Dư Tội

Chương 100: Nửa đêm vào ngục.

Chương 100: Nửa đêm vào ngục.
Dư Tội co ro trong góc tường, toàn thân ê ẩm, máu miệng máu mũi nhoe nhoét, lần đầu tiên được đích thân cảm thụ cách làm việc của dân cảnh uy phong mà trước đây hâm mộ, không ngờ lũ chó này giống lưu manh hơn lưu manh ...
Lộ trình từ đồn công an tới trại giam Bạch Vân không ngắn, gần như phải đi qua nửa thành phố, Dư Tội xưa nay rất mẫn cảm với phương hướng ngồi ở trong khoang nhốt phía sau, đột nghiên nghe thấy tiếng máy bay, xuyên qua cảnh đêm mông lung nhìn thành phố huyên náo, nhớ ra từng đi qua con đường này, cách sân bay không xa, khu ngoại ô phía tây, lúc mới tới y không nhận ra đây là vùng nông thôn, vì nơi nào cũng thấy tòa nhà chọc trời cùng đường đi thênh thang.
Tất cả không thuộc về người tước đoạt tự do như y nữa, từ đường lớn rẽ vào đường đầy rác thái, ruộng rau liên miên, rồi ao nước, đất trống, tiếng xe moto chạy bành bạch. Trong khoang xe kín chỉ có gió thổi vào mang theo hơi thở tự do, Dư Tội muốn hít một hơi mà toàn thân đau đớn khiến y run rẩy.
Mới chỉ một cái đồn công an đã đen tối như thế vậy bên trong cái thế giới tội ác kia còn bao nhiêu chuyện hung tàn, bao nhiêu nguy hiểm không rõ rình rập? Dư Tội cảm thấy một cơn sợ hãi choán lấy tâm trí, sống hai mấy năm, mặc dù gây họa không ngớt, đánh nhau không thiếu, tối đa cũng bị viết kiểm điểm hay giáo dục chính trị, cả lần tội lớn nhất bị dấu kín là vì đánh nhau mà giam trong đồn công an Thành Quan Phần Tây một buổi chiều, cha tới nộp phạt là ra.
Cho dù lá gan cực to, cho dù là bọn trộm đập cửa xe trộm tiền thì y cũng dám tấn công, kể cả dồn vào đường cùng, một mình dám chọi nhau với ba tên lưu manh, nhưng đó vẫn là kẻ còn kiêng dè luật pháp. Còn nơi y sắp tới không có giới hạn đạo đức, có những tên tội phạm vô nhân tính, loại "trộm vặt" như y vào đó không biết nếm trải bao nhiêu đau khổ, không biết có lành lặn mà ra ngoài được không?
Càng nghĩ người càng run lên từng cơn, cả đầu gối cũng run bần bật một cách mất kiểm soát.
"Không sao, không sao đâu, mình là cảnh sát, mình là cảnh sát ..."
Dư Tội lẩm bẩm trấn an bản thân, hơn nữa còn có 9 người anh em khác, biết đâu có thể gặp một hai người, tới khi đó chiếu cố nhau, cắn răng ăn vài trận đòn, sống vài tháng, coi như là cảnh sát có kinh nghiệm rồi, cha đỡ tốn vài vạn.
Nghĩ tới đám anh em, trong lòng Dư Tội an ủi ít nhiều, dù sao cũng là cùng nhau chịu tội mà, so ra mình không kém người khác, ít nhất từ bé quen chịu khổ, quen ăn đòn, đến cả Hán Gian còn dám đi đầu, ăn hại như Bánh Đậu cũng có phần, chẳng lẽ mình kém bọn họ à?
Tâm tư rối loạn, lúc sợ hãi, lúc hồ nghi, lúc do dự, qua ô cửa chật hẹp nhìn cảnh sắc bên ngoài, nhớ quê, nhớ trường học, nhớ ngày tháng tiêu sái ở Quảng Châu, y hối hận, vì sao không để giấc mộng dừng ở thời khắc thích ý nhất, vì một giây ngu ngốc mà chịu tội mấy tháng trời?
Con mẹ nó, đợi ngày mình ra điều về quê, nếu không sớm muộn cũng bị lão vương bát đản đó chơi chết, không dính dáng tới lũ cảnh sát chó má kia nữa, toàn một lũ khốn nạn.
Lão già đó có giỏi đem những thằng như Giải Băng tới đây chịu khổ xem. Mẹ nó, lão ta tất nhiên không dám, chẳng phải dân đen như mình dễ ức hiếp à, mẹ nó chứ toàn nói lời hay ho, rốt cuộc bọn chúng chỉ là thứ thối tha như nhau cả mà thôi.
Uất hận, bất mãn cứ thế tăng thêm từng chút một, Dư Tội nghiến răng ken két, tay bóp chặt, lúc này y rất muốn rất đấm vào cái mặt Hứa Bình Thu, lần trước mạnh tay hơn một chút thì mình phế lão ta rồi.
Sau này nếu có cơ hội, nhất định không tha cho lão già đó.
Thù hận nhen nhóm trong lòng Dư Tội, y cảm thấy những việc mình làm không đáng, vì cái quái gì mình phải làm mấy chuyện này? Vì sau này làm cảnh sát à? Hiện y ghét nhất những kẻ mặc cảnh phục.
Xe phanh gấp không có bất kỳ dấu hiệu nào, Dư Tội sực tỉnh, mắt liếc nhanh ra ngoài, đỗ bên đường, không thấy ánh đèn, chỉ có bóng tối bao phủ.
Tên dân cảnh kia đủng đỉnh xuống xe, mở khoang sau, nhìn Dư Tiểu Nhị một cái sau đó châm điều thuốc hút.
Giỏ thổi lồng lộng như bị hút vào khoang xe, mang theo cái mùi đất ẩm, cách đó không xa có tiếng xe dừng lại, tên dân cảnh đi về phía bóng tối, hắn nói chuyện gì đó với người trong xe, sau đó từ bóng đêm có một người đi ra, nhìn Dư Tội bầm dập như cái rẻ rách, một lúc sau mới hỏi: “ Đói không?”
Dư Tội nhìn kỹ, nhận ra là tên nam nhân vu cáo mình, suýt nữa đứng bật dậy húc thẳng vào mặt hắn, nhưng cố gắng trấn áp phẫn nộ đáp: “ Đói.”
“ Ăn đi.” Người kia đưa đưa bánh mỳ tới, nhận ra hai tay của y bị còng lên thanh sắt trong khoang xe, đưa cái bánh mỳ tới tận miệng, nhìn y ăn như chết đói, vặn nút chai nước khoáng, bị Dư Tội cắn miệng chai, ngửa cổ tu hết, cảm giác hết sức bi sảng:
Ăn xong Dư Tội ngồi đó thở lấy hơi, không nói không rằng.
“ Chẳng lẽ không muốn biết tôi là ai?”
“ Tốt nhất mày đừng nói, nếu không tao ra sẽ chém chết thằng chó nhà mày.”
“ Ha ha ha, xem ra cậu nhận ra tôi rồi.” Đối phương bật cười, có vẻ không coi lời đe dọa đó ra gì: “ Tiếp theo phải vào trại rồi, cậu vào đó với tư cách nghi phạm, đừng hành động theo cảm tính, cần cúi đầu thì phải cúi đầu, hai loại người không thể chọc vào, một là quản giáo mặc cảnh phục, hai là lão đại trong phòng.”
“ Mẹ nó chứ, tôi chỉ vào đồn công an đã bị đánh thành ra thế này, vào tù còn ra thế nào nữa, lão tử quá thất vọng với bọn mặc cảnh phục này, lão tử không thèm làm cảnh sát nữa, lão tử không chơi nữa, được chưa?” Dư Tội giọng đầy phẫn hận:
Người kia im lặng hồi lâu, châm chước câu chữ nói: “ Cậu chắc là chưa biết chuyện này rồi.”
“ Chuyện gì?”
“ Trước Tết có người tới Phần Tây, đem đi toàn bộ tài liệu của cậu từ khi sinh ra, bao gồm cả hồ sơ ở trường cảnh sát ... Nói một cách đơn giản là cậu đã biến mất khỏi thế giới này rồi, có tra cũng không thấy ai tên là Dư Tội đâu. Bây giờ trên đời chỉ có một tên Dư Tiểu Nhị, hai lần vào tù.”
“ Cái gì?” Dư Tội choáng váng, chốc lát hiểu ra, cuồng nộ bật giật giật còng rống lên: “ Nếu thế chẳng phải lão tử chết trong đó cũng uổng à ... Không đúng, lừa tao hả? Bọn tao có mười người, không thể làm cả mười người biến mất.”
“ Đúng, mười thì khó quá, một thì hết sức đơn giản.” Người kia tựa chế giễu bổ xung: “ Quên nói với cậu, chín người khác đã lên máy bay, tàu hỏa về tỉnh, chia nhau ra thực tập các nơi, người thực sự vào tù chỉ có cậu, người biết chuyện này chỉ có ba người thôi. Nếu cậu có bề gì, trong nhà cậu sẽ được một khoản tiền phủ tuất lớn.”
Dư Tội chết lặng ngồi xuống, sợ tới không nói được nữa rồi, nói thế nào thì chỉ là chàng trai mới trên hai mươi tuổi đầu thôi, kinh nghiệm cuộc sống còn non lắm. Y cẩn thận từng bước một, luôn luôn đề phòng, rốt cuộc vẫn bị người ta hãm hại, nhớ ra rồi, tất cả chia nhau ra mà đi, té ra để che dấu sự thực là mỗi một mình mình vào tù, mà vì cái hiệp nghị bảo mật kia, không ai tiết lộ, hoặc có thể sau này họ nghĩ, mình đang chấp hành nhiệm vụ bí mật nào đó.
Còn hâm mộ mình không biết chừng, có lẽ, có lẽ trừ người cha ngày ngày bán hoa quả góp tiền cho mình cưới vợ, không ai đợi mình về nữa.
Dư Tội không biết là dọa chết khiếp hay là bị là gạt giận tới hồ đồ, cứ ngồi đó không có bất kỳ chút phản ứng nào cả.
“ Người anh em, cậu tự nguyện ký tên thành nhân viên đặc biệt, dù phân phối cậu đi tra hộ khẩu hay là nằm vùng cũng do tổ chức quyết.” Đối phương như đang khuyên Dư Tội nhận mệnh:
Dư Tội như sực tỉnh, giọng cũng mềm xuống, cúi đầu lẩm bẩm:” Đại ca, hỏi anh một chuyện ...”
Người kia ghé đầu tới gần nghe cho rõ, hơi bất ngờ vì người anh em này nghĩ thông nhanh như vậy, không ngờ vừa tới gần một chút, Dư Tội hai tay bám thanh sắt, lấy toàn bộ sức lực bật lưng lên, hai chân tung ta, trên đá sống mũi dưới đá hạ bộ, chỉ nghe một tiếng kêu rùng rợn phát ra trong đêm tối, người kia trúng đòn ngã rầm xuống đất.
Tiếp đó Dư Tội lồng lộn trên xe chửi rủa: “ Có gan thì giết tao đi, tao không chết, ngày tao ra, tao giết lũ chó chết bọn mày, tao giết, tao sẽ không tha cho đứa nào hết ...”
“ Ngoan ngoãn chút.” Dân cảnh áp giải xông tới, tay cầm dùi cui điện nổ tành tạch dí thằng vào người Dư Tội:
“ Hứa Bình Thu... tao, tao chém chết ...” Dư Tội nghiến chặt răng nhịn đau không kêu cố chửi câu nữa, chỉ có thể lí nhí phát ra từ không rõ ràng, cuối cùng nhũn người gục xuống.
Rầm! Cửa sắt nặng nề đóng lại.
Tiếp theo không biết xử lý thế nào, không sau sau dân cảnh lên xe, nhìn Dư Tội chướng mắt, dí thêm vài nhát, dù y đã ngất vẫn run lên liên hồi, xe hú còi đi xa dần ...
Người bị đánh co quắp nằm trên mặt đường, tay ôm hạ bộ, rất lâu sau mới bò dậy nổi, một đòn đó quá bất ngờ, dù hắn kinh nghiệm đối chiến phong phú cũng không né được.
Có điều hắn chẳng oán trách, sau khi hồi phục lại, từ từ đi về cái xe trong bóng tối, mở khoang sau lấy nước khoát rửa mặt, rồi ngồi vào ghế lái, ngồi xuống không kìm được kêu khe khẽ, cú đó nặng thêm chút nữa là hắn phê luôn.
Người ngồi ở ghế phụ trầm giọng hỏi: “ Dân cảnh không phát hiện sơ hở chứ?”
“ Không, tôi nhét cho hắn 500 đồng, hắn xóa đoạn ghi hình, họ không quan tâm chúng ta có thù oán gì với nghi phạm đâu.”
Người hỏi chính là Hứa Bình Thu, giọng không nghe ra cảm xúc:” Tâm tình cậu ta thế nào?”
“ Đội trưởng thấy tôi thảm thế này mà còn hỏi sao?” Lái xe cười khổ:” Sao không để cậu ta không biết gì mà vào đó, nói thật làm gì ạ, dù là ai chẳng nữa cũng không chịu nổi bị lừa gạt vậy đâu.”
“ Cậu ta cần dũng khí,Hứa Bình Thu nói bình đạm: “ Nếu một ngày tôi bán đứng cậu, đẩy cậu vào đường cùng thì cậu làm thế nào?”
“ Tôi sẽ bắn anh một phát sau lưng.” Lái xe đáp không cần nghĩ, lăn lộn giới giang hồ đã lâu, tuy vẫn nhớ thân phận của mình, nhưng bản tính thay đổi nhiều lắm rồi:
“ Đúng, phẫn nộ và thù hận sẽ cho cậu ta dũng khí vượt qua tất cả.”
“ Đội trưởng, không đùa được với thằng nhãi đó đâu.” Lái xe hết hồn, chàng trai đó đã bị lửa giận nung cháy rồi, bây giờ còn như thế, lúc từ trại giam ra còn ghê gớm thế nào?
Hứa Bình Thu xua tay: “ Không nghiêm trọng như thế, tôi có cách kiềm chế cậu ta.”
“ Nếu không được?” Lái xe vẫn lo lắng:
“ Cậu có thấy trên người cậu ta có chút bóng dáng cảnh sát nào không, không có kỷ luật, không có trung thành, không có vinh dự, bản thân vốn là một tên lưu manh rồi, nói cậu ta là cảnh sát, người ta cười rụng răng à? Lần đầu tiên phát hiện ra cậu ta, tôi lấy làm lạ, trong trường cảnh sát sao lại có của hiếm này ... Xem ra cảnh sát mở rộng tuyển sinh luôn bị chỉ trích không phải không có lợi.”
Lái xe thấy Hứa Bình Thu không trả lời thẳng, xem ra nói nhiều vô ích, chỉ đành đợi tin bên trong, nổ máy: “ Có cần tôi làm gì không?”
“ Tìm mấy thằng phá cửa xe trộm đồ mà cậu ta từng đánh nhau cho tôi, lúc quan trọng sẽ dùng tới. Đúng rồi, mai tôi về tỉnh, sẽ lệnh điều cậu tới tổ chuyên án, trước khi về, cậu không được liên hệ với bất kỳ ai ... Thời gian chưa xác định, xem cậu ta biểu hiện thế nào, nếu thất bại, phải tiến hành cuộc truy quét lớn, nhưng đó là cách trị ngọn không trị được gốc.”
Hứa Bình Thu kỳ thực rất lo, phẫn nộ vì bị lừa gạt sẽ cho Dư Tội dũng khí, nhưng cũng khiến y bất chấp tất cả, bao gồm cả quy tắc, thậm chí là phản bội lại đội ngũ này:
Dù sao còn chưa mặc cảnh phục ngày nào, chẳng lẽ mong cậu ta có tự giác của cảnh sát? Mình nóng vội, mạo hiểm quá rồi.
Nghĩ tới đó ông ta đau đầu, nếu chỉ là một con sâu thì dễ rồi, giống như người khác, cho một cái chức vụ nào đó là xong, nhưng đối phương rất có khả năng là một con mãnh long ẩn mình, sợ không thể khống chế được thứ này.
Trong bóng tối Hứa Bình Thu thấy tim đập mạnh, còn khẩn trương hơn là mình vào tù.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất