Chương 041: Lần theo manh mối. (1)
Cùng lúc đó ở cơ sở huấn luyện đặc cảnh tỉnh Sơn Bắc, buổi trưa vừa mới kết thúc huấn luyện, đầu mướt mồ hôi, không được một giọt nước, đang đợi bữa cơm trưa sắp tới thì còi tập hợp vang lên, các học viên mặc nguyên đồ ngụy trang chạy vội từ nhà ăn ra thao trường.
Xếp hàng, báo danh, đợi cấp trên phát biểu, từ khi vào đội Bánh Đậu chưa bao giờ thấy cấp trên nổi nét mặt, hôm nay cũng thế, mở to miệng quát: “ Đậu Hiểu Ba rời hàng.”
Đầu Hiểu Ba sớm bị huấn luyện thành phản xạ có điều kiện, bước lên hô:” Có.”
“ Những người khác giải tán.”
Đám học viên đói khát không cần nói câu thứ hai tan đàn xé nghe hết, vị cấp trên này hứng thú quan sát Đậu Hiểu Ba, huấn luyện hơn một tháng khá hiệu quả, trừ thịt trên mặt chưa giảm, vóc dáng gọn gàng hơn nhiều rồi.
Đậu Hiểu Ba bị nhìn tới sởn gai ốc, còn cho rằng mình phạm phải lỗi gì được "ưu đãi" đặc thù, nhẹ nhất phải chạy 10 km, khẩn trương nói:” Báo cáo, tôi tôi phạm lỗi gì vậy ạ? Tôi không hiểu.”
“ Tôi cũng không hiểu, cục chống ma túy mù mắt rồi hay sao mà lại tìm cậu.” Sĩ quan huấn luyện nói một câu kỳ quái, có điều hắn cũng lười tìm hiểu, vì công tác cảnh vụ phức tạp bận rộn, thường xuyên có đội viên bị điều đi giữa chừng, chỉ là lần này điều đi người tố chất tệ nhất:
Đậu Hiểu Ba còn đang ù ù cạc cạc thì thấy một chiếc xe việt dã cảnh sát đi vào trung đội, hai bên kính lễ, sĩ quan huấn luyện giao người, không nói gì, đồ cũng không dọn cứ thế lên xe mà đi.
Ngày hôm đó còn có rất nhiều người được lệnh điều động, của đội hai, của đội bốn, của đội trọng án, của tổng cục trị an, toàn bộ tụ tập ở sân của cục chống ma túy. Cửa lớn đóng chặt, từng chiếc xe cảnh sát đỗ im lìm, cảnh sát tới báo cáo được biên vào các đội khác nhau, sau đó tịch thu toàn bộ công cụ thông tin.
Từ trưa tới tận chiều, từ chiều tới tối, khi mệnh lệnh hành động đưa ra, đèn xanh đỏ loang loáng, còi cảnh sát hú vang, những chiếc xe xếp thành đội đi qua đường Ngũ Nhất phồn hoa, giống như cơn lũ lớn cuốn về nơi che dấu tội ác trong bóng đêm.
Hành động 5.10 của tỉnh Sơn Bắc vén màn.
……………….. ………………
“ Buôn lậu, chắc chắn là kênh buôn lậu, theo như phân tích bên kỹ thuật của cục chúng tôi, điều chế Nước thần tiên thì phải cần lượng lớn GHB nguyên gốc có độ tinh khiết cao, mà loại dược phẩm gây mê này ở nước ta bị quản chế cực kỳ nghiêm ngặt, trong khi nước ngoài lại là thuốc an thần bị lạm dụng, nếu có con đường buôn lậu nhập cảnh thì là lời giải thích hợp lý nhất.”
Đỗ Lập Tài chỉ mấy cửa cảng, bến tàu ở xung quanh khu vực Quảng Châu, kết hợp với nghi phạm mới xuất hiện, đưa ra phán đoán đại khái. Mạc Tứ Hải dính líu tới buôn lậu bị xử phạt hình sự, điều này đã được xác nhận.
Khởi nguồn ở Quảng Châu, lượng xuất hàng còn lớn hơn cả dược phẩm tích trữ ở địa phương, trừ buôn lậu và sản xuất ra không có cách giải thích nào khác, nhưng độ khó sản xuất rất cao, cung ứng nguyên liệu, nhà xưởng, công nhân đều sẽ thành manh mối. Tỉnh Quảng Đông từng xuất hiện rất nhiều công xưởng chê biến ma túy đá, có điều trải qua nhiều năm đả kích quyết liệt đã biến mất rồi. Có thể tồn tại nhiều năm lại còn bán ra tỉnh ngoài, vậy nguồn hàng chỉ có một, buôn lậu từ ngoại cảnh.
Thứ ma túy này tràn lan rồi, nếu còn không khống chế sẽ thành tai họa.
“ Nếu là buôn lậu thì càng khó rồi, tuyến bờ biển kéo dài gần mấy trăm km, bất kỳ một cái thuyền cá nào cũng có thể là mục tiêu, cứ cho là chúng tới cửa cảng đổ hàng đi, mỗi ngày có hàng vạn container ...” Hứa Bình Thu ánh mắt thoáng thất thần, vốn bỏ qua tiêu thụ tìm tới tận gốc, không ngờ độ khó tăng lên vô hạn:
Mỗi năm riêng thuyền buôn lậu hải quan bắt được có tới hàng ngàn, đủ khiến bất kỳ vị cảnh sát nào cũng có thêm vài nếp nhăn trên mặt, huống hồ bọn họ lại còn không ở bản địa, do yêu cầu bảo mật nên lực lượng vô cùng hạn chế.
Lâm Vũ Tịnh cứ thi thoảng lại nhìn chiếc di động công suất lớn đặt bên laptop, kỳ vọng đổ chuông, đó là tín hiệu duy nhất liên kết với tiền tuyến, nó sẽ là ngọn hải đăng cho hành động của họ, nhưng tới giờ vẫn im lìm.
“ Bao lâu rồi nhỉ?” Hứa Bình Thu lại lẩm bẩm:
“ Bốn ngày mười bốn tiếng.” Lâm Vũ Tịnh trả lời chuẩn xác, lâu như vậy rồi không biết nghi phạm "Dư Tiểu Nhị" rốt cuộc đang làm gì, về lý luận mà nói ít nhất cũng phải gọi một cú điện thoại về nhà chứ:
“ Vấn đề an toàn tạm thời không cần phải cân nhắc nữa, trong thời gian ngắn đối phương không để “hàng” tiếp xúc với thứ hạch tâm đâu.” Đỗ Lập Tài thấy cứ trông đợi vào một quân cờ mà khả năng luôn là có thể hoặc không thành công đó, theo hắn quá lãng phí thời gian, cứ theo cách truyền thống chậm mà chắc:” Xử trưởng Hứa, hay là để cục chúng tôi tăng thêm lực độ điều tra, trước tiên làm rõ nguồn hàng trong tỉnh đã.”
“ Nhổ có phải nhổ tận gốc.” Hứa Bình Thu xua tay:
“ Nhưng chúng ta gửi hi vọng vào một người có quá lạc quan không?” Đỗ Lập Tài rốt cuộc đã nói ra rồi, hắn không có chút tín nhiệm nào vào Dư Tội, giống như với Thử Tiêu, lập kế hoạch dựa vào một người như thế, làm sao tin được:
“ Ai nói chỉ có một?” Hứa Bình Thu nói một câu khiến cả Đỗ Lập Tài và Lâm Vũ Tịnh cùng kinh ngạc: “ Không cần phải lấy làm lạ, còn có một đặc vụ số 02 một tháng trước đã gia nhập tập đoàn buôn lậu này, tạm thời cậu ta chỉ chịu trách nhiệm với tôi ... Có tình hình tôi sẽ thông báo cho mọi người, cậu ta là đặc vụ lâu năm, tôi không lo, chỉ là người mới của chúng ta ... Ài.”
Không ai nói, mọi người đều hiểu xử trưởng Hứa lo lắng cái gì, có điều suy nghĩ mỗi người mỗi khác, Hứa Bình Thu lo cho an toàn, Đỗ Lập Tài lo lắng về nhiệm vụ, Lâm Vũ Tịnh lo tên đó chẳng được mấy ngày đã hàng địch, cô không hiểu rõ về Dư Tội, nhưng cứ nhìn Thử Tiêu không khó suy ra kết luận ấy ...
Reng reng reng! ... Di động kêu, Đỗ Lập Tài vừa vội vàng cầm lấy liền ngắt ngay rồi chưa kịp nói nửa câu, Lâm Vũ Tịnh không hỏi, nhanh chóng gõ bàn phím, hồi lâu kêu lên: “ Phiên Ngu, ở gần trấn Tân Khẩu.”
“ Đi, thử kiến lập liên hệ.” Hứa Bình Thu hô lên, dẫn mấy người con lại chạy khỏi phòng hội nghị, Thử Tiêu cũng ngơ ngác chạy theo.
Đó là kênh thông tin đặc thù, phải nhập mật mã vào mới gọi được và chỉ một người gọi vào được: Dư Tội!
...... .......
“ Í, bật lửa của tôi đâu? Lúc nãy ăn cơm vẫn còn cơ mà.”
Trên một chiếc xe hàng, ghế phụ lại là nam tử tóc dài cứ như cả người có chấy, sờ xoạng khắp nơi, miệng ngậm điếu thuốc mà không tìm thấy bật lửa, khi tạch một cái lái xe bật lửa đưa cho hắn, người này nhìn Dư Tiểu Nhị tán thưởng.
Thằng bé này khéo đấy.
Dư Tội xem chừng đã hòa nhập được vào đoàn đội này, vừa lái xe vừa cười híp mắt hỏi người ngồi bên: “ Anh Cao Trào này, chúng ta đi một chuyến kiếm được bao nhiêu?”
“ Không thiếu phần của cậu đâu.” Anh Cao Trào mắng: “ Gọi tôi là anh Triều, không được gọi là anh Cao Trào, tôi tên là Trịnh Triều cơ mà.”
“ Ok anh Cao Trào.” Dư Tội nhàn nhã lái xe:
Anh Cao Trào tức bể phổi, thằng nhóc này tuy khôn khéo, nhưng mà trí nhớ không tốt, mấy ngày rồi mà vẫn cứ gọi hắn là anh Cao Trào.
Cơ mà thằng bé này thực sự là không tệ, người thì nhỏ, nhưng gan thì to, làm việc rất cẩn thận, Trịnh Triều thấy thật may mắn, thuận miệng đồng ý với Mạc Tứ Hải liền nhặt được sức lao động tốt như thế, hắn thuận tay đưa cho Dư Tội điếu thuốc, Dư Tội mò túi xoạch cái lấy ra chiếc Zippo, cười khốn nạn châm lửa .