ai cũng lo chuyện bị bại lộ, vì trước nay cảnh sát địa phương chẳng bao giờ quản mấy chuyện này.
Hứa Bình Thu lại một đêm mất ăn mất ngủ đợi tin tức, lực lượng ẩn nấp ở Phiên Ngu cũng bị điều động tới Vạn Khoảnh đề phòng vạn nhất.
“ Chạy thoát rồi .... Họ chạy rồi.” Lâm Vũ Tịnh vui mừng còn hơn là mình thoát nạn, vừa nãy nghe báo cáo mà cô toát mồ hôi:
“ Cái thằng nhãi này, giỏi lắm!” Hứa Bình Thu bám lấy cạnh bàn thở hắt ra một hơi: “ Lập tức liên hệ, để cậu ta tụ họp với nhóm tiếp ứng.”
Lâm Vũ Tịnh ngồi bên laptop kết nối với di động gõ một loạt mã đặc biệt, đây là tín hiệu thông tin bảo mật, không thể theo dõi hay nghe trộm, hồi lâu sau nghe thấy tiếng thở hồn hển, tiếng nói ngắt quãng: “ Vừa mới chạy thoát .... Không, không sao nữa rồi, cả tôi và Thử Tiêu đều an toàn ... Giờ tôi nghĩ cách tới Phiên Ngu ... Là tên Ngư Tử dẫn người tới ... Bùi Ngư, địa đầu xà ... Mạc Tứ Hải là khách quen của hắn, mẹ nó, lần trước nhẹ tay quá rồi, phải cho một đòn đau nó mới nhớ ... Này, Thử Tiêu, mả mẹ nó, nhanh lên ...”
Bên kia có tiếng Thử Tiêu chửi lại, tục tĩu hết sức, Lâm Vũ Tịnh gắt giọng mắng một câu, nói:” Phụ huynh muốn nói chuyện với cậu.”
Rồi đưa di động cho Hứa Bình Thu.
Hứa Bình Thu hỏi lại chi tiết vụ việc, vốn trong giới đây là chuyện bình thường, anh cướp đường làm ăn của người ta, người ta chặn đường sống của anh, nắm đấm kém hơn chẳng thể trách được ai.
Thế nhưng nghe Hứa Bình Thu nói xe của Tiêu Đào xuất hiện tại hiện trường, Dư Tội vốn không mấy tức giận liền sôi máu: “ Nếu là bọn chúng làm thì chắc chắn là muốn nắm tôi trong lòng bàn tay rồi .... Không được, xử trưởng Hứa, chuyện này không thể chiều theo ý chúng, nên nhún một lần là cúi đầu cả đời, không có cơ ngồi ngang hàng nói chuyện với chúng đâu ... Cho tôi người, tôi đảm bảo trong ngày hôm nay tôi lật tung cái ổ chó của Ngư Tử lên, thằng này quan hệ thân thiết với Mạc Tứ Hải, tuyệt đối không thể sạch sẽ, không bằng làm dứt khoát một lần, diệt nó luôn ...”
Giọng Dư Tội rất lớn, thái độ hung hăng làm Đỗ Lập Tài ở bên cạnh cũng nghe thấy, đây đâu phải cấp dưới đang báo cáo nhiệm vụ với cấp trên, mà là người XHĐ nói chuyện với nhau. Hứa Bình Thu cũng thấy thằng nhãi này ngày càng không có quy củ gì cả, che loa đi ra cửa sổ nói chuyện, chẳng biết hai bên nói chuyện gì mà lát sau trước khi kết thúc nói chuyện, Hứa Bình Thu nói một câu làm Đỗ Lập Tài không tin:” Làm đi, chú ý an toàn, trong nhà sẽ hỗ trợ cho hành động của cậu.”
Hỗ trợ? Dạ dày Đỗ Lập Tài nhâm nhẩm đau, chẳng lẽ điều người đi theo y đánh nhau:” Xử trưởng Hứa, thằng nhãi đó đi quá xa rồi ...”
“ Đừng nói, lập tức thông báo cho bên hải quan, có vụ án buôn lậu trọng đại cần họ phối hợp, tổ ba tổ bốn nghe ‘hàng’ chỉ huy hành động, thông báo đi.”
Lâm Vũ Tịnh thầm lè lưỡi, không dám ý kiến gì bắt đầu kết nối đường dây mật, lòng không khỏi mắng, cái nhóc con lắm chuyện, cô làm cảnh sát bao năm chưa thấy ai gây nhiều rắc rối hơn thằng nhóc này.
...
Xin mọi người một cái vote 5 sao cho đỡ trống.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất