Chương 8: Dùng Công Đức Đổi Cơ Hội Sống (1)
Cô đứng trước gương sửa sang lại quần áo, sau khi nhìn một lúc thì cô tặc lưỡi một tiếng: "Mặt đen thật."
Bóng dáng phản chiếu trong gương còn đang dán một miếng băng gạc ở trên trán, có một đôi mắt phượng trong trẻo và tinh xảo, làn da trắng như tuyết đầu mùa.
Khuôn mặt thanh tú có điểm xuyết một nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chóp mũi khiến ngoại hình của cô càng thêm tuyệt sắc.
Nhưng lông mày ở bên trái đã bị cạo ngắn đi bởi vì vết thương, đường chân tóc hơi lộn xộn làm nhiễu loạn hệ thống vận hành khí trong cơ thể. Có một vết bầm tím đã gần như biến thành màu đen ở ngay giữa hai đầu lông mày của cô.
Một tướng mặt "đại hung tuyệt vận" như vậy thì nếu là người bình thường đã sớm chết đột tử tám trăm lần rồi.
Nhưng dựa vào ký ức của nguyên thân, cô có thể thấy được, tuy rằng khi cô làm mọi chuyện thì đều sẽ không được thuận lợi lắm, còn thường xuyên bị thương.
Nhưng mỗi lần gặp xui xẻo thì cô đều có thể tìm được đường sống trong chỗ chết. Điều này chứng tỏ, cô không phải là người xui xẻo, mà trái lại, mạng của cô còn rất kiên cường!
Có chút thú vị đấy.
Cố Chi Tang cười cười, người trong gương cũng nhếch khóe môi lên.
Cô đứng thẳng, dùng ngón tay tạo thế bói quẻ. Nhưng vẫn giống hệt như lần trước, cô không thể tính ra được Mệnh Cách của mình.
Cô chạm tay vào mặt gương rồi thì thầm: "Ta sẽ giúp cô ra đi thanh thản."
Nói xong, cô xách chiếc túi cũ của mình rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng bệnh.
*
Cửa thang máy vừa mở ra thì một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai vội vàng đi ra ngoài và lập tức đâm thẳng vào Cố Chi Tang.
Khuôn mặt của cô ấy bị chiếc khẩu trang lớn hơn nửa khuôn mặt che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt đào hoa hơi ửng hồng. Khi thấy rõ khuôn mặt của Cố Chi Tang thì cô ấy hơi dừng lại một chút.
Cố Chi Tang hơi nhướng mày, sau đó lên tiếng chào hỏi người phụ nữ kia: "Chị Thu."
Người phụ nữ kia lập tức ngẩng đầu lên, cô ấy cực kỳ ngạc nhiên khi cô đã nhận ra mình.
Cô ấy hơi do dự một lát rồi mới trả lời: "Tiểu Cố à, cô phải xuất viện sao?"
"Đúng vậy."
Vu Đồng Thu – người đóng vai nữ chính trong bộ phim "Phù Hải Truyện" , là một đại hoa từng đạt giải ảnh hậu.
Ấn tượng sâu sắc nhất của người khác về cô ấy là tính chuyện nghiệp, diễn xuất tinh tế và tính cách hơi lạnh nhạt.
Ngoại trừ lúc hợp tác diễn thử thì cô ấy rất ít khi nói chuyện với mọi người trong đoàn làm phim "Phù Hải Truyện".
Nhìn thấy sự căng thẳng và lo lắng rõ ràng của Vu Đồng Thu nên Cố Chi Tang đã nghiêng người nhường đường cho cô ấy.
Hành động này khiến Vu Đồng Thu có một chút ấn tượng tốt với cô, trong lòng cũng thay đổi cái nhìn về cô.
Khi cô ấy ở trong đoàn làm phim thì cũng không thích cô gái này lắm. Diễn xuất của cô rất kém cỏi, thái độ cực kỳ qua loa, lại còn hay tranh cãi với người khác.
Lúc nãy, khi vừa mới bị nhận ra thì cô ấy thật sự khá lo lắng rằng đối phương sẽ nhân cơ hội để tra hỏi mình đến đây làm gì, và sẽ làm ầm ĩ khiến cô ấy bị bại lộ chuyện đến bệnh viện.
Phải biết rằng, mấy ngày nay, trên mạng đột nhiên xuất hiện một số tin đồn kỳ quái. Nói những điều như cô ấy đã bí mật kết hôn, là người đã có gia đình, hơn nữa còn có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.
Ngay cả người quản lý của cô ấy cũng nhiều lần hỏi thăm khiến cô ấy khổ sở không thể tả.
Nếu lúc này còn bị phát hiện việc cô ấy đến bệnh viện thì không biết bên ngoài sẽ đồn thổi thành bộ dạng gì nữa!
Nhưng Vu Đồng Thu có lý do khiến cô ấy không thể không đến.
Cô ấy vừa mới nhận được tin, bà nội thân thiết nhất với cô ấy đã bị tai nạn xe vào buổi chiều hôm qua.
Bà ấy đã được đưa đến bệnh viện này, nhưng vì cấp cứu thành công nên gia đình không thông báo cho cô ấy nữa.
Ai ngờ rằng, mới qua một đêm mà tình hình đột nhiên chuyển biến xấu hơn, cô ấy vừa nhận được điện thoại thì đã lập tức chạy như bay đến đây.
Bởi vì quá mệt mỏi nên đầu của Vu Đồng Thu có chút choáng váng. Trước mắt cô ấy tối sầm khiến cả người hơi lảo đảo.
Cố Chi Tang vươn tay ra đỡ lấy cánh tay của cô ấy. Cô tiến lại gần đợi đến khi cô ấy đứng vững nên mới phát hiện ra, dưới mí mắt của cô ấy có một luồng khí đen nhàn nhạt.
Mắt của Vu Đồng Thu là đôi mắt đào hoa rất xinh đẹp. Lúc này đuôi mắt của cô ấy hơi ửng hồng, kéo dài gần về phía hai Thái Dương khiến cho ngoại hình của cô ấy càng thêm đa tình một cách khác thường.
"Cảm ơn cô, tôi vừa bị vấp ngã một chút."
Tầm mắt của Cố Chi Tang di chuyển từ trên đôi mắt đào hoa kia ra phía sau lưng cô ấy.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: "Không sao, nếu chị Thu cảm thấy cơ thể không có sức lực, thường xuyên bị bóng đè lúc nửa đêm thì có thể đốt một ít ngải thảo và đàn hương. Chúng có tác dụng giúp an thần và ngủ ngon."
Lời này thật sự khiến Vu Đồng Thu ngạc nhiên, bởi vì cô ấy có tất cả các triệu chứng này, thậm chí còn bị một số cái khó mà nói ra được...
Cô ấy nhìn theo bóng lưng của cô gái kia rồi đột nhiên như bị ma xui quỷ khiến gọi theo một tiếng: "Tiểu Cố, người quản lý đã nhận giúp cô một chương trình thực tế. Nhưng nếu có thể từ chối thì cô đừng nên tham gia."
Chuyện này không tính là bí mật gì cả, thông tin đã lan truyền khắp ngành giải trí rồi. Tất cả mọi người đều biết rõ chương trình kia tuyệt đối là một hố lửa.
Nói xong, Vu Đồng Thu cũng không chậm trễ thêm nữa, cô ấy hạ thấp vành mũ xuống rồi bước nhanh rời đi.
Sau khi cửa thang máy khép lại, trong không gian nhỏ hẹp tỏa ra một tia ánh sáng màu trắng đục có chút u ám, có tiếng "lách tách" vang lên rồi bóng đèn hơi chập chờn một chút.
"Bà cụ, bà đi theo ta làm gì vậy?" Cố Chi Tang mở hai mắt ra: "Bà nên đi đầu thai rồi."