Chương 40: Tiềm lực người mới. (2)
“ Cậu ta à?” Mạc Tứ Hải hài hước nói: “ Cậu ta vừa tới tôi liền cho em gái đến thử, người bình thường luôn cần quá trình thích ứng, không thể đột nhiên có cô gái đi vào cởi quần áo ra là kéo lên giường luôn, đúng không? Ài, thế mà cậu ta dám ... Chả dạo đầu gì đã đâm vào luôn rồi, cả súc sinh không đói khát như thế, đúng là thằng người rừng mà.”
Tiêu Đào lại lần nữa cười nghiêng ngả, đây là chiêu thí nghiệm tốt nhất, nếu là cảnh sát nằm vùng sẽ không thể không có chút chướng ngại tâm lý nào, cũng không thể không có bất kỳ chút đề phòng nào với loại chuyện ấy.
Nhưng vị này lại chẳng do dự gì, Tiêu Đào đã xem băng ghi hình hôm đó rồi, tò mò hỏi:” Cô ta đánh giá thế nào?”
“ Trư công tử.” Mạc Tứ Hải phì cười, ở đương địa hàm ý là như hùng hục như lợn rừng dũi đất, bổ xung:” Tôi hỏi kỹ cô ấy, cô ấy nói xong lần đầu bế cô ấy vào phòng tắm, cô ấy dùng hết chiêu số phục vụ từ A tới Z tới hai lần mà không khiến y thỏa mãn, còn khiến cô ấy toàn thân đau nhức ... Ha ha ha, anh Tiêu, anh thấy người như thế có vấn đề gì được chứ? Nếu có chỉ là sợ cậu ta làm bừa quá mức, không nghe chỉ huy, tôi đưa cậu ta xuống trấn rồi, nhưng mà đoán chừng người dưới không trấn áp nổi đâu.”
“ Không sao.” Tiêu Đào không ngại chuyện đó, hắn đã có thứ mình cần rồi, hai người vừa ăn vừa trò chuyện: “ Thứ bảy tuần này bão đổ bộ, dự báo thời tiết nói là vào lúc 19 giờ.”
“ Tôi biết rồi.” Mạc Tư Hải thu lại nụ cười, nghiêm túc hẳn:
“ Đưa người mới đi theo.”
Mạc Tứ Hải tuy hơi lo lắng, song vẫn gật đầu.
Bão, đổ bộ, người mới, đi một chuyến, mấy từ khóa quan trọng này đa số mọi người không hiểu, Mạc Tứ Hải thì hiểu chuyện làm ăn sa sút mấy tháng trời sắp khai trương trở lại, cái khác không lo, chỉ là đưa hàng toàn là người mới, có qua được cửa ải bắt buôn lậu không còn khó nói.
Trà sớm uống hết, hai người đường ai nấy đi, đây là chỗ bàn công việc rất tốt, bàn kề bàn, dù là không quen biết nhau đi qua cũng chào hỏi, rời khỏi quán trà, không phát hiện bị bám đuôi, lái xe rời đi.
Cái đuôi thì có, nhưng không bám theo, Cao Viễn theo dõi Tiêu Đào bao lâu rốt cuộc có thu hoạch, chụp được một gương mặt lạ.
Mưa lớn đã ngớt, nhưng bầu trời chẳng có vẻ gì là sẽ tạnh, mà giống như đang ấp ủ một hồi giông tố lớn hơn nữa.
“ Tra cho kỹ người này.” Hứa Bình Thu chỉ hình Mạc Tứ Hải nói với Lâm Tịnh Vũ, đây là động tĩnh duy nhất sau khi Dư Tội đi:
Hàng đã đưa đi, số lực lượng thực địa ít ỏi trong tay cũng rải đi hết, ở nhà chỉ còn Lâm Vũ Tịnh và Đỗ Lập Tài, cùng với Nghiêm Đức Tiêu tạm thời không dùng vào được việc gì.
Vụ án quá hạn đã lâu mà gần như vẫn dậm chân tại chỗ, không biết kết cấu nhân viên của tổ chức tội phạm này, càng không biết kênh tiêu thụ của chúng, trừ Phó Quốc Sinh ra thì tổ chuyên án không nắm được quá nhiều tin tức giá trị.
“ Xử trưởng Hứa, chúng ta ít người quá, hay xin đồng nghiệp địa phương chi viện?” Đỗ Lập Tài kiến nghị:
“ Tạm thời chưa được, chẳng may lộ ra thì bao công sức trôi theo dòng nước hết, hàng chúng ta đưa đi cũng gặp nguy hiểm.” Gài người vào đội ngũ địch, Hứa Bình Thu tất nhiên cũng đề phòng địch gài người vào đội ngũ của mình, ông ta không dám mạo hiểm:
“ Hay là điều người của chúng ta tới?”
“ Chuyện này có thể cân nhắc, tôi sẽ lo, các cậu bám cho sát.” Hứa Bình Thu gật đầu, nhân thủ nhảy dù xuống là lựa chọn hàng đầu:
Với Đỗ Lập Tài mà nói, có thể cùng Hứa Bình Thu phá án là một vinh dự cực lớn, hắn tự tin chỉ cần bám chặt vào manh mối này, cùng với kinh nghiệm của Hứa Bình Thu, nhất định sẽ giải quyết được vụ án này.
“ Biết ... Biết ... Biết rồi, là biết rồi ..”
Có người lẩm bẩm nói, giọng rất quái dị, Đỗ Lập Tài quay sang phát hiện ra là Nghiêm Đức Tiêu, mắng: “ Nói cái gì thế, không biết quy củ.”
Đối với nhóm người này, Đỗ Lập Tài cực kỳ có thành kiến, đặc biệt là với tên cờ bạc bịp này, nên lúc nào cũng quát nạt.
Thử Tiêu chỉ màn hình:” Tôi nhìn thấy người kia nói gì.”
“ Nhìn thấy ... nói ?” Đỗ Lập nói một câu đầu đuôi chẳng dính tới nhau, có điều thình lình hiểu ra, hỏi gấp:” Cậu biết đọc môi à?”
Cái này khó lắm, cho dù là cảnh sát toàn tỉnh cũng không tìm ra nổi nhân tài đọc môi, dù sao chỗ ứng dụng không nhiều, chẳng lẽ tên lừa đảo vô dụng chỉ biết ăn với ngủ này lại biết, Đỗ Lập Tài không tin.
“ Biết một chút.” Thử Tiêu gật đầu xác nhận:
Hứa Bình Thu mừng rỡ, vội vàng bảo Lâm Tĩnh Vũ:
- Mau mau phóng to lên cho cậu ấy đọc.
Lâm Vũ Tịnh gõ bàn phím một hồi, phóng to hình ảnh của Mạc Tứ Hải lên, Thử Tiêu chỉ: “ Mọi người xem, hai câu cuối cùng cử động môi giống hệt nhau, hắn liên tục nói "tôi biết rồi".”
“ Biết rồi, biết rồi ...” Hứa Bình Thu cúi đầu đi qua đi lại lẩm bẩm:” Chẳng lẽ là đang bố trí nhiệm vụ? Vũ Tịnh, thời tiết mấy ngày tới ra sao?”
“ Mưa bão cho tới hết tuần này ạ.” Lâm Vũ Tịnh báo cáo ngay, là người ngoài thực địa, vấn đề thời tiết luôn phải nắm rõ:
“ Vậy thì hẳn là bố trí nhiệm vụ rồi, nhân lúc lực lượng cảnh sát mỏng nhất để vận chuyển hàng hóa ... Nhưng nguồn hàng và mục tiêu ở đâu? Kẻ vừa mới tiến vào tầm nhìn của chúng ta này, chẳng lẽ là người vận chuyển? Nếu thế thì mau chóng có hành động thôi ...” Hứa Bình Thu bóp trán lẩm bẩm một mình, không có đủ thông tin thì chỉ có thể suy luận:
Thời gian không đợi người, Đỗ Lập Tài truy hỏi Thử Tiêu:” Cậu có chắc không đấy, hay là nói năng linh tinh.”
“ Tổ trưởng, thế nào là nói năng linh tinh? Anh tự nhìn mà xem, chỉ có ba âm tiết, lưỡi uốn một lần, vành môi cong một lần, tôi biết rồi ... Tôi biết rồi ...” Thử Tiêu không phục tự mình làm mẫu lặp đi lặp lại:
Đỗ Lập Tài hừ một tiếng, đành phải ôm hi vọng một phần vạn, lại hỏi:” Thế mấy câu trước nói gì:”
Cái này thì khó, vì tên kia vừa nói vừa cười, khẩu hình không rõ, Thử Tiêu mắt nhìn không chớp: “ Tiểu thư .... quá trình, cởi hết ... không dạo đầu ....”
Thử Tiêu nói nghiêm túc vô cùng, có điều Đỗ Lập Tài nghe đoán chừng là chuyện nam nhân ba hoa bốc phét về nữ nhân với nhau, không cần nói ra cũng được, Thử Tiêu vẫn tiếp tục: “ ... bế cô ta vào phòng tắm ... dùng hết chiêu số .... từ A tới Z .... không thỏa mãn .... toàn thân đau nhức ... có vấn đề gì được chứ .... Nếu có chỉ là ..... Đoạn sau thì tôi chịu rồi, hắn cứ cúi đầu cười.”
Ngẩng đầu lên thì thấy tổ trưởng mặt âm trầm, nghĩ rằng là mình đọc sai ở đâu, Đỗ Lập Tài vung tay bợp một phát, mắng:” Trong đầu chứa toàn tư duy bẩn thỉu gì vậy?”
Nói xong tức giận bỏ đi.
Thử Tiêu ấm ức vô cùng, khó khăn lắm mới có cơ hội thể hiện, vậy mà vừa bị đánh vừa bị mắng, hướng về phía Đỗ Lập Tài rời đi lén giơ ngón giữa, quay sang Lâm Vũ Tịnh tìm sự ủng hộ: “ Chị ngực bự, tôi nói thật đấy, bọn họ nói với nhau như vậy mà, chị tin không?”
“ Tin, đám người đó có gì mà không dám nói chứ?” Lâm Vũ Tịnh thấy hắn đáng thương thì dỗ dành, đột nhiên tích tắc sau mặt đanh lại:” Cậu vừa rồi gọi tôi là gì?”
“ Chị .... Oa oa, đầu đầu óc làm sao thế này, nói đã quên.” Thử Tiêu kinh hoàng bịt chặt miệng, vừa rồi vô tình nói ra biệt hiệu lén gọi sau lưng rồi:
Lâm Vũ Tịnh cúi đầu nhìn ngực mình, lại nhìn đôi mắt đảo tròn của Thử Tiêu, vỗ bàn đứng dậy, Thử Tiêu cuống cuồng xô ghế bỏ chạy, hành động rất nhanh nhưng ra tới cửa vẫn ôm mông rú lên rùng rợn làm Hứa Bình Thu cũng kinh hãi sực tỉnh, chỉ thấy Lâm Vũ Tịnh đuổi theo tận cửa, sau đó túm cổ áo Thử Tiêu lôi đi xềnh xệch ...
Không nói sai nhưng mà gọi sai rồi.
........ ........