Chương 094: Chúng ta là đồng chí. (1)
Hôm nay ông trời chiều lòng người, đêm qua có trận mưa lớn, sáng nay trời xanh ngắt như vừa rửa qua, không khí tươi mát, không quá mức nóng nực.
An Gia Lộ cùng mấy cô bạn thân Âu Yến Tử, Diệp Xảo Linh, Dịch Mẫn tham gia giúp đỡ đội ngũ tình nguyện, nghe kể Nghiêm Đức Tiêu nhặt được cô vợ nghìn dặm tìm chồng. Cả đám cười không đứng lên nổi, lúc này tâm cảnh mọi người đều thay đổi rồi, sắp từ biệt ngồi trường đã sinh hoạt mấy năm, đối với bạn học, dường như đều có thêm phần thiện chí, bớt đi chút ác cảm.
“ Nói với mọi người một bí mật.” An Gia Lộ lật tài liệu giáo dục trong trường, tới trang 16, chỉ sự tích về Thiệu Bình Sơn:” Vị tiền bối này ôm nghi phạm chết cùng trong vụ nổ, con của chú ấy là bạn học của chúng ta.”
“ Ai thế?” Dịch Mẫn rối rít hỏi, không ngờ con anh hùng ở ngay bên cạnh mà không biết:
“ Là Thiệu Soái.” An Gia Lộ chỉ chỉ Thiệu Soái đang cầm chổi quét dọn hội trường, học cùng mấy năm mà ấn tượng chẳng có mấy, chỉ biết người bạn này ít nói không hòa hợp, giờ mới rõ là có nguyên nhân khác:
Âu Yến Tử buồn bã thì thầm:” Thật đáng thương, nói thế chẳng phải khi cha cậu ấy hi sinh thì cậu ấy mới chỉ hai ba tuổi thôi sao?”
“ Chứ còn gì nữa, sau mẹ cậu ấy đi bước nữa, sống ở ngoại tỉnh, cậu ấy vẫn ở lại Đại Nguyên, nhờ vào chiến hữu của cha cậu ấy chiếu cố mới tới được ngày hôm nay, biết không xử trưởng Hứa cũng là một trong số chiến hữu của cha cậu ấy.” An Gia Lộ lại tiết lộ, tin này cô biết từ Vũ Kiến Ninh, cha hắn là thư ký sở công an tỉnh, vô tình nhắc tới danh sách tuyển dụng đặc biệt, Sài Thiệu xếp ở hàng đầu:
“ Họ tới rồi kìa.” Dịch Mẫn giọng thay đổi, chỉ chỉ, là đám sâu hại do Dư Tội cầm đầu, đang bao vây Thử Tiêu vừa tới nơi, không biết nói chuyện gì mà cười rất thô bỉ. Trước giờ Dịch Mẫn không có thiện cảm với Dư Tội, không vì nguyên nhân gì khác, năm đầu khi cô tới trường còn là cô gái nhút nhát, bị Dư Tội gọi là Quá Mẫn, thế là mỗi lần gặp Dư Tội đều như thùng thuốc nổ, y lại đổi tên thành Angry Bird, giờ kẻ thù gặp mặt mắt đỏ ngầu: “ Đồ sâu hại, sao mình nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt?”
“ Bạn mà gọi cậu ta là sâu hại trước mặt, cậu ta càng vui.” Diệp Xảo Linh bĩu môi:
An Gia Lộ mỉm cười, ôm vai hai cô bạn:” Bỏ đi, sắp tốt nghiệp rồi, còn gì mà không bỏ qua được, nói không chừng mấy năm sau gặp lại sẽ thấy thân thiết.”
“ Hừ, cậu ta thì cả đời không gặp là tốt nhất.” Oán thù của Dịch Mẫn quá sâu:
Không lâu sau Giải Băng dẫn đoàn thể nhỏ của mình tới lấy lòng các cô gái, mọi người đông đủ, khi lãnh đạo ngồi xuống đài chủ tịch thì lễ tốt nghiệp cũng bắt đầu.
Một cô gái mặc cảnh phục vội vội vàng vàng đạp xe phóng qua cổng trường cảnh sát, trán lấm tấm mồ hôi, hai má hồng hồng vì vận động mạnh. Sau khi khóa xe bên cọc sắt, vội vội vàng phủi bụi đất trên bộ cảnh phục, đi tới thao trường nơi đại đa số mọi người tập trung đông đủ.
Chu Văn Quyên sáng nay nhận được điện thoại gọi tới hiện trường lấy một số chứng cứ, vốn cô có thể từ chối, nhưng tính toán thời gian thấy vẫn về kịp nên vẫn tới hiện trường.
Đêm qua mưa, hiện trường hơi lầy lội, giày áo đều lấm lem bùn, hoàn toàn không phù hợp với cái nơi ai ai cũng ăn mặc sạch sẽ phẳng phiu, từng ly từng nếp đều là cẩn thận này, vì thế như mọi khi, cô cận thận đứng ở góc không ai để ý. Chu Văn Quyên nhìn thấy Dư Tội như mọi khi được đám anh em vây quanh, cười nói sôi nổi, khuôn mặt nở nụ cười dịu ngọt.
Buổi lễ bắt đầu.
Quốc ca, bài ca cảnh sát, đội ngũ chỉnh tề đi qua đài chủ tịch tiếp nhận kiểm duyệt, sau đó là đại biểu của cục công an, sở công an phát biểu, đặc biệt nhắc tới trong số học viên năm nay trong kỳ thực tập phá được đại án, tạo ảnh hưởng lớn, bởi thế mà cách huyện thành phố mở cửa tranh nhau mời gọi học viên trường.
Nghe tới đó Thử Tiêu, Tôn Nghệ đều nhìn Dư Tội với ánh mắt ghen tỵ, chắc là ban chính trị muốn tạo dựng tấm gương để cổ vũ lòng người, thế nhưng khi gọi tên lên nhận thưởng lại là Giải Băng, hắn lại còn đại diện toàn thể học viên phát biểu.
Sự tích hai cô gái lỡ bước bị giết oanh động một thời trong giới, khi đó đám anh em đa phần ở Quảng Châu không biết, lúc về không có cảm thụ sâu lắm, Giải Băng mặc trang phục học viên đẹp trời ngời ngời bước lên gây ra tiếng reo hò vang dội phía dưới.
“ Dư Nhi, chúc mừng, xem ra cái danh hiệu người qua đường của tôi truyền lại cho cậu thôi.” Thử Tiêu có một nửa là trêu chọc nửa thông cảm nói nhỏ, lập được công lao lớn như thế mà chẳng thể nói ra, hắn thấy ấm ức lắm:
“ Không sao, cậu cần quái gì thứ đó.” Tôn Nghệ vỗ vai bằng vào chiến công cùng nguy hiểm Dư Tội trải qua, Giải Băng đứng trên kia khoe khoang trong mắt hắn không khác gì thằng hề diễn trò:
Dư Tội hơi thất vọng, song y sớm chuẩn bị tinh thần rồi, điều lệ bảo mật đặt lên người y là nặng nhất, ngay cả cảnh phục cảnh ty cấp ba uy phong chỉ ghi trong hồ sơ, nghiên cấm mặc khoe khoang:” Người qua đường cũng tốt, còn hơn làm nhân vật lớn thấp thỏm lo sợ.”
Nói thì nói thế, chứ nhìn Giải Băng đứng trên bục chủ tịch thao thao bất tuyệt kể lại quá trình phá án, mỗi lần nói tới suy luận tỉ mỉ, phía dưới vỗ tay rào rào. Tâm lý Dư Tội mất cân bằng là khó tránh, hứng thú với lễ tốt nghiệp cũng bốc hơi quá nửa.
Báo cáo còn chưa hết, Thử Tiêu mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng phát hiện ra lục địa mới, huých vai Dư Tội chỉ ngoài thao trường, là chiếc Huyndai trắng đeo biển cảnh sát, một nữ cánh át xinh đẹp đi xuyên qua đội ngũ, cho dù bên trên Giải Băng vẫn phát biểu hùng hồn, song không ít ánh mắt bị nữ cảnh sát vóc dáng như siêu mẫu kia thu hút.
Chính là Lâm Vũ Tịnh, không biết là cô đang tìm ai, nhưng mà toàn bộ mặc đồng phục thế này, muốn tìm không dễ, thấy cô nhíu mày lại giống như bị gặp khó giữa rừng người, như hòn đá ném xuống mặt nước yên ả, khiến lòng Dư Tội nổi lên từng gợn sóng.
“ Chẳng lẽ là tìm cậu?” Thử Tiêu thái độ trở nên ác liệt:
Dư Tội cố tỏ ra bình thường, ép nhịp đập của tim xuống, vừa hi vọng lại không dám :” Chắc chắn không phải tìm anh.”
“ Dư Nhi, đồ khốn kiếp Dư Nhi, sao Chị ngực bự lại nhìn trúng cậu chứ, thật vô lý, rõ ràng tôi đẹp trai hơn cậu cơ mà.” Thử Tiêu ghen tỵ đỏ mắt:
“ Thôi đi, tôi mà gặp cô bé tốt như Tế muội tử thì thề sau này không cờ bạc nữa, hay là chúng ta đổi nhé?” Dư Tội đẩy tay Thử Tiêu ra:
“ Hề hề, cậu cứ mơ đi, trong lòng Tế muội tử chỉ có một thần tượng là tôi thôi.” Thử Tiêu chỉnh cổ áo mặt vếch lên:
“ Vớ vẩn, sao chị ấy lại đi tìm Dư Nhi được.” Đám anh em đều nhận ra Lâm Vũ Tịnh rồi, cô gái như vậy gặp một lần là khó quên, bọn họ tin chắc chuyện này không liên quan: “Có thể tới tuyển người thì sao?”
“Đúng đấy, Gấu Chó với Súc Sinh dám được chọn lắm, hai thằng đó đi làm bia thịt rất thích hợp.”
An Gia Lộ đứng gần đó nghe thấy tò mò nhìn nữ cảnh sát uy phong còn cao hơn mình.
“ Các anh em, đừng ảo tưởng nữa … “ Thử Tiêu làm bộ mặt đau khổ:” Tôi xót xa thông báo tin cực buồn, thế giới lại thêm một bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu, đây là thông báo chính thức.”
Đại Tiên Trịnh Trung Lượng ôm đầu, hắn từng phán Dư Tội sẽ cô đơn cả đời, vừa bấm quẻ lại, không biết quả ra sao mà kêu lên:” Vô lý, không thể nào.”
“ Dư Nhi thay lòng đổi dạ rồi sao?”
“ Cái gì mà thay lòng đổi dạ, Dư Nhi của chúng ta làm đếch gì có bạn gái?”
Lý Nhị Đông cố ý nói to:” An thiên nga chứ ai, con cóc ghẻ giờ ngay cả thịt thiên nga cũng không thèm ăn.”
An Gia Lộ tức thì tung cước đá sang:” Này cậu nói lăng nhăng cái gì thế, chán sống đấy à?”
Dưới này vừa nhốn nháo, trên bục phát biểu Giải Băng luôn nhìn về phía An Gia Lộ nhận ra ngay, hắng giọng một tiếng:” Xem ra bài phát biểu của tôi buồn tẻ, mọi người không thích nghe thì phải.”
Chủ nhiệm Giang tức thì để ý tới chỗ hàng ngũ lộn xộn, rời chỗ ngồi xuống chấn chỉnh, không cần hỏi nguyên cớ, cho nhóm sâu hại mỗi tên một cái đập, làm đám anh em lần nữa thù hận nhìn Giải Băng.