Chương 071: Lưới trời lồng lộng. (1)
Mấy cái xe bus kín bưng từ lối đi riêng rời đường cao tốc, các trạm kiểm tra đã nhận được thông báo thông xe toàn tuyến, những chiếc xe này không dừng lấy một giây đi một mạch tới thị trấn cách Quảng Châu chưa tới 30 km.
Một xe, hai xe rồi ba xe ... Không biết có bao nhiêu xe từ đường cao tốc, tỉnh lộ, quốc lộ lần lượt thông qua chỉ huy bộ đạm tới điểm chỉ định, mỗi chiếc xe đều chở đầy những cảnh sát không hay biết chuyện gì. Hành động đột phát, không được phép liên hệ với bên ngoài, bọn họ đều giống nhau, đi làm bình thường, sau đó nhận được lệnh tập hợp khẩn cấp, rồi lĩnh vũ khí, nộp phương tiện liên lạc cá nhân, lên xe, tất cả chỉ mất mười phút.
Tính thần bí của nghề nghiệp này ở đó, anh càng ở bên trong càng không biết xảy ra chuyện gì.
Chỉ có người đứng bên trong phòng hồi nghị đa công năng mới biết, lần này cảnh sát huy động ở các vùng tổng cộng lên tới gần một nghìn người, lần lượt điều động từ Ninh Viễn, Thanh Châu, Đồng Hóa tới, tựa hồ tạo thành vòng vây bao quanh Quảng Châu, còn cảnh sát Quang Châu, Phiên Ngu thì không đụng tới dù chỉ một binh một tốt.
Thời gian chuẩn bị tương đối dài, ở cái nơi cấm thuốc lá này, Hứa Bình Thu không nhịn được ra ngoài, rít mấy điếu thuốc, lúc quay về thấy các lãnh đạo cục chống ma túy cùng sở công an Quảng Đông đã tới, ai nấy nhìn chằm chằm ông ta, trong vụ án vượt địa bàn này, ông ta khó tránh khỏi nghi ngờ quá mặt đồng nghiệp, đây là đại kỳ trong nghề.
Nói thế nào thì đây cũng là chuyện của Quảng Đông, cảnh sát tỉnh Sơn Bắc các anh làm sao thế, giỏi quá phải không? Vượt địa bàn phá án thì nên báo một câu chứ, giờ tới khi bắt giữ rồi anh mới thông báo là có ý gì chứ? Coi thường nhau à
“ Các đồng chí, cảnh sát thiên hạ cùng một nhà, đừng phân chia vùng miền, lần này sở công an hai tỉnh hiệp đồng phá án, mục đích không chỉ là đả kích tội phạm mà còn lấy một ví dụ thành công về chung lòng hợp tác hai tỉnh. tôi tin dưới sự hợp tác đó, đây sẽ là cột mốc quan trọng trong công tác chống ma túy của chúng ta.”
Sở trưởng Lý mở giọng quan cách động viên tiền chiến, sau đó bắt tay nhân viên kỹ thuật phía dưới cùng với đồng nghiệp cục chống ma túy tỉnh Sơn Bắc vừa tới. Bộ chỉ huy lâm thời này thiết lập tới tầng cấp cao nhất rồi, nhưng vì đề phòng vạn nhất vẫn ra lệnh phong tỏa, tất cả máy di động phải qua bộ lọc tín hiệu, từ sở trường trở xuống bị cấm túc ở đây.
Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, nhưng đại bộ phận tầng chỉ huy vẫn còn chưa biết gì về vụ án này, Lâm Vũ Tịnh đại biểu cho phía tỉnh Sơn Bắc dùng đồ họa trình bay vụ án.
Dù thế nào một nữ cảnh sát xinh đẹp nói khiến lãnh đạo dễ tiếp thu hơn cảnh sát già bị người ta chướng mắt như Hứa Bình Thu.
“ ... Vụ án này được khởi nguồn từ bệnh viện số một tỉnh Sơn Bắc nhận được một số bệnh nhân, qua xét nghiệm phát hiện do bọn họ sử dụng thứ thuốc gây mê thần kinh GHB gây ra, thứ ma túy mới này không lâu trước đó được nhắc tới ở hội nghị chông ma túy toàn quốc. Trải qua nhiều tháng điều tra, ngày 7.12 năm ngoái chúng tôi bắt được kẻ buôn ma túy tên Cát Tường Quân, qua công tác tư tưởng, hắn đồng ý lập công chuộc tội, chúng tôi ý đồ dùng hắn nhử tầng cao hơn lộ diện, nhưng sau khi tới Quảng Châu bố trí kế hoạch giao dịch, Cát Tường Quân bị giết chết, bị ném xác xuống Châu Giang một tuần sau mới phát hiện ... Toàn bộ bắt đầu từ đây ... “
Quá trình điều tra gian nan được Lâm Vũ Tịnh lược bỏ, tới đây cô mới nhận ra bất tri bất giác mình đã ở nước nam tới hơn nửa năm rồi:
Vụ án phức tạp, phương thức che dấu ma túy khó tin, thế giới ngầm buôn lậu hoạt động trắng trợn, qua lời kể của cô khiến loạt lãnh đạo nghe tới nhập thần, tới khi nghe đến Hứa Bình Thu thông qua hệ thống tư pháp đưa nhân viên điều tra vào trại giam, thành công gia nhập tập đoàn buôn bán ma túy, tất cả phải nhìn ông già mặt đầy nếp nhăn này bằng ánh mắt khác.
Chiêu nguy hiểm này người thường không dám dùng, tỉ lệ thành công thấp, hệ số nguy hiểm quá cao, không chỉ với người làm nội ứng mà còn cả sĩ đồ của lãnh đạo, phòng hồi nghị dừng lại, các lãnh đạo ché tai nhau thì thầm.
Lâm Vũ Tịnh cười thầm trong lòng, nếu cao tầng ở đây gặp người nằm vùng của họ, khẳng định sẽ không cho rằng trà trộn vào giới tội phạm là chuyện quá khó khăn.
............. ...................
“ Sao lại là hắn?” Cao Viễn phóng đại hình ảnh trên thiết bị giám thị, sau đó giật nảy mình:
Điểm giám thị Chung cư Đường Đô, kẻ xuất hiện là Vương Bạch biệt danh Ba Thử, đào phạm bị truy nã, treo thưởng tới 5 vạn, đây là tên tội phạm ác danh vang xa, hắn đang cùng Mạc Tứ Hải ghé tai thì thầm, mà Dư Tội cùng một người khác vừa đi không lâu.
“ Số 0 gọi, phát hiện tình huống mới, lặp lại lần nữa, phát hiện tình huống mới ... Chúng tôi sẽ gửi ảnh hiện trường về ...” Vương Vũ Vi nói nhỏ vào bộ đàm, đem ảnh Mạc Tử Hải và Vương Bạch tiếp xúc gửi về:
Trong thời gian chờ đợi, mệnh lệnh chưa tới thì Vương Bạch đi ra, theo sau còn có vài người, bằng vào con mắt hình sự nhận ra đều là loại đáng nghi, chúng đứng ở cầu thang bên chúng cư, giống đang đợi gì đó.
Lát sau hai chiếc xe đi tới, một chiếc xe van, một chiếc xe hàng, đều là xe trống.
“ Số 0 gọi, có tình huống mới ...” Vương Vũ Vi lại tiếp tục báo cáo về trung tâm chỉ huy:
Mệnh lệnh nhận được là cùng tổ bảy, tổ chín luân phiên bám sát, sau hơn một tiếng truy lùng tới bên cảng, xe dừng ở trong đội xe xếp hàng vận chuyển trên bến tàu.
........... ............
“ Hắn có vẻ yên tĩnh nhỉ.”
Đỗ Lập Tài nhìn Phó Quốc Sinh trong ống nhòm, 9 giờ sáng hắn rời Phiên Ngu về biệt thự đảo Thái Dương Quảng Châu, sau đó không ra ngoài. Lúc thì ở trong phòng xem sách, lúc thì ra sân đi dạo bên hàng rào sát, Đỗ Lập Tài giờ mới có tâm tình thưởng thức con mồi của mình, phải nói Phó Quốc Sinh rất có khí chất nghệ thuật, mái tóc dài xoăn, sơ mi trắng, nằm trên bãi cỏ xanh, giống như nghệ sĩ đang ấp ủ cảm xúc, ai mà tin được đó là kẻ buôn ma túy.
“ Tổ trưởng, đó không phải là yên tĩnh, mà là bất an.” Lý Phương Viễn nói, nơi giám thị là một biệt thự khác được thuê, hắn làm ổ ở đây đã gần một tháng rồi.
“ Hàng còn chưa giao dịch hắn không bất an mới là lạ.” Đỗ Lập Tài cười đắc ý như đã nắm chắc con mồi trong lòng bàn tay:
“ Liệu hắn có bỏ trốn không?” Lý Phương Viễn lo lực lượng của họ không đủ:
“ Không đâu, cho dù giao dịch thất bại thì chúng chỉ mất hàng, đâu có dính dáng gì.”
“ Nếu thế thì làm sao bắt được hắn?”
“ Biện pháp thì nhiều lắm, nơi này chính là bộ chỉ huy của chúng, chẳng may quá trình giao hàng có chuyện bất ngờ, mệnh lệnh sẽ phải từ nơi này truyền ra, mà quan trọng nhất là hướng đi của hàng hóa nắm trong tay lão đại. Chỉ cần thông qua thời gian gọi điện, hướng đi của hàng hóa, cùng nghi phạm khác khai nhận là đủ đóng đinh lên nắp quan tài của hắn rồi.” Đỗ Lập tay bóp chặt tay, tự tin mười phần:
Từ sáng sớm tới giờ, thời gian trôi đi từng giây từng phút, một tấm lưới trời giăng ra bốn phía Quảng Châu, từ trung tâm chỉ huy, thông qua camera giám sát có thể nhìn thấy đầu đường cao tốc, những ngã ba vô danh, trong chiếc xe đóng kín, nơi đó ẩn dấu lực lượng quyết thắng của lần tham chiến này.