Dư Tội

Chương 093: Cửu biệt trùng phùng. (3)

Chương 093: Cửu biệt trùng phùng. (3)
Tới rồi, cuối cùng nhìn thấy taxi đỗ lại, Dư Tội trả tiền, Thử Tiêu trong xe đi ra, hai thằng đó bộ dạng không gì thay đổi, cái kiểu mà nếu ném ngoài đường người ta sẽ đi lướt qua như không tồn tại, nhưng ánh mắt anh em thì thay đổi, đổ dồn vào hai người. Không, chính xác là Thử Tiêu tay xách nách mang, không biết hành trang gì mà lắm thế.
Từ rất xa Thử Tiêu đã hớn hở vẫy tay nói lớn: “ Các anh em, nhớ tôi không, hãy nói cuộc sống không có tôi rất cô đơn đi, hãy nói nhớ Tiêu ca đi nào.”
Í, không ai thèm để ý, đã thế lại còn đều nhìn với ánh mắt bất thiện, Dư Tội thì nhìn thấy ngay An Gia Lộ đứng cùng hàng ngũ với đám anh em của mình thì ngẩn người, xảy ra chuyện gì rồi?
An Gia Lộ mặt mang sát khi đi tới chỉ mặt Thử Tiêu quát:” Nghiêm Đức Tiêu, cậu tới đây cho tôi.”
“ Tuân lệnh, nữ thần có chỉ thị gì ạ?” Thử Tiêu còn chưa cảm nhận được không khí khác thường, hí hửng như chuột thấy bánh rán chạy về phía mỹ nữ, không ngờ vừa tới gần nhìn thấy cô gái bên cạnh Bánh Đậu mắt ai oán nhìn mình. Thế là đống hành lý lớn nhỏ rơi bình bịch xuông đất, không khác gì thằng điên nhảy cẩng lên chỉ Tế muội tử, quay đầu tóm vai Dư Tội giật liên hồi:
“ Dư Nhi, Dư Nhi, tôi nói mà cậu không tin, cậu xem, cậu xem, cô ấy không quên tôi đâu mà … Tế muội tử tới tìm tôi kia, tôi nói mà, tôi nói mà ...” Rồi rơm rớm nước mắt nhìn Tế muội tử, chưa gì giọng đã có phần nghẹn ngào; “ Tinh Tinh, anh tìm em đến khổ, anh về nhà của chúng ta không biết bao lần, hỏi thăm khắp nơi mà không tìm thấy em đâu, còn tưởng không bao giờ gặp được em nữa ...”
“ Anh Tiêu.” Tế muội tử nước mắt giàn dụa, chạy thẳng tới, hai người ôm chầm lấy nhau trước cổng trường người qua người lại, một "Tinh Tinh" một "anh Tiêu", khóc như mưa, sau đó anh chùi nước mắt cho em, em lau nước mắt cho anh, hỏi vì sao đi xa như thế, đáp vì em nhớ anh, thế là lại ôm nhau khóc:
Đám anh em vừa cảm động lại thấy ê răng, chịu không nổi quay mặt đi. An Gia Lộ đưa ngón tay gạt giọt nước mắt bên khóe mi, cười vui mừng. Thử Tiêu nghe Tế muội tử kể ở Đại Nguyên may nhờ chị An tốt bụng kiếm được công việc bán quần áo cho người ta, mới đợi tới được hôm nay. Thử Tiêu nắm tay Tế muội tử tới trước mặt An Gia Lộ gập mình 90 độ cám ơn, An Gia Lộ nói là Giải Băng giúp, Thử Tiêu bỏ hiềm khích cũ lần nữa gập người cám ơn.
Dư Tội là người bình tĩnh nhất, đi tới nhặt hành lý của Thử Tiêu lên, túi lớn túi nhỏ đeo lên người hắn, vỗ vai:” Đi đi, kiếm chỗ mà tâm sự.”
“ Nhưng mà ...” Thử Tiêu nhìn đám anh em ngại ngần:
“ Thôi đi đi, anh là cái loại trọng sắc khinh bạn, không cần vờ xấu hổ đâu.” Dư Tội đẩy một phát: “ Đi mau, mai về thành thật khai báo làm những gì là được.”
Thử Tiêu vừa khóc vừa cười, hứa hẹn nhất định sẽ khai báo chi tiết, bao gồm vấn đề của Tế muội tử, làm cả đám chửi bới, Giải Băng mời hai người họ lên xe, An Gia Lộ cũng chuẩn bị đi, đặt một chân lên xe rồi quay người lại:” Dư Tội, các cậu tới Quảng Châu làm gì?”
“ Làm công, kiếm tiền.” Dư Tội nhún vai, y nói dối chưa bao giờ mất công nghĩ:
“ Không đúng, Thử Tiêu, Bánh Đậu ... Còn cả Hùng Kiếm Phi, Lý Nhị Đông ... Với ai nữa, đều đi hết thì phải?” An Gia Lộ xem chừng không nhớ hết tên đám anh em họ, giai cấp quá khác biệt mà:
“ Cả bọn tổ chức đi làm công, bọn tôi là thế, trước nay làm gì chẳng có nhau, đúng không anh em?” Dư Tội rất có phong thái đại ca, tay đút túi quần thong thả đi về phía đám anh em xa cách lâu ngày:
“ Đúng thế, đúng thế, cả nhóm đi làm công, không uổng phí, kiếm luôn được vợ cho Thử Tiêu.” Cả đám phụ họa:
Biết hỏi nữa cũng không ra, An Gia Lộ mím môi nhìn Dư Tội chằm chằm, Dư Tội khẽ gật đầu một cái coi như đã chào hỏi, sau đó quay đi làm cô ngạc nhiên … Hình như, hình như Dư Tội có cái gì đó khang khác, mặc dù trước kia hai người không tiếp xúc mấy, nhưng cô vẫn nhận ra, chỉ là không biết phải miêu tả thế nào, có vẻ tự tin hơn.
Dư Tội khoác vai Trương Mãnh kéo đi, không cho hắn đau lòng nhìn An Gia Lộ nữa, hỏi:” Còn ai chưa tới nữa không?”
“ Đổng Thiều Quân chưa về.” Bánh Đậu báo cáo:
“ Phải rồi, từ lúc về có ai gặp Bánh Nướng.”
Dư Tội hỏi một cái, ai cũng lắc đầu không biết, gọi điện thì tắt máy, lại quan tâm hỏi cảnh ngộ từng anh em, té ra mỗi người bị đưa tới một nơi khác nhau, trừ Trương Mãnh và Hùng Kiếm Phi đầu óc đơn giản, Uông Thận Tu tự tìm lối đi riếng, ai nấy kêu khổ không thôi. Dư Tội nói là mình thực tập ở đồn công an, sau đó vác bia về KTX.
Đêm hôm đó không cần nói nữa rồi, chai bia bị ném ra ngoài cửa sổ không biết bao nhiêu mà kể, hại đám học viên lớp dưới tránh xa, nhưng cũng có bạn học cùng khóa tới góp vui, bài hát nhóm vang vọng trời đêm.
Người anh em, người anh em của tôi, khó quên nhất chính là anh.
Tán gẫu ... Phun rắm.
Bên tôi luôn là anh.
Người anh em, người anh em của tôi, cảm kích nhất chính là anh.
Thi cử ... Gian lận.
Giúp tôi luôn là anh.
Người anh em, người anh em của tôi, thân nhất chỉ có anh.
Tán gái ... Đánh nhau.
Bị thương luôn là anh.
Người anh em, người anh em của tôi, yêu nhất chỉ có anh.
Ăn uống ... Đánh bạc.
Thanh toán luôn là anh.
Người anh em, người anh em của tôi, tôi sẽ nhớ tới anh.
Tiền bạc ... Mỹ nữ.
Con mẹ nó đều không bằng anh.
Giọng hoặc khàn khàn, hoặc lè nhè hơi men, náo loạn cả khu KTX nam trường cảnh sát tới tận đêm khuya, nhưng không ai tới quát tháo bọn họ, đó là đêm cuối cùng của cuộc đời học viên, khóa nào tốt nghiệp cũng điên một trận.
Nếu không điên một hồi thì uổng công làm anh em.
……. ………..
Khi học viên say khướt ở ngoài hành lang mở đôi mắt đỏ ngầu ra, nhìn ngoài kia trời đã sáng, gió nóng của tây bắc, gió tanh của sông Phần thổi lồng lộng của cửa sổ, trong lòng ai nấy dâng lên sự trang nghiêm, lặng lẽ đứng dậy, thay quần áo, mặc lên người trang phục học viên, vuốt thật phẳng không có chút nếp nhăn nào.
Hôm nay là ngày tốt nghiệp.
Những học viên về muộn, vội vàng chạy tới cổng trưởng cũng có cảm giác trang nghiêm đó, bước chân chậm lại, ngực ưỡn lên đi vào trường.
Loa trường phát bài hát của trường cũng là bài hát của toàn thể cảnh sát, âm điệu hùng hồn như giục giã những trái tim nhiệt huyết lên đường, lớp dưới đã nghỉ hè, nhưng có rất nhiều học viên tình nguyện ở lại bố trí buổi lễ tốt nghiệp mỗi năm chỉ có một lần. Bạn học đã đến gần đủ, người bận rộn trên đài chủ tịch, người đi quét dọn, người treo biểu ngữ, cách cổng không xa là tấm bảng lớn dán tranh tuyên truyền của, trên đó là những học trưởng học tỷ vang danh của trường, không có chức vụ, chỉ có những sự tích và số hiệu học viên.
Ở bên là giá sách lớn, ai cũng có thể đọc, những cuốn sách phát hành trong trường, ghi lại từng sự tích của những cảnh sát đã hi sinh trên cương vị, có người chết khi đang chiến đấu với tội phạm, người vì công tác vất vả thành bệnh mà ra đi, mỗi bọn họ là một tấm huân chương vinh quang của trường.
Cuốn sách đó tên ( Thiên hạ bình an khảng khái hi sinh)
Đây là mảnh đất lành hiếm hoi sót lại khi toàn bộ xã hội đã xa đọa, cho dù là cả học viên quậy phá nhất, cũng dùng tâm thái sùng kính đi vào thao trường, những cái tên anh hùng đó, dù là không ai biết họ chăng nữa, cũng giành cho một phần tôn kính.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất