Chương 068: Cuộc chiến sinh tồn. (1)
Ba ngày trôi qua.
Bên đường Đông Hồ, men theo đại học Quảng Đông về phía tây một đoạn dài, hai bên đường là cái chợ lao động tự phát, đủ mọi thành phần kéo tới nơi này, bọn họ đứng hai bên lề đường ra sức chèo kéo người đi qua, khỏi nói cũng biết đây là khu bất ổn.
Lạc Gia Long đã ở nơi này ba ngày, ngày đầu tiên hắn khá may mắn, dựa vào nhặt được mấy thùng giấy đổi ba cái bánh bao cầm cự được tới hôm nay. Nhưng muốn nhặt đồng nát cũng không dễ dàng, sau khi nhìn thấy mấy ánh mắt đe dọa, hắn đành bỏ công việc dễ dàng đó. Đến hôm nay gần như đã tới cực hạn, mặt trời ấm áp treo trên đầu mà như cái lò lửa, làm toàn thân hắn đổ mồ hôi trộm.
Đói lắm rồi.
Tấm biển bằng bìa các tông dựng trước mắt viết hàng dài sở trường: Ngôn ngữ lập trình C, tiếng Anh cấp bốn, mô phỏng vi điều khiển, sửa chữa máy tính .... Hắn đem toàn bộ thứ mình biết viết ra, thường nói tri thức có thể cải biến vận mệnh nhưng lại không no bụng, phàm là vị tai to mặt lớn nào tới cũng chỉ hỏi một câu kiểu như: Ai biết lát sàn nhà.
Ào một cái cả đám chạy tới tranh nhau lên xe, Lạc Gia Long trố mắt nhìn: Hắn không biết.
Tiếp đó lại có người nữa tới hỏi, biết làm đồ sắt thì lên xe, hắn chỉ đành ngậm ngùi nhìn đám người bẩn thỉu quê mùa hớn hở đi làm.
Ai biết làm đồ mộc lên xe … cũng không liên quan tới hắn.
Bao ăn bao ở, làm việc ở công trường, muốn kiếm miếng ăn lên xe, số lượng không giới hạn.
Từng nhóm từng nhóm rời đi, Lạc Gia Long vẫn ngồi đó, hắn không ngừng hạ giá bản thân, cho dù là rửa bát bốc vác cũng làm, sống tạm vài ngày đã. Có rồi, có người tới tìm không cần biết làm gì, hắn chen lấn xô đẩy lên xe đã, đợi khi yên vị trên xe rồi tưởng xong rồi vậy mà ông chủ phương nam kia quát: “ Nộp CMT ra đây, làm xong tôi trả.”
Không có CMT, thế là Tiểu Lạc đáng thương của chúng ta bị gạt ra ngoài.
Sáng hôm đó có cơ hội tốt nhất, là một phụ nữ trung niên tìm người dạy kèm, thấy hắn mặt mũi sáng sủa dừng lại hỏi chuyện, hai bên bàn bạc rất tốt. Có điều người ta muốn xem CMT của hắn, hiển nhiên rồi, không thể dẫn người không có CMT về đúng không, thời buổi hỗn loạn, biết sao được tốt hay xấu?
Tiểu Lạc lại lần nữa thất vọng, nhưng xưa nay kiêu ngạo hắn không thèm giải thích nguyên nhân, có điều bộ dạng thê thảm của hắn làm người phụ nữ đó sinh lòng trắc ẩn, cho 5 đồng.
Chỉ có 5 đồng thôi, nhỏ lắm, thứ tiền xu mà người ta hay dùng ở mấy máy bán nước tự động, vậy mà Tiểu Lạc tức thì rơi lệ, thiếu chút nữa vái lạy ân nhân cứu mạng vài cái.
Có thứ lót dạ rồi, hai cái bánh mỳ không với ít nước máy, Tiểu Lạc lại ngồi bên đường sau tấm biển chờ đợi, đợi từ sáng tới trưa, từ trưa cho tới mặt trời lặn, vẫn không thấy cơ hội nào cho mình.
Lại một ngày nữa trôi qua, Tiểu Lạc tay ôm chân đầu dựa gối, co quắp như đứa bé, đó là động tác tự vệ bản năng nhất của con người, hình thành từ trong bụng mẹ.
Hắn muốn từ bỏ, hắn chưa bao giờ cảm thụ được sâu sắc sự lãnh đạm của con người như thế, hắn nghĩ nếu về Đại Nguyên, thấy người thê thảm như hắn, thế nào cũng có người cho dăm ba đồng ... Không nhất định dẫn hắn đi ăn một bữa cơm no, còn vỗ vai nói vài câu khích lệ. Cái thành phố tây bắc nhiều gió cát khắc nghiệt ấy, tình người hơn cái đô thị hiện đại quanh năm nắng ấm này trăm lần ... Lúc này hắn nhớ nhất cái nhà ăn ở trường cảnh sát, ở đó rất nhiều món ăn, không phải sơn hào hải vị gì nhưng rất thơm ngon, chẳng phải ăn gạo hẩm thịt thiu ... Nhớ tới ứa nước mắt.
Cái đói làm đầu óc hắn chậm chạp dần, bên tên nghe thấy tiếng bánh xe đạp và đám thiếu niên la hét, chắc là tan học rồi, thêm một lúc nữa phải quay về gầm cầu ngủ một giấc.
Đêm nay chỉ có nước lã cầm hơi, cái thứ đó uống càng nhiều càng đói.
Có cái xe đạp đỗ lại, rồi giọng nói non nớt lẩm bầm đọc: “ Ngôn ngữ lập trình C, tiếng Anh cấp bốn, mô phỏng vi điều khiển, sửa chữa máy tính .... Con con mẹ nó, bốc phét gì mà kinh thế? Biết nhiều thế mà phải ra đây kiếm ăn à?”
Lạc Gia Long đưa mắt lên, là bọn nhãi con sơ trung vây quanh, cái mặt đứa nào cũng nhơn nhơn bố láo bố toét rất đáng ăn đòn, một thằng nhãi con chỉ mặt hắn: “ Chúng mày nhìn thấy chưa, đó là kết cục của học hành không tử tế ...”
Bọn nhóc đáng ghét cười hết sức vui vẻ, Lạc Gia Long đã chẳng còn sức mà chửi nữa, yếu ớt chống gối đứng dậy, không chịu đựng được sỉ nhục này. Hắn đang đấu tranh giữa đi và ở, cái gầm cầu kia thật không sao ngủ được, phương nam ẩm thấp, ngủ một đêm thôi mà toàn thân ê ẩm, hắn sợ mình không cầm cự được bốn mươi ngày.
Bốn năm đứa trẻ con nháy mắt ra hiệu cho nhau, hình như đang thương lượng gì đó, vẻ mặt đó không báo hiệu cái gì tốt đẹp, có điều Lạc Gia Long giờ nghèo nên bất chấp, thều thào xua tay: “ Ra chỗ khác chơi đi, trên người tôi không có đồng nào đâu.”
Thằng cầm đầu nhìn Lạc Gia Long dáng vẻ người có học, hỏi: “ Biết làm văn không?”
“ Biết!” Lạc Gia Long theo bản năng đáp luôn, có điều lập tức ảm đạm, chẳng lẽ lại làm thuê cho một đám nhãi con?
“ Biết làm toán không?” Thằng nhãi khác hí hửng hỏi:
“ Nói thừa, cơ sở của vi tính là toán học cao cấp, hình học đại số của mấy đứa là thứ vớ vẩn.” Lạc Gia Long bị chạm tới tự ái, giọng hơi lớn hơn chút:
“ Thế thì tốt, đây là vở bài tập của bọn tôi.” Thằng cầm đầu bảo bọn bạn lấy ra đống vở bài tập, nói: “ Làm hết cho chúng tôi, có làm không?”
Đã đoán trước ý đồ của bọn nhóc rồi, Lạc Gia Long là chàng trai thành thật, đi học chưa bao giờ gian lận, cái chuyện này với hắn mà nói có chút chướng ngại tâm lý.
“ Số học 10 đồng, làm văn 15 đồng.” Thằng bé cầm đầu ra giá dứt khoát:
“ Được!” Lạc Gia Long nghe tới tiền là đồng ý ngay, miệng trả lời nhanh hơn cả não suy nghĩ:
Giao dịch đã thành, năm đứa học sinh để lại một đứa trông coi, còn lại vào quán net chơi, Lạc Gia Long khoanh chân kê tẩm bìa cứng lên làm bàn, cay đắng tới muốn rơi lệ, ai mà ngờ một ngày kiến thức miệt mài trau dồi bao năm, lại dùng vào việc này.
Nói thế nào thì tiền cơm được giải quyết rồi.
Cũng may không ai biết.
“ Đi thôi tên này đói quá rồi, cả trẻ con cũng không tha.” Vương Vũ Vi lắc đầu, người không trải qua rất dễ ở bên ngoài đứng tầm cao đạo đức chỉ trách người khác:
Cao Viễn lái xe thấy Lạc Gia Long không sao rẽ ra mặt đường, sau khi liên hệ với Lâm Vũ Tịnh hỏi mục tiêu gần nhất không ngờ nhận được tin một đôi gặp nhau, hai người vội vàng tăng tốc tới địa điểm được báo.
Cuộc gặp mặt xảy ra một tiếng trước đó, tỉ lệ này đặt trong thành phố lớn thế này là rất thấp, cho nên hai tên đói bụng lang thang trên phố gặp nhau gọi là duyên phận lớn.
Mục tiêu ở đường Lâm Giang, hai người lái xe tới đó giản tốc độ xuống, cái con đường lẫn lộn cả người lẫn xe này rất loạn, không dễ tìm, Vương Vũ Vi so sánh tọa độ mấy lần, chợt phát hiện sai sót, kéo Cao Viễn nói: “ Chính là hai đứa đó ... Hôm qua còn ngủ ở Hoàng Hoa Cương.”
Cao Viễn phản ứng khá nhanh nhận ra chúng làm gì, hai người kia như ăn trộm, đi lom khom, chẳng trách mà không phát hiện ra, chúng đang đi dán quảng cáo.
Cứ trái một tờ, phải một tờ, phối hợp ăn ý, khi vừa dán lên một cái tủ kính thì bị chủ hiệu ở bên trong phát hiện truy đuổi, cả hai co chân chạy. Cao Viễn và Vương Vũ Vi lái xe tới gần một tờ quảng cáo, té ra là : Cho vay nhanh không cần thế chấp, liên hệ sđt ....