Chương 095: Chúng ta là đồng chí. (2)
Báo cáo kết thúc, Giải Băng đi xuống trong tiếng vỗ tay vang dội, chàng Trương Mãnh si tình tội nghiệp không kìm được quay sang nhìn. An Gai Lộ tuy chỉ vỗ tay nhè nhẹ, nhưng đôi mắt long lanh nhìn về phía Giải Băng đã nói lên tất cả rồi, chỉ là ra ngoài lăn lộn một thời gian cũng có tiến bộ, thoáng không thoải mái tan đi rất nhanh, quay đầu nhìn lên đài chủ tịch nghe hiệu trưởng phát biểu.
Hiệu trưởng Vương chắc sắp nghỉ hưu rồi, mái tóc đã bạc trắng hết cả, vị hiệu trưởng này danh tiếng rất tốt, ít nhất không có lời đồn thổi gì về chuyện tham ô hủ bại, chỉ một chi tiết rất nhỏ là chất lượng bữa ăn của trường cực tốt đã là minh chứng không thể phủ nhận rồi.
Đây là ông già của thế kỷ trước, thời gian không làm công vụ vẫn đạp xe đi về, có người nói ông chỉ làm màu, nhưng làm màu tới mấy chục năm không dễ dàng, rất nhiều học viên tốt nghiệp rất lâu về trường gặp vị hiệu trưởng như xưa, đều cung kính khom người nói một câu "chào thầy Vương ạ".
Đúng rồi ngay cả Hứa Bình Thu danh nhân trong giới cũng chính là học sinh của ông ta, còn có mấy vị cục trưởng các thành phố trong tỉnh nữa.
“ Các em, còn nhớ buổi lễ nhập học, câu đầu tiên tôi nói gì không, tôi nói, tôi là hiệu trưởng của các em, chào mừng các em thi đỗ vào trường cảnh sát.”
“ Hôm nay tôi vẫn là hiệu trưởng, nhưng các em không phải là học viên nữa rồi, cho nên tôi trực tiếp một chút, chúc mừng các em đã tốt nghiệp. “ Hiệu trưởng già không giống mấy lãnh đạo khác, nói ngắn gọn mà đi vào trọng điểm, đợi tiếng vỗ tay lắng xuống tiếp tục:” Các em đều đang ở độ tuổi xuân rực rỡ, nhiệt huyết sôi trào, nên tới vùng trời bao la hơn để vùng vẫy chứ không nên bị nhốt trong cái trường học này bàn việc binh trên giấy, rời khỏi cổng trường, chúng ta là đồng chí.”
“ Nghiêm! Kính lễ!” Mấy vị lớp trưởng các lớp kích động rời hàng hô to, roạt một cái tất cả đều tăm tắp hướng về phía vị hiệu trưởng già kính lễ:
Vương Lam nhìn đội ngũ chỉnh tề, trong ký ức ông đã không thể nhớ hết bao lần đứng trên bục giảng nhìn những học viên sắp đi vào cương vị, nhưng khuôn mặt xa lạ lại quen thuộc, hoặc như giống ai đó trong quá khứ, nhưng đều giống nhau, đều tươi trẻ, đều nhiệt huyết.
Tiễn lớp lớp thanh niên ra trường, là may mắn cả đời, cũng là bất hạnh cả đời.
Mỗi năm lại là một cảm xúc, vì thế bài phát biểu của vị hiệu trưởng già chưa từng lặp lại.
“ Ông già này còn muốn nói thêm vài câu, vài hi vọng, là hi vọng của tôi với tất cả các em. Thứ nhất, đừng hoài nghi, cho dù các em tốt nghiệp rồi, nhưng các em ở cương vị sắp tới, các em vẫn là tờ giấy trắng, tất cả vẫn phải học từ đầu, trường chỉ dạy các em nghiệp vụ, không thể dạy các em làm người.”
“ Cho nên các em không cần vội vàng lấy cái tiêu chuẩn quá cao của Điều lệ cảnh sát yêu cầu mình, tôi mong các em tĩnh tâm lại, lắng đọng lại, bắt đầu từ việc làm một con người bình thường, một người có trách nhiệm với gia đình, có ích với xã hội, chúng ta đều từ người bình thường mà ra. Tôi hi vọng các em trở thành một người hợp cách trước, có thế mới thể làm một cảnh sát hợp cách.”
Tiếng vỗ tay như sấm rền, có nhiều người cực kỳ đồng cảm, ví như Bánh Đậu, Thử Tiêu vỗ tới rát tay, trước giờ bọn họ luôn coi hiệu trưởng là tri âm.
“ Giờ là hi vọng thứ hai, tôi mong trong số các em đừng xuất hiện anh hùng.”
Một tiếng "ồ" lan đi trong đội ngũ, ngay cả mấy lãnh đạo ngồi ở đài chủ tịch cũng ngạc nhiên đưa mắt nhìn, hiệu trưởng già vẫn nói:” Anh hùng là cái từ quá nặng nề với nghề nghiệp của chúng ta, nó tương ứng với vứt bỏ tình thân, là nhẫn nhục chịu đựng, là đổ máu hi sinh, là thống khổ mà không người bình thường nào trải qua. Tuy có rất nhiều học sinh của tôi trở thành anh hùng, nhưng tôi nghĩ tới họ, không thấy tự hào, mà là thống khổ, tôi thà họ cả đời vô danh còn hơn là đứng trên lễ truy điệu của họ đánh giá là: Khảng khái hi sinh, thiên hạ bình an.”
Phía dưới kích động, ở trên hiệu trưởng già nhớ tới chuyện cũ cũng lau nước mắt, đám học viên thì thầm bàn tán, một số vẫn đứng thẳng nhìn về phía trước, mắt nghi hoặc, ở cái độ tuổi này, khó cảm thụ hết được nỗi đau trong đó.
Người từ thị cục tới rất bất mãn, hắng giọng vờ ho một tiếng nhắc nhở.
Hiệu trưởng Vương cầm micro tiếp tục:” Nhưng hi vọng cuối cùng của tôi là hi vọng các em đừng làm một kẻ hèn nhát, có lẽ các em sẽ bị thời gian làm thay đổi, trở nên công lợi, tham lam, hoặc trơ lỳ vô cảm. Cho dù sinh hoạt cá nhân và sự nghiệp có thể đánh giá là thành đạt hạnh phúc, nhưng là bi ai của nghề nghiệp. Tôi mong sự bi ai đó đừng xuất hiện trên người các em, tôi hi vọng các em thấy hành vi phạm pháp, thấy người lương thiện bị ức hiếp, thấy kẻ xấu nghênh ngang, các em vẫn ngẩng cao đầu bước ra. Vì không có lương tri và dũng cảm, không xứng với bộ cảnh phục này, không xứng làm cảnh sát nhân dân.”
Không có tiếng vỗ tay, chỉ có im lặng, nhưng nhiều khuôn mặt càng thêm kiên định, nhiều cái lưng càng thêm thẳng. Dư Tội hơi chột dạ nhìn quanh, trừ nghiêm túc chỉ có sự nghiêm túc, ngay cả Lâm Vũ Tịnh không biết từ khi nào tới bên cạnh mình cũng trang nghiêm lắng nghe.
“ Tôi chỉ nói thế thôi, các đồng chí, lần nữa chúc mừng tốt nghiệp, là người dẫn đường, tôi chỉ có thể tận lực tới đó thôi, giờ tôi dùng thân phận một cảnh sát, kính lễ với các đồng chí sắp tiếp nhận trách nhiệm bình an thiên hạ.”
Vị hiệu trưởng già đứng nghiêm kính lễ, toàn bộ học viên nghiêm trang đáp lại.
Bốn bề im phăng phắc, từng đôi mắt mang theo tiếc nuối, tựa hồ còn muốn được nghe ông nói thêm vài câu, nhưng vị hiệu trưởng già tóc bạc lui xuống rồi, không biết ai vỗ tay tiếp đó cứ lan đi, không cuồng nhiệt, cứ vang mãi không dứt.
“ Lúc này chắc hối hận khi ở trường không học cho tử tế hả?” Lâm Vũ Tịnh ghé tai Dư Tội nói nhỏ:
Dư Tội mỉm cười, cũng nghiêng người sang bên nói:” Chị nhầm rồi, chỉ cần người bước vào tham gia buổi lễ này đều không hối hận.”
Có lẽ đây chính là một buổi nghe đạo, hơn mười năm đọc sách, Lâm Vũ Tịnh gật đầu lý giải, trên đài chủ tịch bắt đầu phát bằng tốt nghiệp, bao nhiêu năm trôi qua, hiệu trưởng Lam vẫn cố chấp kiên trì tự mình thực hiện nghi thức này, nghi thức đơn giaen, trong lòng học viên lúc này cảm giác được sự thần thánh trong đó.
“ Chị tới đây làm gì thế?” Dư Tội không thoải mái, một cô cảnh sát xinh đẹp nổi bật như vậy đứng bên cạnh, quá gây chú ý, đám anh em lại càng nhìn y thù hận chẳng thèm che dấu:
“ Chuyện công, lát nữa nói với cậu.” Lâm Vũ Tịnh hiểu ý, lui ra sau đứng cùng với rất nhiều người thân học viên tới tham dự lễ tốt nghiệp, hôm nay nhân vật chính là những chàng trai cô gái kia cơ:
Hôm nay cô nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, Trương Mãnh khôi ngô uy vũ, khác hẳn lần trước bị người ta đánh bầm dập. Lý Nhị Đông lấm lét như trộm, vậy mà mặc đồng phục ra dáng lắm, còn cả Uông Thận Tu hết sức đẹp trai phong cách, ấn tượng của cô với chàng trai này không tốt, luôn cảm thấy hắn không đơn thuần như học viên khác, thậm chí thâm trầm hơn Dư Tội. Nhìn thấy Nghiêm Đức Tiêu lên đài bật khóc ôm hiệu trưởng, cô mỉm cười, chàng trai đó là nguồn vui của mọi người, toàn thân đều là gia vị cho trò cười, lúc nào nhìn cũng thấy vui vẻ.
Tới lượt Dư Tội rồi, một chàng trai hết sức bình thường, mũ kéo hơi thấp, né tránh bị chú ý như là một loại bản năng của cậu ta, nhìn từ xa thật khó nhận ra là ai, giống mọi người khác nhận bằng tốt nghiệp, kính lễ, hiệu trưởng có vẻ biết gì đó, vỗ vỗ vai vài cái cổ vũ.
Khi các lớp tụ tập chụp ảnh lưu niệm, kéo nhau tụ tập thành từng nhóm, bày đủ tư thế kỳ quái thì Dư Tội lại thong thả đi tới trước mặt Lâm Vũ Tịnh kính lễ hỏi:” Đồng chí Lâm Vũ Tịnh, đồng chí tìm tôi có việc gì không?”
“ Ngầu quá nhỉ, chúc mừng cậu tốt nghiệp, vẫn là chuyện cũ thôi, cục chống ma túy chúng tôi năm nay có 4 chỉ tiêu, cục trưởng sau khi đọc báo cáo vụ án, điểm danh nhất định muốn có cậu, xử trưởng Hứa cũng đồng ý, giờ chỉ xem ý cậu thôi.” Lâm Vũ Tịnh hi vọng trải qua thời gian trở về bình ổn lại tâm trạng, Dư Tội đã có quyết định chính xác:
“ Không đi.” Dư Tôi vẫn lắc đầu:
Lâm Vũ Tịnh hơi giận:” Cậu đừng tưởng mình ghê gớm, dù cậu phá án, nhưng phần nhiều là mèo mù vớ cá rán thôi, bản thân cậu tự biết.”
“ Chị nói đúng rồi đấy, đã là mèo mù vớ cá rán, vậy thì đâu thể lần nào cũng vớ được cá rán? Tôi nói thật nhé, không phải tôi sợ nguy hiểm hay vất vả, nhưng chỉ cần nghĩ lại bị Lão Hứa đẩy xuống hồ là tôi sợ rồi, huống hồ như chị nghe thấy, hiệu trưởng tôi nói, cứ làm người bình thường cho thật tốt đã. Tôi không muốn leo cao, tôi muốn bình tâm làm lại từ đầu.” Dư Tội suy nghĩ đã lâu nói rất khẳng định, chuyện phải phản bối, đâm sau lưng người khác, làm một lần là quá đủ:” Tạm thời tôi muốn nghe lời khuyên chí lý ấy, tĩnh tâm lại nhìn nhận cuộc đời rồi mới đưa ra quyết định cho tương lai.”
“ Cậu chỉ nghe một nửa hay sao, hiệu trưởng Vương còn nói cảnh sát phải dũng cảm nhận trách nhiệm.” Lâm Vũ Tịnh khuyên nhủ:” Cậu nghĩ cho kỹ đi, nếu không tiếp nhận an bài của tổ chức, đừng hi vọng mặc bộ cảnh phục cảnh ti cấp ba, nếu cậu không nhậm chức ở đơn vị bảo mật, cậu chỉ là cảnh sát bình thường, phải làm lại từ đầu.”
Chỉ là uy hiếp này dùng không đúng chỗ rồi, Dư Tội phản cảm nói:” Vậy tôi nói với chị nhé, ngay cả cảnh sát tôi cũng không muốn làm, chị có tin không?”
Nói xong quay ngoắt người bỏ đi.
Lâm Vũ Tịnh giật mình, cô cũng nhận ra vừa rồi mình nói sai, chạy theo gọi:” Khoan đã.”
“ Tôi nói rõ rồi, mai tôi về Lâm Phần làm cảnh sát hộ tịch, đừng làm phiền tôi nữa được không?”
“ Vậy nói việc riêng nhé.” Lâm Vũ Tịnh mỉm cười chỉ chiếc xe đỗ bên ngoài:” Hôm nay tôi được nghỉ, có muốn dạo với tôi không, không tới mức cả hứng thú này cũng không có chứ?”
Lừa trẻ con lên ba đấy à, Lâm Vũ Tịnh đã có tiền án, tất nhiên Dư Tội nghi ngờ, chỉ sợ cô lái thẳng tới cục ma túy. Cơ mà nhìn má lúm đồng tiền hút hồn, nhìn gương mặt xinh đẹp, đồi ngực uốn cong dưới cảnh phục, nhất là ánh mắt khiêu khích, buột miệng:” Hứng thú này, tất nhiên là có.”
Vì thế nữ cảnh sát xinh đẹp chở theo học viên vừa tốt nghiệp, nghênh ngang đi qua thao trường, làm đám bạn học há hốc mồm nhìn, người huýt sáo, người reo hò, Tôn Nghệ làm bộ mặt thâm trầm phán:” Tôi biết vì sao An mỹ nữ của chúng ta lại thua rồi … Dư Nhi là chàng trai đơn giản, ngực bự chiến thắng.”
Câu này làm đám anh em nhất tề giơ ngón cái biểu thị tán đồng, thế nhưng câu được nghe nhiều nhất là "Dư Tội, cậu phạm tội gì mà bị giải đi thế hả?".
Rõ ràng cố ý, Dư Tội không thèm giải thích, mở cửa sổ xe thò nửa người giơ cả hai ngón giữa lên.
....
HẾT Q2, giờ Dư Tội mới chính thức làm cảnh sát này.