Chương 092: Sứ mệnh kêu gọi. (2)
Tôn Nghệ đã thu thập xong hành trang từ hôm trước, đến tận khi điện thoại vang lên tiếng nhạc quen thuộc thì hắn mới biết là đã tới ngày rồi. Tới Quảng Châu hai ngày bằng vào tay nghề sửa chữa cùng lái xe không tệ, hắn tìm được công việc huấn luyện đua xe kart, kiếm sống cùng tàm tạm thôi, quan trọng là quen biết một đám người cùng chung đam mê. Tối qua uống rượu chia tay cùng đám anh em trừ trời nam biển bắc, ai cũng giữ hắn lại, nhưng hắn quyết rồi, đi về đã, nếu không được ở lại tỉnh thành, hắn sẽ theo đuổi đam mê của mình, chí ít phải lấy CMT, danh chính ngôn thuận chứ.
Có thêm lựa chọn là có thêm tự tin, Tôn Nghệ đeo túi sách lên vai, ngẩng cao đầu gọi ta xi.
Dư Tội, Lý Nhị Đông, Đậu Hiểu Ba đồng loạt nhận được được điện thoại, bọn họ đã tụ tập trước một ngày chờ đợi, ngồi nghe âm điệu như có tiếng vó ngựa gươm đao, khiến người ta nhiệt huyết dâng trào.
“ Trong nhà gọi rồi, phải về thôi.”
Quay đầu nhìn về phía căn nhà nhỏ, Dư Tội nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tế muội tử. Thôi xong rồi, Thử Tiêu bị tình cảm liên lụy, tối qua nói với Tế muội tử phải đi, Tế muội tử khóc không ngừng, do điều kiện bảo mật, cả thân phận lẫn địa chỉ đều không thể nói, bảo con gái nhà người ta có đau lòng không?
Càng có người đau khổ hơn, Đậu Hiểu Ba và Lý Nhị Đông ngồi im tại chỗ, đứng lên gian nan hơn cả lần trước xuống xe, Dư Tội không hiểu hỏi: “ Hai anh chẳng nhặt được đứa em gái nào, buồn cái gì chứ?”
“ Dư Nhi, cậu là thằng máu lạnh, nói chuyện tình cảm nam nữ với cậu cũng phí công, có điều tôi lo vẫn đề khác, cậu nói xem có nên thành khẩn với tổ chức không?” Bánh Đậu vẫn còn băn khoăn chuyện dán quảng cáo:
“ Đúng thế, tôi cứ lo thôn thót, hay là chúng ta đừng nói, nói ra mất mặt lắm, đừng nói làm cảnh sát, về trường cũng không dám.” Lý Nhị Đông ăn no mặc đủ biết tới liêm sỉ là gì rồi:
Dư Tội buồn cười: “ Không nói mà được à, nếu bị người theo dõi ghi hình được, không bằng tự nói cho thống khoái.”
“ Không hỏi thì đừng nói.” Lý Nhị Đông tới phút cuối vẫn không thể tự quyết, thở hắt ra:
Dư Tội không đợi được nữa, đi tới đấm cửa: “ Thử Tiêu, anh có về không đây, anh không về, chúng tôi đi trước.”
Cửa bật mở không có chút dấu hiệu nào, căn phòng chưa tới 10 mét vuông, Tế muội tử ngồi trên giường khóc đã thành mèo mướp rồi, gương mặt non nớt ướt đẫm bị cô lau đi thành lem luốc, mũi nhỏ liên tục phát ra tiếng khóc cố kìm nén, môi dưới có vết cắn hiện rõ, trông cứ như vớt dưới nước ra vậy, ai thấy cũng thương.
Thử Tiêu đứng ngồi không yên: “ Làm sao đây Dư Nhi, hay là các cậu đi trước đi.”
“ Đau dài không bằng đau ngă, các anh em vào cả đây.” Dư Tội gọi hết mọi người vào, rống lên với Tế muội tử: “ Đừng khóc nữa.”
Dọa một cái, Tế muội tử sợ nín luôn, cô biết trong đám người này Dư Tội không khác gì lão đại, mấy người kia đều nghe lời, thấy thái độ của y ác liệt mồm lại mếu máo khóc, nói ai đó vô lương tâm, muốn ném cô lại một mình, đã bảo cả đời nuôi cô như em gái rồi, còn nuốt lời ...
“ Khóc lóc không giải quyết được gì cả, nghe tôi nói đã … “ Dư Tội viết lên tờ giầy đưa Tế muội tử: “ Cô tạm thời về nhà trước, nếu thực sự không quên được anh ấy thì theo địa chỉ này đi tìm, anh ấy tên là Nghiêm Đức Tiêu, biệt hiệu Thử Tiêu, đây là địa chỉ gia đình và trường học. Giờ chúng tôi phải về, nói không chừng có được một công việc thể diện có thể mới có thể nuôi được cô, cô cũng không muốn theo anh ấy lưu lạc đầu đường cả đời đúng không?”
Tế muội tử nhận lấy tờ giấy, xịt mũi một cái không khóc nữa, liếc nhìn Thử Tiêu, có vẻ tha thứ cho hắn rồi, ít nhất hắn nói thật tên mình.
Thấy Tế muội tử im lặng thừa nhận kết quả này, Dư Tội lục hết tiền trên người, còn thô bạo trấn lột luôn cả của Bánh Đậu và Lão Nhị đưa cho Tế muội tử. Thử Tiêu thấy chuyện còn có cơ thay đổi, chạy vào phòng vệ sinh lấy ra gói giấy, đó là toàn bộ thu nhập hắn lừa được, thề thốt: “ Tinh Tinh, em về nhà trước, nếu anh không làm được cảnh sát, anh đi sẽ đi tìm em ngay ... Em nhất định phải đợi anh nhé.”
“ Em nhất định sẽ đợi anh.” Tế muội tử bi thương trào dâng bỏ cả thẹn thùng, ôm đầu Thử Tiêu vào lòng khóc nấc lên:
Cuộc chia ly đẫm nước mắt kéo dài rất lâu, khi Thử Tiêu đi ra toàn thân đầy dấu môi, quyến luyến quay đầu mãi, nước mắt hoen mi, căn nhà tuy lụp xụp nhưng đầm ấm, nơi đó còn có cô gái mà hắn yêu thương.
Đi đã xa, quay đầu chỉ thấy cây cối um tùm, có người nhìn cảnh này không nhịn được rồi, Lý Nhị Đông chửi thẳng mặt: “ Thằng chó má, giấu bao tiền như vậy mà không tiếp tế cho anh em.”
“ Tế muội tử mà theo tôi, tôi không về nữa, theo cô ấy đi ăn mày cũng được.” Đậu Hiểu Ba hết sức hâm mộ duyên phận của Thử Tiêu:
“ Đừng buồn nữa, nếu thực sự không bỏ được thì đừng về, chứ thế này mà về cũng chẳng làm ăn được gì, chẳng bằng giữ Tế muội tử mà sống. Em gái đó được đấy, biết chăm sóc người khác, không đòi hỏi phù phiếm, sống ở đất Quảng Châu này ba bốn năm vẫn giữ được chân thật như thế, vậy đó là bản tính, không dễ thay đổi. “ Dư Tội an ủi Thử Tiêu hồn siêu phách lạc:”Thằng chó nhà anh đúng là phúc mười tám đời.”
Thử Tiêu lẩm bẩm: “ Tôi không bỏ được, cả Tế muội tử lẫn công tác, biết đâu, tôi có cả hai thì sao?”
Người mê cờ bạc đều thích chơi lớn, nãy còn khóc thút thít, giờ đã ngùn ngụt khí thế rồi, làm mấy anh em chướng mắt, bà nó chứ, được cả công việc lẫn vợ, bảo người ta không ghen tỵ cũng khó.
Thử Tiêu càng nói càng tự tin, quay đầu hướng về chỗ ở không nhìn thấy nữa: “ Tinh Tinh, ngàn vạn lần đừng theo người khác, phải đợi anh nhé, anh lái xe cảnh sát tới đường hoàng đón em về.”
Di động của Uông Thận Tu đặt trên bàn trang điểm, tiếng nhạc hào hùng không phù hợp với gian phòng đầy xuân sắc, cuối cùng hắn đưa ra quyết định làm chính bản thân cũng không tin. Cởi bộ âu phục đắt tiền của hộp đêm, mặc lại quần áo cũ đã ném trong góc, soi gương chỉnh lại cổ áo, giống vô số lần chỉnh trang áo cảnh sát, đã thành thói quen.
Ra ngoài không lâu đã nhiễm quá nhiều thói xấu cuộc sống, gương mặt trắng bệch do thiếu nắng, vì công việc nên hắn nuôi râu, trông già hơn vài tuổi, cứ như tới từ thế giới khác, vừa mặt quần áo cũ lên, chớp mắt nhớ tới quê nhà ở vùng tây bắc gió cát xa xôi, nhớ đám anh em ồn ào, nhớ trường học khô khan ... Bốn mươi ngày ngắn ngủi mà tựa đã sống qua thế kỷ.
Dài và làm người khác khó quên.
Buổi sáng mùa xuân nắng trởi rực rỡ mà chẳng đem lại bao hơi ấm, Hàn Tiếu từ trên chiếc giường lớn bò dậy, toàn thân từ trên xuống dưới không mặc chút gì, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm lên, để ánh sáng tràn vào gian phòng, chiếu lên thân thể trắng trẻo của cô, bầu ngực đầy đặn tròn trịa, hai chân thon dài thẳng tắp, đôi bàn chân nhỏ nhắn dẫm trên sàn nhà đá hoa man mát.
Di động bị tắt, gương mặt xinh đẹp của Hàn Tiếu xuất hiện trong gương, áp át vào mặt Uông Thận Tu, cùng soi gương tựa hồ so xem hai người có phải một đôi trời sinh không, tẩy đi lớp son phấn trang điểm. Hàn Tiếu không còn dung mạo động lòng người nữa, xương gò má hơi nhô cao, quầng mắt hơi thâm, nước da không tốt, dù vẫn mỹ lệ nhưng có sự mệt mỏi làm người ta chua xót.