Dư Tội

Chương 065: Loạn càng thêm loạn. (2)

Chương 065: Loạn càng thêm loạn. (2)
“ Mẹ mày Dư Nhị, tao chém chết mày! Mày chết rồi, mày chết chắc rồi, thằng chó!”
Bùi Ngư lồng lộn cầm dao chém liên tiếp vào cái xe hàng đổ nghiêng bên đường, vừa chém vừa gào rú. Jàng hóa bị phá tan nát vứt bừa bãi khắp nơi làm hắn khóc không ra nước mắt, bị hải quan bắt xe giữ hàng còn đi một nhẽ, ai chả có lúc xui xẻo, nhưng mà Dư Nhị làm thế này khiến hắn mất hết chữ tín, về sau còn ai muốn giao hàng cho hắn nữa, mà đền thì đền sao nổi, những sáu xe với bao nhiêu hàng như thế, hắn trắng tay rồi.
Đang định sai thủ hạ gom góp hàng hóa giảm thiểu tổn thất, đúng lúc này vang lên thứ âm thanh làm chân hắn bủn rủn, còi xe cảnh sát.
Từ xa xa mấy chiếc xe cảnh sát nhá đèn xanh đỏ từ phía cửa cảng chạy tới, không cần nói cũng biết bị người ta đâm sau lưng rồi, dù buôn lậu có lo lót ô dù thì cũng không ai cho anh làm ăn trắng trợn như thế, sau xe cùng đống hàng ở đây, ai bao che nổi.
“ Anh Ngư, hay gọi cho đội trưởng Cao nói một tiếng.” Một tên thủ hạ kiến nghị:
“ Không, đi thôi.” Bùi Ngư qua lại với cảnh sát, biết đám người đó có thể bẩn tới mức nào, quyết đoán bỏ hàng, phất tay gọi người lên đường:
Khi đội chống buôn lậu tới nơi thì người của Bùi Ngư đi hết rồi, cũng chẳng muốn truy đuổi, nhìn hàng hóa vương vãi khắp nơi, đội trưởng cười muốn rách miệng, vội vàng báo cáo cho lãnh đạo:” Báo cáo cục trưởng Lý, chúng tôi phát hiện ra sáu chiếc xe nghi ngờ buôn lậu, hàng chủ yếu là di động, laptop của Apple ... À, còn có một xe sữa bột ... Chủ hàng đã vứt xe, bỏ chạy ... Vâng, toàn bộ đã bị thu giữ.”
Thống kê, kéo xe, chờ đợi số hàng hóa đắt hàng này chỉ có một kết quả: Tịch thu!
................ .............
Dư Tội đứng trên thang thò đầu nhìn vào tiểu viện nhà Bùi Ngư, sân không rộng, nhưng nhà tới sáu tầng, đằng sau có một cái xưởng, cũng là xưởng điện tử, dùng trạm trung chuyển buôn lậu, cả xưởng căn bản không hiểu điện tử nó là cái gì?
Đây là kế điệu hổ ly sơn, Thử Tiêu dụ Bùi Ngư đi, còn Dư Tội dẫn một tổ khác tới phá nhà.
“ Gâu! Gâu! Gâu!” Bị phát hiện rồi, trong sân có con chó thấy người lại nhảy dựng lên sủa ầm ĩ:
Đáng lẽ cho vài viên gạch là giải quyết được rồi, nhưng Dư Tội có tình cảm với mấy con chó còn hơn người, thế nên thay đổi chiến thuật, Dư Tội nhảy xuống thang, đối phó với lưu manh phải dùng cách của lưu manh, Dư Tội đá cửa rầm rầm, nhặt cục đá vào vào nhà, chửi:” Ngư Tử, con mẹ cả nhà mày.”
Choang! Trong nhà truyền ra tiếng cửa kính vỡ, có hai tên ở lại xông ra, đúng ý Dư Tội, bị người mai phục hai bên tóm lấy, kéo vào trong sân, con chó bị xích miệng nhãi nhớt ròng ròng, mõm dài như mõm sói, chực lao ra cắn người nhưng bị sợi dây giữ lại, một đội viên định cho nó ngậm mồm bị Dư Tội ngăn lại.
Sau một hồi "hỏi thăm", một tên vêu mồm khai ra chỗ nhốt đám Hóa Phì, thì ra dưới tầng hầm, hai tên xui xẻo bị thêm trận đòn nữa, ném trong hầm nhốt lại. Ba người kia được giải cứu ra mà ù ù cạc cạc không biết là vị anh hùng nào cứu khổ cứu nạn.
“ Nhị ca!” Phấn Tử là tên từng trải nhất, lần này nhìn thấy Dư Tội cũng rơm rớm nước mắt, hai người kia cũng không ngờ tới lại lần nữa Nhị ca tới cứu mình, cảm động không nói lên lời:
Sau màn đoàn tụ xúc động, Đại Đồn chưa hết di chứng, sợ sệt nhìn mấy tên hung hãn xung quanh:” Nhị ca, bọn họ là ai thế?”
“ Bỏ tiền thuê đấy.” Dư Tội chỉ đám hình cảnh ra lệnh:” Các anh ra ngoài canh chừng cho tôi.”
Người đi cả rồi, Hóa Phì bị đánh hai mắt sưng húp, hé mắt nhìn cũng khó khăn, nhưng không vội bỏ đi:” Nhị ca, Ngư Tử trữ không ít hàng tốt, đều ở kho phía sau, chúng ta cướp sạch đi.”
Phấn Tử cực lực tán đồng, bị một trận đòn không hề nhẹ, đối phương một mực truy hỏi tung tích Trịnh Triều.
Đại Đồn càng ác, sờ một bên mặt bị đánh sưng húp như cái bánh bao:” Nhị ca, con hàng của Ngư Tử ở tầng trên, mẹ nó, anh ta luân phiên hiếp chết mẹ nó đi, nhường anh trước.”
Cả đám hình cảnh đứng canh đưa mặt nhìn nhau, tới giờ bọn họ còn chưa biết rốt cuộc mình đang làm cái gì nữa, bất thình lình nghe thấy tiếng uỳnh uỳnh, Đại Đồn nhận ra âm thanh quen thuộc thò đầu nhìn, quả nhiên đúng là nó rồi, chỉ là không hiểu ý Nhị ca làm thế có ý gì?
Dư Tội vỗ vai Đại Đồn:” Đi thôi, mọi người chơi thế còn chưa hả, biết chơi thế nào mới hay không?”
“ Thế nào ạ?” Ba người nhìn Nhị ca sùng bái:
“ Cho nó chết luôn, sau này ở đây chúng ta là lão đại.”
Dư Tội hời hợt nói một câu làm ba anh em phục sát đất, nhìn cái khí thế này, Trịnh Triệu chỉ là đống phân.
Đám hung thần đi ra, hàng xóm đang hé cửa nhìn trộm vội trốn sạch, xe rẽ một vòng tới cổng xưởng điện tử đón Tôn Nghệ sau đó rời khỏi thị trấn.
Không lâu sau điểm giám thị nhìn thấy Bùi Ngư hối hả dẫn thủ hạ chạy về, cả hai đầu đều gặp sự cố làm hắn chạy mệt bở hơi tai.
Cùng lúc đó đại đội chống buôn lậu ngoài thị trấn sáu kilomet nghe thấy tín hiệu phát ra, hú còi xông vào trấn, lần này hiệp đồng tác chiến với công an địa phương, có người tố cáo phát hiện ra chiếc xe buôn lậu nhiều lần vượt qua trạm kiểm tra xuất hiện trong trấn.
“ Hu hu hu, anh Ngư ...” Tình nhân của Bùi Ngư chạy ra, khóc lóc kể mình thiếu chút nữa bị lăng nhục, do chống trả dữ dội làm đối phương thấy khó mà lui:
Đám trông cửa bị nhốt dưới hầm được thả ra, sợ bị tội mở mồm kêu oan ngay:” Ngư ca, thằng đó có những mấy chục người bọn em đánh không lại.”
“ Lấy hết đồ dấu trong xưởng ra đây, hôm nay không giết thằng chó này tao đổi sang họ chó má của nó.” Bùi Ngư nổi trận xung thiên, thằng khốn đó đi quá giới hạn rồi, dẫn đám thủ hạ hùng hổ ra sau nhà tới xưởng, người trông kho bị đánh ngất, mở cửa ra liền thở phào. Hàng hóa còn nguyên, yên tâm rồi, đối phương hẳn là quá vội nên không kịp làm gì, chợt loáng thoáng nghe tiếng còi cảnh sát, vốn đang như chim sợ cành cong chột dạ lẩm bẩm:” Ai báo cảnh sát?”
“ Em báo.” Ả tình nhân thút thít nói:
“ Con lợn nái này mày ngu à, lão tử làm cái gì chẳng lẽ mày còn không biết mà lại đi báo cảnh?” Bùi Ngư tức hộc máu vung tăng tát chát một cái, ả nhân tình lăn ra đất:
Đây là đại bản doanh, không phải như sáu cái xe kia nói bỏ là bỏ được, đang do dự không biết đối phó thế nào thì một chiếc xe cảnh sát phóng tốc độ cao phanh két lại, xoay ngang xe chặn cửa, tiếp ngay đó là tiếng loa phát ra oang oang:” Người ở bên trong kia nghe đây, các người đã bị bao vây, lập tức giơ tay đi ra, tiếp nhận kiểm tra.”
Bùi Ngư lạnh toát như rơi vào hầm băng, cả cái kho hàng e là đem nuôi chó mất thôi, nhưng lúc này còn cách nào, xoay người phất tay đám thủ hạ bỏ vũ khí xuống. Đột nhiên thấy trong sân đỗ một cái xe hình thù kỳ quái, dù trời khá tối nhưng hắn vẫn ngay tức thì nhận ra đó là chiếc xe cải tiến đã nhiều lần xông qua trạm kiểm tra, đang bị truy lùng gắt gao hơn cả tội phạm giết người, tức thì hiểu ra vì sao không mất cái gì rồi.
Sau ba lần hô, bên trong không ai ra, nghe nói một trong số lão đại giới buôn lậu Duyên Hải, trong tay hơn trăm thủ hạ, hộc máu ngất xỉu tại chỗ.
Cảnh sát có vũ trang xông vào xưởng, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tra xét kho hàng của Bùi Ngư, mang đi ba chiếc xe tài lớn nghi dùng để vận chuyển hàng buôn lậu, tầng hầm còn dấu mấy khẩu súng bắn đạn ghém.
Trong thế giới ngầm còn đang ăn mừng vì loại bỏ được con sâu hại phá hỏng quy tắc thì tin chấn động này truyền tới, ai cũng biết: Ngư Tử chết chắc rồi!
....
Hôm nay dừng ở đây.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất