Chương 090: Đường về chậm chạp. (3)
Dư Tội vội ấn sâu tang vật vào trong túi, sợ bị người khác phát hiện, vừa cất xong thì Thử Tiêu quay về, mặt đầy ai oán:” Hai người ngồi đây sờ mó nhau, không còn coi ai ra gì nữa rồi ... Nói, rốt cuộc vừa rồi cậu sờ vào đâu để chị ấy đỏ mặt chạy đi.”
“ Tôi sờ được đã tốt.” Dư Tội khổ sở nói, y cũng muốn lắm chứ, nhưng cho y mười lá gan cũng không dám động chân động tay:
“ Vậy sao mà khẩn trương như thế?” Thử Tiêu chẳng biết nghĩ tới điều gì mà mồm há hốc:” Không thể nào, chẳng lẽ là chị ấy sờ cậu, oa, bà chị này quá hung hãn rồi.”
Nghe Thử Tiêu nói linh tinh về Lâm Vũ Tịnh, Dư Tội có chút không thoải mái, trừng mắt lên: “ Này đầu óc anh đừng dơ dáy như vậy được không, tôi với chị ấy là tình đồng chí thuần khiết, nãy giờ nói chuyện nghiệp vụ.”
“ À, hiểu rồi.” Thử Tiêu gật gù làm bộ vỡ lẽ:” Tức là cậu muốn sờ nhưng không sờ được nên giận, chị ấy muốn bị sờ, lại ngại không thể để cậu sờ ở đây, cho nên nín nhịn tới đỏ mặt phải không?”
Dư Tội sắn tay áo lên ấn đầu Thử Tiêu xuống, lấy nắm đấm trả lời.
Đỗ Lập Tài thấy Dư Tội đứng dậy, tưởng có chuyện gì, không ngờ y ấn Nghiêm Đức Tiêu xuống đánh, làm không ít hành khách chỉ trỏ, chẳng buồn nói gì nữa, vờ như không quen. Mấy đứa học viên này làm hắn thất vọng cực độ rồi, dù phá được vụ án lớn, cũng không thay đổi được cảm quan, không chú ý rằng Lâm Vũ Tịnh mặt đỏ au như che dấu bí mật gì sợ người ta biết, tới khi máy bay hạ cánh cũng không nói lời nào.
Chỉ cần hai tiếng thôi là thay đổi hẳn bộ mặt thế giới, khi nhìn thấy rặng núi chập chùng như những nét bút thủy mặc rắn rỏi xuất hiện phía dưới, khi nhìn thấy bóng dáng thành phố quen thuộc xa xa trong tầm mắt, khi cái nóng ẩm của phương nam thay bằng từng làn sóng nhiệt khô khan quen thuộc, lòng dâng lên kích động khó diễn tả, từng tế bào Dư Tội như đang reo lên, về tới nhà rồi.
Hứa Bình Thu đại diện cho tỉnh Sơn Bắc ở lại Quảng Châu, trở về chỉ có nhóm người bọn họ, rời cổng sân bay liền có xe cảnh sát tới đón tận cửa, nói nhận nhiệm vụ cấp trên tới đưa hai đồng chí Dư Tội và Nghiêm Đức Tiêu về nhà. Vốn còn định ăn với nhau một bữa giờ có người tới đón liền không tiện nữa, hai vị này thuộc cấp độ báo mật rất cao, người của cục chống ma túy phải tự bắt xe về kìa.
Thử Tiêu vênh váo đắc ý lên xe trong ánh mắt ngưỡng mộ của Tôn Nghệ, chia tay diễn ra nhanh chóng không ngờ trước. Lâm Vũ Tịnh có chút hoảng hốt nhìn theo chiếc xe đưa Dư Tội đi, cùng lúc đó Dư Tội cũng quay đầu nhìn cô, ánh mắt chạm nhau, cô bối rối quay đầy sang chỗ khác. Dư Tội thất vọng quay đầu lại, tất cả mọi thứ e rằng từ hôm nay trở đi đều bị phong tỏa trong ký ức, coi như chưa từng xảy ra.
Dư Tội nhắm mắt lại, không phải là hồi tưởng, mà là ngủ, chỉ là không sao ngủ được, cứ quay hết bên này bên kia, ngọ nguậy như con sâu.
“ Dư Nhi, làm sao thế?” Thử Tiêu ngồi ở bên cạnh hỏi:
“ Không có gì.” Dư Tội lắc đầu, trong lòng buồn bực, như có ý tưởng nào đó vừa khơi dậy, nhưng chưa kịp trở nên rõ ràng đã biến mất, cố sức nghĩ lại cũng không ra, làm toàn thân không thoải mái, ngồi một lúc không ngủ được, làm bộ tùy ý hỏi:” Thử Tiêu, làm sao anh lừa được Tế muội tử thế?”
“ Ai nói cậu tôi lừa cô ấy, đó là tình yêu thuần khiết vĩ đại nhất trên đời này, tất cả bắt đầu từ sáng hôm đó chúng tôi đi làm, tôi mua cho cô ấy một bông hoa, nhiều chuyện đơn giản vậy thôi, đại đa số các cô gái thích hoa, thích món quà nhỏ …” Thử Tiêu hồi tưởng lại mối tỉnh đẹp ngắn ngủi của mình, nói một lúc quay sang nhìn Dư Tội với ánh mắt quái dị, dù Dư Tội hỏi rất hờ hững, đây là sự kiện gây sốc rồi, ấn tượng trực tiếp nhất của hắn lúc này còn hơn cả “nghìn năm vạn tuế nở hoa” vậy, nổi hứng: ‘ Dư Nhi, từ khi nào lại quan tâm tới chuyện tình cảm rồi?”
“ Ai quan tâm, rảnh rỗi kiếm chuyện nói thôi.” Dư Tội quay đầu đi:
Thử Tiêu làm sao chịu buông tha dễ dàng như vậy: “ Ê này, tâm sự với anh em xem nào, không phải Chị ngực bự chứ, này Dư Nhi, thật không vậy, chị ấy hơn cậu phải 5 – 7 tuổi. Người anh em, cậu biết thế nghĩa là gì không, theo như khoa học, đó là độ tuổi cực kỳ đói khát …”
“ Cút, cút, đừng nghĩ ai cũng như anh.” Dư Tội không tài nào nghe tiếp được nữa, quay lại hăm dọa:” Nếu tôi là anh thì nên lo sao giấu số tiền kia cho kỹ vào, nếu để tổ chức biết được thì anh xong đời.”
Câu này hiệu nghiệm tức thì, Thử Tiêu im luôn, số tiền kia là tiền nào? Tất nhiên là tiền buôn lậu kiếm được rồi, cho dù tối hôm đó bị Dư Tội rải mất rất nhiều, hắn vấn dấu tổ chức lận lưng được hơn 1 vạn, tổ chức xử phạt không sợ, sợ là tiền bị tịch thu, thế khác nào lấy mạng hắn.
Cái miệng Thử Tiêu không ăn da non được bao lâu, hạ thấp giọng nghiến răng nói với Dư Tội: “ Còn dám nói tôi, tôi không tin cậu nộp hết cho tổ chức, khai mau, cậu kiếm được bao nhiêu, năm ba vạn, hay chục vạn … Mẹ nó, cậu làm lão đại, nhất định ăn khẳm rồi.”
Chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra cho thằng mồm rộng như Thử Tiêu, Dư Tội trà lời bằng tiếng ngáy khò khò.
Xe đi rất êm, lại thêm hai tiếng nữa về nhà rồi, lần đầu tiên cảm thụ được đãi ngộ của nhân viên quốc gia, xe cảnh sát do tỉnh phái xuống đưa Dư Tội từ sân bay về tới tận cửa nhà ở Lâm Phần, lái xe như tiếp nhận một nhiệm vụ vô cùng trọng đại từ đầu tới cuối mặt mày nghiêm nghị, khi Dư Tội xuống xe còn đứng nghiêm kính lễ như tiễn chân lãnh đạo, sau đó tiếp tục đưa Thử Tiêu đi.
Lúc đi thì băng tuyết đầy trời, lúc về thì là một màu xanh thẫm bao phủ, còn con phố ngắn chỉ hai trăm mét vẫn đông đúc lộn xộn như trước tới giờ, hàng quán lấn hết hè đường, người đi bộ xen lẫn xe cộ, trước cửa hiệu hoa quả bày sạp dưa hấu lớn, vừa tới cửa nghe thấy cha cùng một bà béo tranh cãi.
“ Này bà chị, chỗ tôi đây đương nhiên là đắt hơn quán ngoài đường, chị xem sắc xanh còn nguyên, thuần thiên nhiên, không chất kích thích ... Chị ơi dâu tây thì nhỏ mới ngon, chỉ xem ngoài kia bán quả to như cà chua, toàn là thứ biến đổi gen thôi bơm thuốc kích thích thôi, chị mua làm quà gì đó còn đẹp mắt chứ mua ăn thì chớ, chết người như chơi ấy ... Chị yên tâm chọn, chọn thoải mái ...”
Cha lại nhặt quả đầu thừa đuôi thẹo bị loại bỏ đem về lừa người ta rồi, Dư Tội đứng ngoài cửa ngoạc miệng cười nhìn vào trong.
Dư Mãn Đường đang xoa xoa tay, mặt vừa nịnh bợ vừa gian xỏa, chợt thấy bóng người ngoài cửa, còn tưởng là khách, nhìn kỹ té ra là thằng con trời đánh về, nhảy cẫng lên reo hò: “ Ha ha ha, về rồi, về rồi, con trai về rồi ... Này chị, con tôi đấy, cảnh sát đấy nhé, làm sao lừa chị được ... Ha ha ha, khuyến mãi đặc biệt, mua một cân tặng nửa cân ... Con trai, sao về mà không gọi điện cho cha một cái, cái thằng thối thây này, đen xì xì, đi bán than hay là đào than thế hả, ha ha ha ...”
Dư Tội chỉ cười ngốc nghếch bị hạnh phúc đơn giản bao vây chẳng nói được gì, đoán chừng chuyện làm ăn tốt lắm, nên cha kệ khách luôn, gọi nhân viên trong cửa hiệu đi mua két bia vài món nhắm, chẳng cần quản giờ giấc gọi hết hàng xóm láng giềng tới uống bia tẩy trần cho con trai. Lão Dư uống tới mức hôm sau tỉnh lại nhìn con trai ngớ ra hỏi, về nhà lúc nào thế?