Chương 075: Cuộc gặp gỡ bất ngờ. (2)
Vương Vũ Vi đóng máy quay lại, mày nhíu lại có chút nghi ngờ: “ Vừa rồi là ai mà số một lại bất ngờ nhảy vào giúp.”
“ Số một khá thật thà, không bừa bãi xen vào chuyện người khác, chẳng lẽ là gặp ai đó trong nhóm rồi?” Cao Viễn nhíu mày:
Tổ hành động không hề biết tên người mà họ giám thị nên dùng số thay thế, số một trong mắt bọn họ rất đơn thuần chất phác mấy ngày qua ở gà tàu chịu khó kiếm tiền, vậy mà không ngờ lại có một mặt hung dữ như vậy.
Từ khi bắt đầu nhiệm vụ theo dõi, bọn họ ăn ở luôn trên xe để tiện ứng phó với tình hình khẩn cấp, với nhân viên thực địa như bọn họ, thậm chí cả nữ giới như Lâm Vũ Tịnh, chuyện này hết sức bình thường, cứ cách hai ba ngày bọn họ mới về nhà tắm rửa thay đồ một lần, cho nên sáng sớm đã xuất hiện ở chỗ số 1.
Vương Vũ Vi mở lại máy quay, bất ngờ í một tiếng phóng to ra, giọng không dám tin: “ Người này .... quen quen thì phải.”
“ Đây là ...” Cao Viễn vội bỏ cốc sữa đậu uống dở xuống, người bị truy đuổi nhuộm tóc vàng dài tới vai, quàn jean, áo sơ mi hoa màu đen, nhưng mà khi nửa bên mặt lộ ra thì hắn kinh ngạc: “ Số 8, sao cậu ta lại ở đây?”
Vội vàng hỏi giám sát từ nhà, không ngờ tín hiệu vẫn còn ở một khách sạn cách sân bay không xa, số 8 vốn kiếm sống không tệ nên chẳng bao lâu thuê khách sạn ở, nhưng giờ tín hiệu và người hoàn toàn chia tách.
Không xong rồi, vấn đề lớn rồi, Cao Viễn khẩn cấp nói: “ Vũ Tịnh, có tình huống mới, cô chỉnh lý lại một chút rồi báo tổ trưởng ...”
Hai người thương lượng một lúc đem tình huống Vương Vũ Vi vô ý phát hiện báo về, ban đầu cho rằng đây là nhiệm vụ đơn giản bắt đầu biến thành phức tạp. Tên béo sau khi kiếm được khoản tiền giờ không hài lòng cuộc sống ngày kiếm ăn ba bữa nữa, còn một người biến mất ở hộp đêm Đế Hiệu, tình huống cụ thể chưa làm rõ, giờ hay rồi, một vị không biết thoát khỏi giám sát bao nhiêu ngày.
“ Tôi thấy sắp xảy ra chuyện rồi.” Cao Viễn khởi động xe, linh cảm hết sức không lành:
“ Chuyện gì?”
“ Cái hay học ba năm, cái xấu học ba ngày, anh nói xem là chuyện gì? Tôi cảm giác xử trưởng Hứa cố tình ném bọn chúng ở đây để tự học thành tài, nơi này chính là trường học cấp tốc của tội phạm đấy.”
“ Anh thật là ...” Vương Vĩ Vi phì cười, chỉ mặt Cao Viễn bộ dạng hết nói, hiển nhiên không tin:
………….. ……………..
Tiền taxi tốn hơn 40 đồng, xe đỗ lại ở cửa khách sạn Như Gia, khách sạn bảy tám tầng nằm bên trong con ngõ rộng cách sân bay không xa. Hùng Kiếm Phi vẫn ngơ ngơ nhìn Dư Tội, tên này ăn mặc chẳng ra nam chẳng ra nữ, vốn rất nam tính, giờ tóc thành màu vàng, quần áo cũng hơi ... lòe loẹt, nếu tô thêm ít son đó thành gà đồng rồi.
“ Sao cậu lại thành ra thế này?” Hùng Kiếm Phi đau lòng hỏi, nam nhân đọa lạc thành thế này làm sao không đau:
“ Thế này người khác mới không nhận ra.” Dư Tội vén tóc một cái, tháo mái tóc giả ra, chàng trai tóc húi cua có gương mặt tương đối gai góc xuất hiện:
Hùng Kiếm Phi thở phào, cứ nghĩ bộ dạng vừa rồi của Dư Tội là hắn rùng mình, tưởng người anh em mình vì miếng ăn đi làm việc lấy dưới nuôi trên rồi, thấy Dư Tội vào khách sạn ngạc nhiên hỏi:” Sao lại vào đây?”
Dư Tội đáp thản nhiên như không: “ Vào nhà tôi chơi.”
Hùng Kiếm Phi lảo đảo, mặc dù cái khách sạn này chẳng phải loại cao cấp gì, giống kiểu nhà nghỉ nhan nhản khắp nơi thôi, nhưng mà … nhưng mà … mãi hắn mới nói được.
“Cậu ở đây thật à?”
“ Ừ, nhiều ngày rồi.”
“ Hả!”
“ Đừng há mồm to như thế, con mẹ nó, bao nhiêu ngày rồi anh chưa đánh răng thế?” Dư Tội bịt múi phẩy tay:
Hùng Kiếm Phi chấn kinh, đọa lạc đúng là hơn lưu lạc nhiều, đừng nói ăn mặc rất tử tế, lại còn có mùi nước hoa, ngẩng đầu nhìn khách sạn, thực sự là người không thể so với nhau, khởi điểm giống nhau vậy mà xem người ta sống thế nào.
“ Tắm rửa đi, tôi mua cho anh quần áo mới ... Này Gấu Chó, có gặp những người khác không? Thời gian qua anh sống thế nào?” Gặp lại đồng bọn Dư Tội cũng hưng phấn lắm:
“ Không gặp, thời gian qua tôi làm khuân vác ở ga tàu.” Hùng Kiếm Phi hơi xấu hổ:
“ Mệt không?”
Ai ngờ lời quan tâm khiến Hùng Kiếm Phi nổi khùng: “ Không mệt mà được à, một bao tải 100 kg, cậu thử mà xem, được có 1 đồng.”
“ Ha ha ha, thường ngày tôi nói anh ngốc thì anh lại giận, thôi gặp tôi rồi là cuộc sống tốt đẹp vẫy gọi.”
Dư Tội khoác vai Gấu Chó thật thà về phòng, mở cửa, đem so với cái gầm cầu bốn phía lọt gió, chuột bọ qua lại như công viên giải trí, lại còn mùi thối ở cống xả thải gần con sông chứ, thì giờ cứ như tiến vào thiên đường. Hùng Kiếm Phi không thể đợi được nữa, chấy rận toàn thân sắp tạo phản rồi, cầm ngay quả táo trong phòng gặm, vừa gặm vừa cởi quần áo chạy vào nhà tắm, tắm nước nóng.
Chưa bao giờ tắm thỏa thích thế này, toàn thân đỏ như tôm lột, Hùng Kiếm Phi quấn khăn tắm đi ra, còn chưa tận hứng, bóc quả chuối tiêu ngồi ăn, nhìn thấy Dư Tội soi gương ... À, không phải, là để bôi thuốc đỏ, trán trúng đòn đã tím rồi.
Nhớ lại cuộc chiến kinh hồn vừa rồi, vội hỏi: “ Dư Nhi, làm sao lại đánh nhau, chúng định cướp của cậu à?”
“ Nhầm rồi.” Dư Tội chỉ chỉ cái ví tiền đặt trên bàn: “ Anh phải nói ngược lại mới đúng.”
“ Cậu , cậu ... ăn cướp của bọn chúng?” Hùng Kiếm Phi mắt mở to tới hết cỡ rồi, mồm quên cả nhai, nhìn Dư Tội ăn mặc lòe loẹt, ở cái chỗ cho tầng lớp trung lưu, tức thì hiểu ra vì sao y sống thoải mái thế, tám phần làm việc xấu rồi, lòng tức giận:
Đối với người đầu óc đơn giản thì dễ bị tẩy não, Gấu Chó chính là loại bị chính nghĩa, lời thề, trung thành của tổ chức làm mù mị, Dư Tội cố ý kích thích hắn, ném ví tiền lên giường: “ Trợn mắt cái gì, không có anh thì tôi đã chẳng thành công, đó, tự lấy đi, bên trong có vài nghìn đấy.”
Phụt, Hùng Kiếm Phi phun chuối ra, cầm ví tiền ném Dư Tội, muốn cắt đứt với y, hầm hầm bỏ đi, vừa mở cửa ra, chợt thấy phía dưới man mát, nhớ ra là vẫn quấn khăn tắm, quần áo bẩn bị Dư Tội ném vào bồn ngâm rồi, bất đắc dĩ quay trở lại, ngồi khoanh chân trên giường không nói năng gì, ủy khuất như cô gái nhà lành bị người ta cưỡng bức ...
Giúp đã biến thành đồng lõa, sao khiến Hùng Kiếm Phi lý tưởng trừng ác thưởng thiện yên lòng cho được.
Mắt vô tình nhìn cái ví dày cộm, e là có mấy nghìn thật, nếu như bị bắt, đừng nói làm cảnh sát, có khi bị phán vài ba năm, hắn nhớ tới người cha trình độ văn hóa không cao của mình đinh ninh dặn dò, sống phải có khí cốt, đó là chết không mách lẻo, đói không trộm cắp, giờ hay rồi, thành đồng lõa của thằng ăn cướp tệ bằng mấy.
Hắn không thèm nhìn Dư Tội, Dư Tội đang mày mò điện thoại, thắt lưng cùng gấu quần của Hùng Kiếm Phi, tháo ra thiết bị kim loại bèn bẹt.
Đây hẳn là thiết bị theo dõi rồi, Dư Tội kiểm tra không thấy bỏ xót chỗ nào mới yên tâm, xong xuôi ngẩng đầu lên, một nam nân cao lớn quấn khăn tắm ngồi trên giường mặt cúi gằm có vẻ tủi thân, cảm giác hết sức hoang đường khó tả, dở khóc dở cười: “ Có cần tới mức đó không?”
Hùng Kiếm Phí quay đầu đi không thèm để ý, Dư Tội đưa hai tay ra làm tư thế bị còng : “ Được rồi, không làm khó anh nữa, ví tiền đưa anh, anh nộp đi, dẫn tôi theo tự thú.”
...
Hôm nay dừng ở đây.