Chương 083: Đi xe Nhật đáng đời.
Ai cũng biết tổ trưởng Đổ Lập Tài là người vô cùng cổ hủ, khắt khe với quy củ tới từng ly từng tí một, chuyện năm tên kia đã làm hắn vô cùng tức giận. Thậm chí hắn còn liên hệ với cả cảnh sát Quảng Đông, định ngầm uốn nắn chúng về đường ngay, giờ anh chàng kia còn làm ra chuyện chấn động hơn, tổ trưởng giờ mặt tím tái như gan lợn, không biết làm gì, thế nên không ai dám cười nữa.
Đỗ Lập Tài đi qua đi lại như thú cùng đường, hồi lâu mới gầm ghề: “ Chuyện xảy ra từ khi nào?”
Lý Phương Viễn cẩn thận báo cáo: “ Vừa mới rồi, tính cảnh giác của cậu ta kém xa mấy người bạn, tôi có đi theo một đoạn, hai người bọn họ đi mua sắm sau đó vào quán kem.”
“ Chắc chắn là tiểu thư của Đế Hiệu, không phải là bạn gái gì đó chứ?
Đỗ Lập Tài nghĩ, nếu là bạn gái chưa quá đà, ôm chút hi vọng nhỏ nhoi:
“ Xác nhận rồi, cô gái đó tên là Tiếu Nhi, tiểu thư hàng đầu của Đế Hiệu, từ bảo an tới các cô gái khác đều khẳng định như vậy.” Lý Phương Viên vừa dứt lời mấy đồng đội lại phì cười, vội vàng giải thích: “ Này, không phải như mọi người nghĩ đâu, tôi chỉ tới hỏi thân phận cô gái, này, mọi người cười cái gì thế. Vũ Tịnh, cô là nữ cảnh đó, sao lại có ý nghĩ không lành mạnh gì thế hả?”
Càng nói mấy người kia càng cười dữ.
“ Đừng cười nữa, ai làm việc nấy đi.” Đỗ Lập Tài bực bội đứng dậy, uyển chuyển báo tình hình cho xử trưởng Hứa, gần như van xin: “ ... Không thể tiếp tục thế này được nữa, chàng trai vào hộp đêm đó quan hệ không rõ ràng với tiểu thư hộp đêm, hôn nhau giữa đường giữa chợ, ai biết sẽ còn phát triển thành cái gì ... Gì ạ, đợi thêm vài ngày? Là bao nhiêu ngày ? ... Thực sự là tôi không chịu thấu nữa, mấy ngày đầu còn ngoan ngoãn, giờ đứa nào cũng gian như quỷ ... Không phải tôi than khổ, mà là đám sâu hại đó, chúng tôi không trông nổi.”
“ Cứ thế này, tôi lo sớm muộn chúng cũng rơi vào tay cảnh sát địa phương, khi đó e là muộn mất.”
Không ngờ xử trưởng Hứa cười rất sảng khoái: “ Người trẻ tuổi sao có thể tránh được sai lầm, hơn nữa cũng không phải lỗi gì lớn, có mười đồng một ván, dù bị bắt cũng đâu thể coi là đánh bạc.”
Nói tóm lại là kế hoạch đã định không thay đổi, Đỗ Lập Tài thở dài sườn sượt cúp điện thoại, hồi lâu mới nói một câu: “ Làm theo kế hoạc cũ.”
Lâm Vũ Tịnh thu lại nụ cười về chỗ theo dõi tín hiệu trên laptop, chợt gọi: “ Tổ trưởng, chúng lại đổi chỗ rồi.”
“ Gì, không ở dải Thạch Bài nữa à? Chúng lại làm gì nữa đây?”
Đõ Lập Tài có phần mệt mỏi, định phái người đi kiểm tra thì Lâm Vũ Tịnh xoay màn hình ra: “ Bọn chúng phân tán ở tiểu khu Hoa Viên, khoảng cách xa nhất không tới 5 km ... Liệu có phải?”
Cao Viễn nói ra hộ lo lắng của Lâm Vũ Tịnh: “ Đột nhập đánh cướp? Đang chọn mục tiêu ra tay?”
“ Đi, tất cả hành động, dám hành động thì bắt hết! Không, chỉ cần thấy chúng có chút ý đồ là cứ bắt cho tôi.” Đỗ Lập Tài nổi giận lôi đình vỗ bàn quát tháo, lập tức dẫn cả đội tới nơi xảy ra sự việc, lần này nếu bọn chúng đi quá đà hắn sẽ bắt hết rồi nhận lỗi với xử trưởng Hứa sau:
................. .......................
“ Này, này, anh bảo an ơi, lại đây, lại đây.” Thử Tiêu ở ngoài tiểu khu Hoa Viên ngoắc ngoắc tay:
Bảo an là chàng trai hai mươi, Thử Tiêu nói tiếng Việt, ai ngờ đối phương trả lời bằng tiếng phổ thông tiêu chuẩn:” Gì thế, muốn vào thuận tay mang ít đồ đi à, đây là tiểu khu cao cấp, không phải chỗ các cậu tới đâu.”
“ Nói gì thế, lấy cái gì, tôi còn tặng anh ít đồ, anh nhận không?” Thử Tiêu đổi sang tiếng phổ thông, nếu không nhìn đôi mắt thì thằng này rất thật thà, khi cười thậm chí trông hơi ngu, đưa ra 200 đồng phe phẩy dụ dỗ: “ Lấy không?”
Bảo an ngẩn ra, song vẫn rất tỉnh: “ Cho không thì lấy, muốn vào không có cửa đâu.”
“ Chúng tôi không vào, anh làm thay cho chúng tôi được chứ?” Thử Tiêu lại ngoắc tay, cách hàng rào sắt giơ cái túi ni lông lên nói nhỏ:” Cho thứ này vào ống khói, cho một cái mười đồng, thế nào, đơn giản chứ?”
Trong tiểu khu đỗ cả đống xe đắt tiền, bảo an không hiểu làm thế có mục đích gì, song chuyện này không khó, hẳn muốn làm động cơ không khởi động được, tám phần tên mặt tròn này định kiếm chác gì rồi, thời buổi này loạn lắm, không thể nhìn tướng mạo mà đo lòng người.
Thử Tiêu nhìn ra lo lắng của đối phương, kéo vạt áo chỉ hàng chữ " sửa xe gọn đẹp", cầu khẩn:” Anh ơi, anh thấy tôi giống người xấu không? Công ty làm ăn kém, chúng tôi sắp thất nghiệp cả rồi ... Chỉ muốn kiếm ít vụ làm ăn cho công ty thôi mà, chuyện này chúng ta cùng có lợi mà, hay là chia thêm cho anh một thành tiền sửa xe, thế nào? Anh chỉ cần nhét cái này vào ống khói xe, không hại gì, chỉ tới xưởng sửa chút là xong, bọn họ toàn đám nhà giàu chảy mỡ, tiếc gì vài xu ...”
Bảo an nghe bùi tai liền đồng ý, quan sát góc chết camera, xách túi Thử Tiêu cung cấp đi, vờ đi tuần tra thuận tay nhặt rác, ngồi xuống một cái nhét thứ đen xì xì vào ông khói.
Thử Tiêu cười như chuột, vừa ung dung uống nước ngọt dưới tàng cây vừa nhìn bảo an làm việc, hồi lâu sau có một chiếc Passat từ trong tiểu khu đi ra, đi rất bình thường, trông chẳng có vẻ gì là gặp vấn đề, rời cổng tiểu khu vẫn không dừng, Thử Tiêu cuống lên: “ Ê cách này có được không thế, giờ chỉ dựa vào cách này kiếm cơm thôi đấy.”
Lý Nhị Đông gãi đầu: “ Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai, cơ mà Dư Nhi bày trò thì chỉ có chuẩn.”
Hai người vội đuổi theo, không bao lâu sau chiếc Passat cứ như lên cơn co giật, rùng rùng mình vài cái rồi xì là làn khói đen, tắt mày rồi, cứ như vừa phun ra quả rắm, làm hai thẳng cười lăn ra đất.
Chủ xe vội vàng xuống xe, đỗ bên đường gọi điện thoại, sau đó có xe cứu hộ tới kéo xe đi.
Cùng lúc này cũng ở tiểu khu khác Bánh Đậu đang xúi bẩy bảo an, không được thuận lợi lắm, đối phương là người đương địa, nói đi nói lại rát họng mà bảo an không chịu, Bánh Đậu hết vốn tử rồi, nổi nóng: “ Này anh, không làm thì thôi, tôi đi.”
Không ngờ bảo an giơ hai ngón tay:” Mỗi cái 20 đồng, đừng qua mặt tôi, vào xưởng sửa xe là thế nào chẳng chém vài nghìn.”
“ Bố khỉ, không nói sớm, tốn nước bọt của tôi, tiền đây, đi làm đi.” Bánh Đậu bực mình, té ra không phải tên bảo an này tư cách cao mà là giá quá thấp:
Thế là chuyện cũ tái diễn, xe đi khỏi tiểu khu đồng loạt bị táo bón.
Lại có tiếng còi xe cứu hộ, theo yêu cầu kéo xe đi, chủ yếu là đưa tới xưởng sửa xe gần đó hoặc là hiệu 4S (Automobile Sales Service Shop 4S), không ai nghĩ có vấn đề gì trong chuyện này, không đại tu động cơ thì thay linh kiện thông khói.
Khi năm người Đỗ Lập Tài tới tiểu khu Hoa Viên ở đường Lâm Giang thì vị trí của đám học viên lại thay đổi, kỳ lạ là không có chuyện gì xảy ra. Tên mở xới bạc lúc này nhàn nhã ngồi ở đầu đường uống nước khoáng, chẳng biết đang cười ngốc nghếch cái gì, tên dán quảng cáo thì thất nghiệp, có điều mặt lại chẳng có vẻ gì của dân thân nghiệp, đứng ở sạp báo xem miễn phí, còn thi thoảng trêu ghẹo cô gái bán hàng. Một tên khác thì thậm thụt với bảo an tiểu khu qua hàng rào, nhìn bộ dạng chắc không có chuyện gì hay ho.
Nhưng mà là chuyện gì, hình như không có chuyện gì cả, tiểu khu vẫn xe qua xe lại, khắp nơi là tiếng trẻ con nô đùa quanh bãi cỏ, nếu có chuyện trộm cắp gì đó thì cả khu ầm ĩ rồi chứ.
Loanh quanh hai tiếng mà Đỗ Lập Tài chán nản thông báo thu đội, Cao Viễn nấp kỹ ở góc kín sợ đám học viên phát hiện, đến khi đi mới lẩm bẩm nói với Lâm Vũ Tịnh ở bên cạnh: “ Cô xem, mới một lúc mà có ba cái xe bị kéo đi.”
“ Đi xe Nhật, đáng đời!” Lâm Vũ Tịnh chua ngoa nói một câu rồi theo đội trở về:
(*) Nói chút thì vùng Đại Nguyên này là căn cứ cách mạng cũ của TQ, nơi kháng chiến chống Nhật rất dữ đội, dân ở đây ghét người Nhật lắm. Bác nào đọc Hương Sắc Khuynh Thành rồi sẽ biết điều này.