Dư Tội

Chương 091: Cửu biệt trùng phùng. (1)

Chương 091: Cửu biệt trùng phùng. (1)
Điện thoại đã reo tới mấy lần rồi Dư Tội không thèm nghe, mặt trời chiếu tới mông mà vẫn còn chưa tỉnh hoàn toàn, nhưng nó cứ ương ngạnh kêu mãi bực mình chưa xem số đã cầm máy lên cáu kỉnh quát:” A lô.”
Bên kia sốt ruột:” Dư Tội, sao điện thoại của cậu mãi không gọi được?”
“ Ai thế?” Đầu óc Dư Tội vẫn mơ mơ hồ hồ, ngủ tới cái giờ này thì mụ mị đầu óc là tất nhiên:
“ Tôi, Âu Dương Kình Thiên đây.”
À, té ra là lớp trưởng, nhưng cái tên rất kêu đó cũng chẳng làm Dư Tội chẳng tỉnh táo hơn, quan hệ hai bên đâu tốt đẹp gì, tên này thuộc thái tử đảng giống Giải Băng, bọn họ là giai cấp đối địch trời sinh, hời hợt hỏi:” Có chuyện gì thế?”
“ Cậu, cậu còn hỏi chuyện gì à ... Thôi, tôi chẳng thèm giận cậu nữa, mai là lễ tốt nghiệp rồi, sao tôi liên hệ với cậu mãi không được, giờ tôi thông báo rồi đấy, tới hay không tùy cậu.” Âu Dương Kình Thiên có vẻ giận lắm, nói xong là cúp máy luôn:
Bên tai truyền tới tiếng tu tu nghe đau cả đầu, Dư Tội bò dậy, vỗ vỗ đầu vài cái, hôm qua uống hơi nhiều rượu, miệng khô rang, mình trần trùng trục mặc mỗi cái quần đùi mò xuống lầu. Lục lọi một phen, trong nhà không thiếu hoa quả giải khát, lát sau miệng gặm táo, lòng ôm dưa hấu, chưa tìm được dao gọt thì cửa leng keng, cha về rồi.
Dư Mãn Đường nhìn thấy hình tượng không thể lọt vào mắt của con trai, mắng:” Mày bao nhiêu tuổi rồi, lấy vợ tới nơi rồi mà còn phơi mông chạy khắp nơi thế à ... Không sợ hàng xóm cười cho sao?”
Dư Tội vâng dạ, không phải sợ hàng xóm cười, mà là dì Hạ đi sau lưng cha đang cười, mỗi ngày dì Hạ tới, Dư Tội phải đóng vai con ngoan cho cha thể hiện uy phong, vội vàng chạy lên lầu mặc quần áo, vừa chạy vừa báo:” Cha, mai tốt nghiệp rồi, con đi lấy giấy chứng nhận.”
“ Ừ, biết rồi.” Dư Mãn Đường nói vọng lên:” Dư Nhi, thế mày được bố trí đơn vị chưa, ở tỉnh thành hay là về? Sao đi ra ngoài nửa năm trời, cha thấy công việc của mày chả yên tâm thêm được phần nào?”
Lần này trở về Dư Tội trừ ăn chơi hưởng lạc ra thì không kể gì hết, Tiểu Dư yên tâm rồi nhưng Lão Dư lại lo ngay ngáy.
Dư Tội ở trong phòng đáp:” Không sao đâu cha, cha không phải lo, mấy đơn vị trên tỉnh đang tranh giành co, thoải mái chọn.”
Lời này có ma quỷ mới tin, Lão Dư quay sang nói với Hạ Mẫn Chi:” Cái thằng này chỉ được cái mồm, chẳng tin nổi, đoán chừng lại phải tốn mười mấy hai mươi vạn vì nó thôi. Mẫn Chi, Nha Nha nhà em thi thế nào?”
“ Còn thế nào, mẹ nó bán hoa quả thì nó thông minh tới đâu được chứ?” Hạ Mẫn Chi rõ ràng không muốn nói chuyện này, cùng Dư Mãn Đường vận chuyển từng sọt táo quít ra ngoài xe, lát sau Dư Tội ăn mặc tử tế hơn chạy xuống giúp đỡ:
Dư Mãn Đường chuẩn bị đi mới nhớ ra, mở túi tiền đeo trên cổ, lấy mấy trăm đưa con trai:” Cầm lấy làm lộ phí.”
“ Cha, coi thường con đấy à, có mấy trăm mà cũng cần cha phải cho sao?” Dư Tội vỗ vỗ túi quần bảo mình đầy tiền:
Lão Dư thắc mắc:” Cha không hiểu bọn mày ở ngoài huấn luyện cái gì thế, còn kiếm được tiền nữa.”
Chuyện này thì Dư Tội giải thích không thông rồi, khoác vai cha:” Cha không hiểu là phải, đó là luyện tập khép kín, tiền cha cho chẳng phải tiêu đồng nào.”
“ Không có chỗ tiêu tiền là bình thường, nhưng sao tiền lại nhiều thêm?”
“ Cha lại tra thẻ của con đấy à?” Dư Tội tức giận:
“ Mày nói thừa à, không kiểu tra sợ mày vung tay quá trán tiêu sạch thì sao?” Dư Mãn Đường cũng vểnh râu trợn mắt:
“ Cha, đó là tiền con vay, chuẩn bị để lo công việc.” Dư Tội thay đổi thái độ như chảo chớp, chặn trước luôn:” Cha, chuyện công tác của con, cha đừng quản, con tự lo liệu, con vay thì con trả.”
“ Ý mày là gì?” Dư Mãn Đường không yên tâm nổi:
“ Cha quản nhiều quá làm sao mà con trưởng thành được, cha nói có phải không? Cho nên từ giờ trở đi, con tự tìm công tác, chẳng những không cần tiêu tiền của cha, còn chuẩn bị kiếm một khoản, để hai cha con ta mỗi người cưới một cô vợ, cha nói có được không?” Dư Tội vừa nói vừa vẫy tay với dị Hạ cười toe toét:
Dư Mãn Đường cũng gật gù tán đồng, nhưng lại nhét tiền vào trong tay con:” Lần cuối đấy, nghe cha nói này, không cần vay thì tuyệt đối không nên vay, nợ tiền chuyện nhỏ, nợ ân tình người ta mới phiền ... Thế thôi, trưa mày tự kiếm chỗ mà ăn, cha đi đây.”
Dư Tội đứng ở cửa nhìn cái xe chở hàng rời đi, đưa tiền lên mũi ngửi, hình như còn mùi thơm hoa quả.
Lên phòng sửa soạn hành lý, hành trang gọn nhẹ chỉ có hai bộ quần áo để thay, khoác cái ba lô vải dù lên vai, bắt xe ra bến xe đường dài, phải về trường rồi, đây cũng là lần cuối cùng, ở nhà ăn chơi cũng vô vị, nhớ cuộc sống sôi động đa sắc màu ngoài kia rồi ...
......... ........
Đậu Hiểu Ba là người đầu tiên tới trường, nhìn phòng 201 vẫn còn khóa, không khỏi có chút cô đơn, lấy di động ra gọi điện thúc giục từng anh em cùng phòng. Không lâu sau Lý Nhị Đông tới, thế là rủ nhau ra ngoài cổng trường đứng đợi, vừa vặn thấy Trịnh Trung Lượng mặc cảnh phục đàng hoàng từ trên taxi xuống.
Á à, đây là tên đào binh ở Quảng Châu, giờ mới gặp, hai người tóm lấy chửi mắng một phen, không ngờ tên này sống không tệ, về quê làm hiệp cảnh mấy tháng rồi, rất có khả năng thành dân cảnh vinh quang. Xòn về chuyện ở Quảng Châu, Trịnh Trung Lượng rất có phong phạm đại tiên nói, các anh em, tuy tôi đây có tinh thần chịu đựng cả sấm sét độ kiếp, nhưng dạ dày tôi không chịu được, người phương bắc chúng ta ăn bột mỳ, tới nơi đó ngày ngày ăn gạo tiêu chảy thì có thần tiên nào chịu thấu.
Hai thằng cười ngặt ngoẽo, lý do này coi như thông cảm được, chứ bằng vào độ mặt dày của đám anh em với nhau không cần nói dối làm gì.
Cổng trường dần sôi động, người qua người lại tay bắt mặt mừng, dù là trước kia chẳng thần quen gì cũng hỏi han một hai câu, vỗ vai vài cái, ngôi trường vắng vẻ lại đông vui như ngày nào.
Két! Chiếc xe jeep của đặc cảnh đỗ lại, hai tên cao lớn lừng lững như trâu mộng nhảy xuống. Ôi con bà nó, không dám nhận là anh em nữa rồi, là Trương Mãnh và Hùng Kiếm Phi trong trang phục ngụy trang uy phong lẫn liệt, đưa bọn họ tới là một nữ cảnh sát, tuy hơi xấu một chút nhưng mà dù sao cũng là nữ, cùng hai người kia kính lễ xong lái xe đi, làm hai thằng chó nhìn đám anh em mà đuôi vểnh lên trời.
“ Biết anh đây làm gì không? Anh huấn luyện cùng với đặc cảnh bốn tháng, bây giờ đánh bại mấy đứa không cần chớp mắt.” Trương Mãnh ngông nghênh tuyên bố, còn sắn tay áo khe cơ bắp Súc Sinh của hắn:
“ Còn anh đây mở rộng tầm mắt rồi, trước kia thấy đấm vỡ một viên gạch đã coi như thần, giờ anh đây đã thấy người vỗ một phát vỡ cả chồng ngói.” Hùng Kiếm Phi vỗ ngực bồm bộp, cơ ngực nở nang hơn không ít, tức là trông càng giống Gấu Chó hơn giống người:
“ Lại còn là nữ nữa chứ.” Trương Mãnh ngưỡng mộ bổ xung:
“ Chính sĩ quan huấn luyện của tôi.” Hùng Kiếm Phi mặt sùng bái:
Hướng đi của hai người đã rõ, chắc chắn vào đội hình cảnh, lên tuyến đầu truy bắt tội phạm, đánh nhau và bị đánh bốn tháng, nhưng biến hóa càng rõ, một tên đen hơn, một tên vạm vỡ hơn, mặt trước mặt sau tay sần sùi toàn vết chai dày cộm, Trương Mãnh còn la hét:” Dư Tội đâu rồi, trước kia tôi đán mãi không được cậu ta, lần này một chọi một chỉ cần ba phút là giải quyết xong.”
“ Hay hay, phải cược, nhớ lời đấy.” Bánh Đậu nghe tuyên bố ngông cuồng này vỗ tay ủng hộ, đáng tiếc Thử Tiêu vẫn đang trên đường, chưa thể mở xới được:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất