Dư Tội

Chương 079: Mục tiêu cuối cùng. (2)

Chương 079: Mục tiêu cuối cùng. (2)
Sóng cao tới ba mét, gió lệch hướng đông đông nam, một chiếc thuyền chòng chành trên biển, chỉ có đèn hiệu chiếu ra ánh sáng lên mặt biển nhấp nhô liên hồi, xung quanh tối đen, tiếng sóng vỗ rầm rầm, mang theo mùi tanh đập vào mạn thuyền.
Khoang thuyền rất ẩm ướt, Thẩm Gia Văn đi ra, men theo thang leo lên, bước chân không có vẻ gì là không thích ứng với con thuyền chòng chành liên hồi, thuyền trưởng thuyền viên đang điều chỉnh hướng đi, thấy cô ta tới thuyền trưởng cung kinh gọi:” Bà chủ.”
“ Còn bao xa nữa?” Thẩm Gia Văn hỏi, gương mặt tiều tụy, tóc tai lòa xòa, còn đâu vẻ rực rỡ thường ngày:
Thuyền trưởng nhìn hải đổ:” Mấy chục hải lý, nửa tiếng nữa thôi là tới vùng biển quốc tế rồi.”
“ Mọi người làm việc đi ... Lão Đặng, anh ra đây.” Thẩm Gia Văn gọi, tự mình ra ngoài, đứng ở mũi thuyền:
Chuyến hàng này hỏng rồi, thuyền viên cơ bản đều biết điều ấy, nếu là buôn lậu hàng bình thường thì không ảnh hưởng gì mấy, vẫn kiếm được ít tiền công. Nhưng bà chủ thì khác, người kiếm ăn ven biển đều cược toàn bộ gia sản vào một chuyến hàng, nếu thành công hàng chỉ cần thông quan là giàu lên trong một đêm, có điều nếu như bị tra ra, rất nhiều người lựa chọn nhảy xuống biển cho xong chuyện.
Thấy quen những chuyện lên voi xuống chó tức thì rồi, thuyền viên không ngạc nhiên, chỉ nhìn bà chủ yểu điệu có chút thương lại, Đặng Đinh ra ngoài, thuận tay cầm theo chai nước ngọt đưa cho Thẩm Gia Văn, an ủi: “ Bà chủ, nghĩ thoáng chút, thắng thua là chuyện thường, kiếm ăn trên con đường này, được nửa tiền là không tệ.”
“ Ha ha, anh theo Phú Hổ mấy năm rồi?” Thẩm Gia Văn chợt hỏi:
“ Bảy tám năm.” Đặng Đinh ngửi ra mùi lạ lạ trong câu này nên không nhiều lời đợi Thẩm Gia Văn nói tiếp:
“ Đổi ông chủ đi, anh ấy không về nữa đâu.”
“ Cái gì?”
Thẩm Gia Văn vỗ vai Đặng Đinh: “ Khả năng tôi cũng không về được nữa, đưa tôi ra biển quốc tế, có người tiếp ứng ... Tiền vẫn trả cho anh, sau này có chuyện tôi sẽ sai người tên Kim Long liên hệ, có điều thời gian tới e không có vụ làm ăn nào cả.”
“ Bà chủ .... Rốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Buôn lậu ít hàng cùng lắm bị phạt, với gia sản của anh ấy, đâu phải cái thuyền cá của tôi chở nổi.” Đặng Đinh không tin lắm, tuy không biết Hàn Phú Hổ tích lũy được bao nhiêu gia sản, hắn cũng đoán ra được tám chín phần, hàng đưa lên bờ chỉ có chiếc thuyền này, mất cũng đâu là gì so với lượng tài sản Hàn Phú Hổ tích lũy bao năm:
“ Gia sản thì còn, nhưng mạng thì không còn nữa ... Đừng hỏi nữa, cứ coi như không quen anh ấy và tôi đi, có lợi cho anh .... Tăng tốc lên, tới biễn quốc tế gọi tôi.” Thẩm Gia Văn thở dài trả lại chai nước ngọt chưa uống ngụm nào, sau đó xuống khoang thuyền:
Căn dặn hậu sự đơn giản xong, có lẽ như thế giữ lại được một đốm lửa cho tương lai, trước khi vào khoang thuyền nhìn lại phía bờ biển lần nữa, vô cùng cô tịch.
Tay áo lất phất, mái tóc dài bay bay, dưới ánh đèn bền tù mù làm Đặng Đinh nhìn ngây người, đó chính là Thẩm mỹ nữ từng cùng Hàn lão đại giong thuyền ra biển khiến bao nhiêu đồng đạo ghen tỵ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến lão đại mất cả mạng, tim đập mạnh, thầm kêu may mắn là bị bắt trên bờ, nếu không có khi là mình cũng xong.
Vừa trấn định trở lại khoang lái, đột nhiên tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên, mười mấy chiếc đèn chiếu vào, chiếc đi đầu mười mấy người, ai đó cầm loa gọi lớn:” Thuyền cá 0235, chúng tôi là đội chống buôn lậu hải quan, lập tức dừng thuyền kiểm tra.”
Trên biển thường gặp phải chuyện kiểm tra đột xuất này, chuyên nhắm vào những chiếc thuyền cá treo đầu dễ bán thịt chó, Đặng Đinh vừa bước ra ngoài thì thấy Thẩm Gia Văn hớt hải leo lên, trấn an:” Không sao đâu, thuyền của chúng ta là thuyền trống, lát nữa hỏi thì cô cứ bảo là người thân của tôi ... Trên thuyền không có hàng, họ chỉ nhìn một cái rồi đi.”
“ Ồ, vậy thì nhờ anh.”
Thẩm Gia Văn nắm tay Đặng Đinh một cái rồi đi xuống, bàn tay nhỏ đó lạnh ngắt làm hắn ngạc nhiên.
Dừng thuyền, lắp cầu, lục soát, có điều không giống bình thường chỉ có vài người, lần này có mười mấy vũ cảnh dẫm lên ván cầu nhảy sang, ai nấy mặt mày như ra trận, tay lăm lăm súng ống, người đi đầu vào khoang lái, tiếp quản thuyền, bảo thuyền trưởng và thuyền viên ra hết ngoài.
Đặng Định cười nịnh lấy thuốc lá ra: “ Các anh các anh, chúng tôi vừa ra biển, không phải quay về, thuyền trống không, thật đấy, không tin các anh cứ kiểm tra.”
“ Kiểm tra.” Người cầm đầu không nhiều lời, thuyền viên bị chĩa súc ép ra ngoài, rõ ràng bất thường:
Ý thức được gì thì cũng đã muộn, mười chiếc thuyền khác cũng áp sát bốn xung quanh, đèn công suất lớn chiếu sáng như ban ngày, tình huống này dù nhảy xuống biển, e cũng bị lưới giăng sắn tóm lấy.
“ Mở ra.” Vũ cảnh cầm đầu chỉ khoang đáy:
Một thuyền viên nói:” Bên trong có nữ quyến.”
“ Dẫn thuyền trưởng xuống.”
Lệnh vừa ra, lập tức tiếng lên đạn rắc rắc, thuyền viên lạnh người im như thóc, đúng lúc đó cửa bật mở, Thẩm Gia Văn đứng tránh sang bên nói:” Tra đi.”
Vũ cảnh mình cười, hai người nhảy vào khoang thuyền, báo hiệu bên trong trống.
“ Đứng im.” Thấy Thẩm Gia Văn vừa nhúc nhích, một khẩu súng chĩa vào, ngay sau đó hai vũ cảnh chẳng hề biết thương hương tiếc ngọc xông tới, thô bạo ấn vào tường, một còng tay:
Thẩm Gia Văn nổi giận vùng vẫy:” Tôi là vợ thuyền trưởng các anh là ai, bằng vào cái gì mà bắt người.”
“ Ha ha ha, không nhận ra chúng tôi, vậy nhận ra cậu ta chứ?”
Một nam tử lảo đảo nửa đi nửa bỏ qua cầu, thảm hại vô cùng, quần áo ướt sũng chưa thay, mặt thì tái me tái mét, chính là Dư Tội bị say sóng đã nôn tới không còn gì trong bụng, kinh ngạc thốt lên:” A chị dâu, sao lại ở đây, lại còn là vợ thuyền trưởng nữa, chẳng lẽ chị cùng hắn chân trong chân ngoài à?”
Thẩm Gia Văn chớp mắt tới mấy lần, sợ hãi không nói lên lời:” Cậu, cậu là ai?”
“ Tôi nói, nhưng mà chị hứa với tôi phải kiên cường lên nhé.” Dư Tội tựa như vạn phần thương xót:” Tôi là cảnh sát, chị không bất ngờ chứ?”
“ Cậu ... Cậu ...” Thẩm Gia Văn chỉ trong tích tắc hiểu ra, đôi mắt đẹp như muốn bốc ra lửa, định xông tới, nhưng nói được hai chữ thì mắt trắng dã, rên một tiếng ngất xỉu, nhũn người xuống bên cửa, vũ cảnh ở bên cạnh vội đỡ lấy:
“ Thấy chưa, bảo chị phải kiên cường mà.” Dư Tội tặc lưỡi, phờ phạc dựa người vào cửa, tóm lại là không uổng công, yếu ớt vẫy tay gọi:” Lão Nhị, đúng người rồi đấy, chuyện tra xét chứng cứ thì anh làm đi, tôi không biết đâu.”
“ Ai là Lão Nhị?” Đặc vụ số hai không vui:
“ Muốn lên lão đại thì về nhà bảo đổi số, mà thế cũng hay, hai chúng ta một Tiểu Nhị, một Lão Nhị, lật đật chạy ra biển, hôm nay có thể tính hai ta công lớn nhất rồi.” Dư Tội tâm trạng rất tốt chẳng mảy may quan tâm tới Thẩm Gia Văn cách đó nửa ngày trời y còn bám lấy như sam:
Đặc vụ 02 đành chịu, chỉ huy người trong khoang lái, người báo cáo, người khống chế tình hình, còn mình thì lục lọi, rất dễ dàng tìm ra chiếc va ly nhỏ, hộ chiếu, tiền, thẻ ngân hàng, PDA bỏ mật, gọi cả Dư Tội vào ghi hình lại toàn bộ quá trình, khi tìm thấy hai chiếc di động và mấy thẻ sim thì mỉm cười.
“ Cười cái gì mà đê tiện thế?” Dư Tội tò mò hỏi:
“ Chuyến này đám đồng nghiệp cục chống buôn lậu cười lệch miệng rồi.” Số 02 thấy Dư Tội còn chưa hiểu, chợt hỏi:” Tiểu Nhị, lúc ở trường học hành không ra gì hả?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất