Chương 078: Hoàn khố tinh anh. (2)
Một câu làm Thiệu Vạn Qua không khỏi quẫn bách, trong số lãnh đạo trung tầng trên sở tỉnh, Hứa Bình Thu có tư cách lão thành nhất, tuổi này của ông ta đã không thể tiếp tục thăng tiến làm lãnh đạo thượng tầng, đặc trưng điển hình khó tính cách rất thối, nói lời khó nghe, từ cấp dưới tới cấp trên đều có thể chỉ trích trước mặt. Thiệu Vạn Qua cười ngượng giải thích, té ra là Giải Băng hôm đó sau khi bị dọa chạy mất, mấy tiếng sau quay lại muốn thực tập ở đội hai, hắn trực tiếp hạ lệnh đi miêu tả lại toàn bộ đặc trưng thi thể trong phòng để xác.
Vốn tưởng Giải Băng sẽ lần nữa bỏ chạy, không ngờ khắc chế được sợ hãi, dùng ba tiếng nôn sáu bảy lần, cuối cùng hoàn thành công tác.
“ À, được đấy, khắc phục nhanh như thế sao?” Hứa Bình Thu hứng thú với Giải Băng rồi:
Lúc này Thiệu Vạn Qua ngẩng đầu lên lầu gọi một tiếng, không lâu sau Giải Băng trang phục học viên đi xuống, mái tóc bồng bềnh như tài tử điện ảnh đã cắt gọn thành kiểu húi cua phổ biến nhất, bước chân khỏe khoắn tới trước mặt Hứa Bình Thu kính lễ.
“ Không chỉ khắc phục được, hơn nữa trong vụ án này, cậu ấy giúp đỡ không ít ... Xử trưởng, xem ra tôi cũng phải đi bồi dưỡng thôi, Giải Băng miêu tả đặc trưng nghi phạm khiến tôi phải giật mình.” Thiệu Vạn Qua nức nở khen, xem ra thời gian qua hai người thân cận hơn không ít, liên tục vỗ vai Giải Băng:
Hứa Bình Thu "ồ" một tiếng nhìn Giải Băng ưỡn ngực tự tin, không chỉ tóc đã cắt sát da đầu, mà da dẻ đen hơn, rắn rỏi hơn, bớt không ít vị “sữa” trên người, đứng trước mặt lãnh đạo nghiêm túc thành thật, không khỏi nhớ lại bộ dạng không biết trời cao đất dày khi mới gặp mặt. Mới qua vài tháng mà tạo cảm quan khác hẳn, sự việc như muốn chứng minh con mắt của ông ta sai lệch, người đầu tiên được Thiệu Vạn Qua thừa nhận lại là Giải Băng.
“ Chà, chẳng trách Lão Cao bên đốc sát lại châm chọc, có người mắt sáng nhìn ra ngọc, có người mắt trâu thấy cỏ ... Té ra là tôi nhầm.” Hứa Bình Thu quả thực là ngay từ đầu có thành kiến với loại công tử ca như Giải Băng nên không quan sát kỹ, tặc lưỡi cười tự trào:” Kể cho tôi nghe xem nào.”
“ Mới đầu sau khi căn cứ vào hiện trường vứt xác cùng với tình trạng thi thể, tôi phán đoán nghi phạm là kẻ cực kỳ hung tàn, tâm lý có vấn đề, khả năng có tiền án, phương hướng điều tra ban đầu là thế, có điều về sau Giải Băng tìm tôi đề xuất dị nghị, tôi đã phải thay đổi suy nghĩ ... Giải Băng, ý tưởng là của cậu, cậu nói đi.” Thiệu Vạn Qua mở đầu, sau đó tích cực nhường cơ hội cho Giải Băng :
“ Vâng!” Giải Băng đứng nghiêm báo cáo: “ Sau khi khôi phục diện mạo của người bị hại, là hai nữ nhân vô cùng xinh đẹp, tuổi bình quân là 24, đã xác nhận là phục vụ viên khu giải trí Thiên Phủ. Căn cứ dấu vết khuôn mặt bị chất hóa học hủy hoại nghiêm trọng, tôi phân tích là người mới không có kinh nghiệm gây án.”
Kết luận có hơi chủ quan, song sự thực đã chứng minh là Giải Băng chính xác, báo cáo thiểu số này khiến không ít hình cảnh lâu năm mất mặt.
Tựa như đợi lãnh đạo bắt kịp thông tin, Giải Bằng ngừng một chút mới tiếp tục: “ Bề ngoài là nghi phạm hủy xác xóa dấu vết, nhưng từ cách thức hành vi phân tích, tôi thấy gây án vô cùng ấu trĩ, hủy mặt nạn nhân là vô cùng ngu xuẩn, giờ ai có chút thức chống điều tra đều biết, chỉ cần còn xương đầu lâu là có thể khôi phục. Bọn chúng làm thế chứng tỏ không có chút kinh nghiệm nào, nếu có chút suy nghĩ thì, địa điểm vứt xác cách khu dân cư 2km, cách 500 m về phía đông có công trường xây dựng, không phải chỗ vứt xác lý tưởng. Chúng vứt xác ở đó, tôi đoán là do nguyên nhân gấp gáp, tức là trình độ gây án không cao, nếu thế thì hiện trường đầu tiên cách không xa.”
“ Cho dù là khoanh vùng phạm vi, muốn tìm chuẩn xác địa điểm cũng một phen công phu.” Hứa Bình Thu đã tới xem hiện trường, khu thành phố cũ, nhà mới nhà cũ lẫn lộn, nơi như thế luôn phức tạp:
“ Thế nên cần đối chiếu các manh mối, khi mặt nạn nhân bị hủy hoại nghiêm trọng làm tôi không hiểu, đã cướp được tiền, phân thây, vứt xác, vì sao còn vẽ rắn thêm chân? Trừ gây ra chướng ngại cho quá trình điều tra, tôi mạnh bạo cho rằng nghi phạm và người bị hại có loại thù hận nào đó ... Người bị hại là cô gái phục vụ khách, làm việc trong nghề có độ nguy hiểm cao như thế, ý thức đề phòng càng cao, vậy mà bị người ta lừa cả hai tới cướp giết, vậy đối phương là người mới, người quen, thuần túy vì tiền mà cướp đoạt tài sản.” Giải Băng phân tích gãy gọn hợp lý:
Thiệu Vạn Qua có vẻ vẫn đang hưng phấn vì phát hiện ra một thiên tài, xoa xoa tay nói:” Chúng tôi sau khi gặp khó khăn trong việc điều tra hiện trường đầu tiên liền thử theo lối suy nghĩ của Giải Băng, kiểm tra một lượt những nữ nhân hành nghề ở giải trí Thiên Phủ có địa chỉ tạm trú quanh xưởng nồi hơi. Bất ngờ phát hiện ra hiện trường đầu tiên cách nơi vứt xác chơi tới 4 km, chúng tôi khóa chặt Hoàng Á Quyên, sau đó xác nhận cô ta quen biết với người bị hại.”
“ Cô ta rất thông minh, khi lấy tiền thì che kín mít, có điều cũng rất ngu xuẩn, trước khi gây án lại chẳng có chuẩn bị gì cả.” Giải Băng cười nhạo:
“ Khi chúng tôi bắt cô ta ở tỉnh bên, câu đầu tiên lại là, sao tìm tôi nhanh thế?” Thiệu Vạn Qua tiếp lời:” Đúng là nữ nhân thông minh lại ngu xuẩn, bớt cho chúng tôi không ít việc.”
Hai người này một tung một hứng báo cáo hết vụ án với Hứa Bình Thu, xem ra Giải Băng đúng là có tài đấy, còn việc trong nhà hắn có cho Thiệu Vạn Qua lợi ích gì không thì là chi tiết nhỏ rồi, Hứa Bình Thu gật gù khen ngợi vài câu: “ Cậu ấy đang là học viên thực tập, điều chuyển dễ lắm, xin nghỉ ở ban đốc sát là đủ, còn cần tôi đồng ý nữa sao?”
“ Không phải, xử trưởng Hứa, nhân thủ đợt này không phải do anh tuyển sao, cậu ta là tinh anh do tỉnh trọng điểm đào tạo, thân phận tôi sao đủ lên ban đốc sát tỉnh nói chuyện, huống hồ tôi không thể khoét góc tường người ta.” Thiệu Vạn Qua khiêm tốn nói, vấn đề là ở thể diện lãnh đạo bên trên:
Tinh anh đó tất nhiên là giả, Hứa Bình Thu sẽ không nói ra, nhíu mày ngẫm nghĩ, đột ngột hỏi:” Giải Băng, với bối cảnh gia đình cậu, muốn làm gì cũng không phải vấn đề lớn, muốn làm cảnh sát, tôi có thể hiểu là vì lý tưởng . Nhưng làm hình cảnh vất vả mà chẳng lợi lộc mấy thì tôi không hiểu, có thể cho tôi nguyên nhân đủ sức thuyết phục không?”
“ Vẫn là lý tưởng thôi ạ, tôi muốn tự lựa chọn đường đi của mình, không phải đường đi do cha mẹ trải sẵn.” Giải Băng hai mắt lấp lánh thần thái nhìn thẳng Hứa Bình Thu, tựa hồ có vẻ kiêu ngạo vì biểu hiện của mình:
“ Tốt, bên đốc sát do tôi xử lý, câu ở lại đại đội hai, cậu muốn chịu khổ, tôi không cản, Vạn Qua, biểu hiện lần này chưa là gì cả, dốc sức mà luyện cậu ta, đừng nương tay, tôi giao cho cậu đấy.” Hứa Bình Thu mở cửa lên xe:
“ Vâng!” Thiệu Vạn Qua đứng nghiêm kính lễ:
Xe rời đường Kính Tông, Hứa Bình Thu gặp xe áp giải từ trại tạm giam về, ghế phụ lại là Chu Văn Quyên, hai bên lướt qua nhau trong thoáng chốc. Bỏ một cô bé nhút nhát ở lại đại đội hai khiến ông ta hơi thấp thỏm, đó là cái tuổi xuân tươi đẹp, cái tuổi thích khóc thích cười thích đùa nghịch, là thanh xuân rực rỡ lại hao phí trên người nghi phạm, không biết tương lai cô bé có hối hận vì theo nghề này không?
Hứa Bình Thu kỳ thực hối hận, năm xưa nếu không phải thấy làm hình cảnh cầm súng uy phong thì ông ta phải lên cấp phó sở rồi, giống rất nhiều đồng nghiệp chưa từng nổ súng, không cần phải tiếp xúc với đủ loại tội ác không ngừng khảo nghiệm tâm chí con người.
Đúng rồi, còn cả Giải Băng đóng dấu hoàn khố nữa, không ngờ lại cũng bước chân vào đội ngũ này, còn nhanh chóng nổi bật.
Chẳng lẽ mình nhìn nhầm cậu ta à?
Ông ta tự hỏi bản thân như thế, Chu Văn Quyên và Giải Băng hai tính cách hai xuất thân hoàn toàn khác biệt, khi vào đội hai, đều có phản ánh không tệ, nhưng cả hai đều không có trong danh sách của ông ta, danh sách được chọn thực sự cách đó hàng nghìn km.
Hết giờ làm, ông ta không về đơn vị nữa mà về thẳng nhà, ăn qua loa cơm tối, giống mọi khi xem TV, tìm hiểu tin tức thời sự, rồi về thư phòng mở laptop kết nối với tiền tuyến, đám học viên ở thành phố xa lạ cuối cùng có người bước một bước dũng cảm vượt khỏi lằn ranh, bắt đầu làm bừa rồi.
Ông ta nhìn thấy Dư Tội bị ba người vây công, nhìn thấy Hùng Kiếm Phi thi triển thần uy, hai người giống thổ phỉ thành phố, đánh ba người kia lăn lộn mặt đất, video dừng ở hình ảnh Dư Tội hóa trang, tóc vàng che mặt, ánh mắt tàn nhẫn như con sói tây bắc, bàn tay nắm chặt.
“ Chà, cái khóa này nhiều của hiếm thật.”
Hứa Bình Thu lẩm bẩm, mắt vẫn nhìn Dư Tội, rất hưng phấn cũng rất lo lắng, chàng trai này làm mình nhức óc đây ...