Dư Tội

Chương 080: Huynh đệ tụ họp. (1)

Chương 080: Huynh đệ tụ họp. (1)
Nghiêm Đức Tiêu, biệt danh Thử Tiêu, ở trong trường cảnh sát tỉnh nổi danh đánh bạc mười lần ăn chín, lúc này hắn ngồi ở rìa cái chợ trời, đầu đội mũ nồi, làm cái mặt đã buồn cười lại càng thêm quê mùa ngốc nghếch, nhưng hai tay thuần thục cắt bài, miệng đã dùng tiếng Việt khá lưu loát, rao như đọc rap: “ Đặt rồi thì rời tay, đặt nhiều thắng nhiều, đặt ít thắng ít ... Mỗi ván mười đồng, không đắt không đắt ... Chị gái gì đó ơi, muốn thử không?”
Rõ ràng không phải chị mà là em gái mới đúng, cô em đó eo nhỏ như liễu, đeo cặp chuột Mickey xinh xắn, tóc buộc hai bên như cái sừng dê, áo thun trắng, váy ngắn xếp nếp màu đen, như từ manga Nhật bước ra. Vóc người nhỏ nhắn, tuổi đoán chừng khoảng 15, 16, hẳn là học sinh trung học, trông như chú hươu con đầy sức sống, mắt long lanh tò mò nhìn đôi tay thoăn thoắt của Thử Tiêu.
Có lẽ là Thử Tiêu thấy nhìn cô em đó đáng yêu chảy nước dãi rồi, nhiệt tình mời mọc, cô em đó vui vẻ bỏ mười đồng gọi là chơi cho vui, bài chia xoẹt xoẹt, em gái do dự một lúc lâu đưa ngón tay nhỏ nhắn chỉ bừa.
Oa, xung quanh hò reo, thắng rồi.
Ăn được thêm 10 đồng, em gái vui sướng khỏi nói, lại được xung quanh xúi bẩy, đặt cả vốn lẫn lại. Oa, lại thắng nữa, Thử Tiêu đã không còn tâm tình ngắm gái nữa rồi, mặt mày nhăn nhó như bị rách, bộ dạng mất tiền mà xót hơn cả mất vợ làm đám đông cười không thôi, ai chẳng thích nhìn nhà cái mất tiền.
Tháng ba ván liên tiếp, ai ngờ em gái kia nói một câu không chơi nữa rồi nhún nhảy bỏ đi, mép váy phất phơ không biết bao người ở đó đợi một cơn gió tình cờ thổi qua. Thử Tiêu nhìn theo tiếc nuối làm đám đông chỉ mặt Thử Tiêu trêu chọc hắn mất cả chì lẫn chài. Có điều lúc này ai cũng nổi hứng rồi, người móc ví càng nhiều, rõ ràng là bên thua nhiều hơn bên thắng, mà cái mặt thằng đó lúc nào cũng như bị người ta xẻo thịt, bên ngoài lúc nào chẳng thích nhìn nhà cái mất tiền, hoan hô liên hồi không nhận ra.
Con mẹ nó, thằng này thành tinh rồi.
Dư Tội chửi thầm, trước kia trình độ của Thử Tiêu tráo ba quân bài không khó, y bám sát được, giờ vài ngày không gặp mà trình độ đổi bài của Thử Tiêu tiến bộ nhảy vọt, có thể thao túng tới bảy quân, thắng nhiều thua ít, tiền liên tục vào túi. Lại còn kiếm được em gái xinh xắn làm mồi nhử … Dư Tội vốn có nghi ngờ nên không khó phát hiện em gái kia đứng ở bên một cái quán đồ điện tử nhìn về phía xới bạc.
Đây là chợ điện tử, bán toàn đồ cũ, xung quanh là đất hoang, một cô bé như vậy đâu có lý do gì tới nơi này.
Dư Tội đang nghĩ xem có nên đi gặp Thử Tiêu ngay hay là đợi hắn kiếm thêm tí tiền nữa, thì đột nhiên em gái kia chạy ra giữa đường, bắc tay làm loa lanh lảnh hô: “ Thành quản tới, thành quản tới!”
Câu này ở chợ trời họp chui này còn hiệu quả hơn cả hô có bom, đám đông xem náo nhiệt ba chân bốn cẳng chạy chủ quán thì cuống cuồng vơ tiền, Thử Tiêu hoảng loạn hô: “ Mai lại tới ... Mẹ nó, xúi quẩy, chẳng thắng được đồng nào ...”
Mẹ nó, Dư Tội lại chửi, vài ngày không gặp mà thằng chó chạy nhanh hơn không ít, cái chân ngắn ngủi chui vào đám đông, thoát cái đã biến mất, đến Dư Tội cũng toát mồ hôi cắn răng bám sát, không khéo để thằng này trốn mất thì toi công.
Chợ điện tử nhốn nháo một lúc, sau đó có người phát hiện ra, làm gì thấy thành quản đâu, tỉnh ngộ nhìn xới bạc chỉ còn trỏng trơ cái chiếu rách với cái bàn nhựa sứt xẹo.
Muộn rồi, nhà cái ôm tiền chạy mất rồi, cả đám con bạc mất tiền nổi điên nhìn bốn xung quanh, toàn cỏ cây um tùm, nào thấy người đâu nữa.
Dư Tội vận hết cược lực truy đuổi, vào ngõ không lâu thấy em gái kia từ ngã rẽ chạy ra nắm lấy tay Thử Tiêu kéo đi, hai người cứ như đôi vợ chồng nắm tay nhau chạy, buồn cười quát: “ Thằng lừa đảo kia, đứng lại.”
“ Chạy, chạy mau.” Thử Tiêu giật mình bước chân loạng choạng, quay đầu chạy thục mạng vài bước đột ngột phanh lại, thở hồng hộc không nói lên lời:
“ Sao thế, chạy thôi, người ta đuổi tới nơi rồi kìa.” Em gái ra sức kéo Thử Tiêu, cuống lên giục, nhưng thằng béo không trả lời nổi rồi:
Dư Tội đủng định tới gần đôi nam nữ lừa đảo này, cô bé vóc người nhỏ nhắn, hơi gầy, tóc buộc hai bên như học sinh, rất đáng yêu, mắt mũi đều nhỏ, ngồi ngực nhú lên một chút còn chưa phát triển hết, rõ ràng là gái vị thành niên, nhìn dáng vẻ thân thiết đó làm Dư Tội không khỏi nghĩ tới chỗ tà ác.
Cô gái có vẻ sợ ánh mắt của Dư Tội, trốn sau lưng Thử Tiêu, Thử Tiêu nổi giận chỉ: “ Xem đi, cậu dọa em gái tôi sợ rồi đấy.”
“ Em gái anh?” Dư Tội cười quái dị:
“ Ê ê, vừa gặp đã không nói tiếng người rồi, xéo đi, đừng có nghĩ xiêu vẹo, em gái của tôi đấy.” Thử Tiêu nghiêm túc nói, quay lại ôm cô gái trong lòng dỗ dành như sợ Dư Tội dọa cô sợ vậy:
Con bà nó, cảnh tượng như trong phim đảo quốc này làm người không thể chấp nhận nồi, Dư Tội chua hết cả mồm: “ Ài, tôi còn lo anh không sống được, xem ra anh sống rất tốt, vậy tôi đi dây, sống vui vẻ với Tế muội tử của anh đi nhé.”
“ Này, đừng đi, lỡ lời.” Thử Tiêu một tay giữ Dư Tội, một tay nắm bàn tay nhỏ của em gái vừa được Dư Tội đặt cho biệt danh Tế muội tử:
Ba người đi ra ngõ, Thử Tiêu vừa đi vừa giải thích, té ra là em gái rời quê đi làm công, đánh mất hành lý, nhà ở vùng núi, nơi đó không coi trọng học hành mấy, mười lăm tuổi ra ngoài làm công nuôi gia đình, thế là hắn bao ăn, em gái đang lúc tuyệt vọng liền coi kiếm được chỗ dựa cả đời, theo Thử Tiêu kiếm sống.
Nhìn cái đôi mà không giống một đôi này, Dư Tội đoán có là em gái lương thiện nhất đi theo thằng này vài ngày cũng làm hư rồi, chỉ là nghe Tế muội tử xinh xẻo đáng yêu ngưỡng mộ gọi cái thằng chưa bao giờ tán gái là "anh Tiêu", Dư Tội đau hết cả bụng.
Rời ngõ, đi rất xa, nghe Dư Tội kể đã tìm được Hùng Kiếm Phi, Thử Tiêu cao hứng không thôi, đợi một lúc xe bus tới, Hùng Kiếm Phi từ trên xe nhảy xuống, hùng hổ về phía Thử Tiêu làm Tế muội tử kinh hãi không thôi, ôm tay Thử Tiêu kéo lại.
Hùng Kiếm Phi nhìn cảnh này khựng lại, mãi lúc sau mới thốt lên:” Đã thành niên chưa vậy?”
“ Nhìn là biết rồi còn gì.” Dư Tội cố tình nói:
“ Chưa thành niên à, thằng khốn này chứ.” Gấu Chó vung tay tát Thử Tiêu, so với Thử Tiêu thì tội Dư Tội nhẹ hơn nhiều:
“ Đây là em gái tôi.” Thử Tiêu tức điên nhấn mạnh đây là em gái mình, lại tốn nước bọt lần nữa kể lại, giới thiệu hai bên với nhau:
“ Giới thiệu sau đi, nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian.” Đúng lúc này Dư Tội nhận được điện thoại của người lái xe ôm, vội chạy ra đường bắt chiếc taxi, giục mọi người lên xe:
Thử Tiêu bị Gấu Chó đẩy lên xe, ngơ ngác: “ Chuyện gì thế?”
“ Tôi nhờ người theo dõi người giám sát chúng ta, chỉ cần xe đỗ lại ở đâu thì chắc chắn có anh em chúng ta ở đó.” Dư Tội giải thích vắn tắt:
“ Mấy ngày rồi không có người theo dõi.” Thử Tiêu nhớ tới chuyện này nghiến răng: “ Hôm kia tôi kiếm được vài đồng ở đường Thạch Bài, bị bọn lưu manh đương địa cướp một nửa, mẹ nó, đám cứu viện không chịu giúp.”
Tế muội tử nhìn ba người kia nói chuyện thân thiết, dần dần yên tâm rồi, tuy tới đây chưa lâu cũng hiểu, ở nơi này phải đông người mới dễ sống, thi thoảng nhìn trộm ba người, khi nhìn Nghiêm Đức Tiêu lúc nào cũng bộ dạng đầy nhu tình ... Ài, biết làm sao, Dư Tội thì mặt lạnh lùng đâm lê sát thủ, Gấu Chó thì mặt mấy thằng tội phạm bạo lực, Thử Tiêu thành người đẹp trai nhất bọn, thời buổi này đẹp trai là có phúc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất