Dục Tiên Đồ

Chương 163: Đường cùng

Cầu lửa rớt ầm ầm xuống từ lá cờ Phệ Hồn rách nát.

Muôn vàn ngọn lửa mãnh liệt bốc cháy dưới trời cao, chiếu sáng bóng đêm tiêu điều.

Trong đầu Sở Nhược Đình chỉ có một ý tưởng.

Giết tướng Thiên Ma trước mặt mình, ngăn cản chúng tiếp viện cho Liên U!

Một người một ma, sức mạnh hai bên bất phân thắng bại.

Tướng Thiên Ma sở hữu thân mình cao lớn, hắn đột ngột vung trường kích. Món vũ khí xé gió mà chém sát vai trái Sở Nhược Đình.

Sở Nhược Đình linh hoạt né tránh.

Nàng trở tay quất ngang roi, đánh bay cùng lúc mười mấy tên lính Thiên Ma vào trong biển.

Nàng tiên phong xông ra kiềm chế tướng Thiên Ma – kẻ mạnh nhất. Tu sĩ phía sau tới tấp đuổi theo, tiếng giao đấu ầm vang liên hồi.

“Cút ngay!”

Tướng Thiên Ma cảm nhận được ma hoàng triệu hồi.

Sở Nhược Đình chắn trước mặt làm hắn cực kỳ bực bội. Bóng hắn rung rung, đôi mắt đỏ đậm bắn ra hai luồng sáng giống vật cứng, đồng thời hắn còn vẽ dưới chân Sở Nhược Đình một khe nứt khiến bụi đất bắn tung tóe.

Sở Nhược Đình bất chợt lật roi, tay trái tung ra cơn lốc xoáy, ngọn lửa lan nhanh hơn và thiêu chết mấy tên lính.

Tướng Thiên Ma giận tím mặt.

Hắn chẳng hề quan tâm những kẻ khác, chỉ tập trung tấn công Sở Nhược Đình. Kẻ địch hết chặt rồi chém, chiêu nào chiêu nấy mang theo lực phá hoại khủng bố.

Đây là Thiên Ma.

Khát máu, tàn bạo, vô cảm.

Động tác Sở Nhược Đình mạnh mẽ. Ngọn roi dài múa may đến giới hạn cuối cùng, nó ném ra vô số bùa chú và từng chiêu pháp lực đều nhuốm đầy ý chí chiến đấu cùng sát khí.

Ngươi tiến ta tiến, không nhường lấy một bước.

Đánh!

Dốc hết sức câu giờ cho nhóm Nhạn Thiên Sơn.

Giết!

Mấy tên Thiên Ma dựa vào đâu mà giẫm đạp núi sông của họ?

Mắt Sở Nhược Đình đầy tơ máu, nàng đắm chìm trong ý chí chiến đấu hăng hái, linh lực toàn thân nàng lao nhanh hệt sông lớn. Tướng Thiên Ma tuyệt đối không ngờ một tu sĩ gầy yếu loài người lại là kẻ đáng gờm nhất bọn, làm hắn suýt đánh thua.

Trên trời ngập tràn bóng roi.

Soạt!

Roi Thương Vân thít chặt cổ tướng Thiên Ma từ phía sau. Sở Nhược Đình nhảy lên rồi dùng nắm đấm tay phải hung hăng đập đầu đối phương!

Thiên Ma quả nhiên da dày thịt béo.

Đòn này chỉ khiến xương sọ hắn lõm chứ chưa đủ khiến hắn mất mạng.

“Ngươi chán sống rồi!” Tướng Thiên Ma nổi trận lôi đình. Hắn đâm trường kích, miệng phun ra kiếm một cách nhanh như chớp. Sở Nhược Đình hoảng sợ thả lỏng roi để tránh nhưng vẫn bị sức mạnh sót lại từ ngón đòn làm vỡ xương cổ tay trái.

Sở Nhược Đình bay ngược ra ngoài, mắt nổ đom đóm.

Nàng chưa kịp ngẩng đầu thì tướng Thiên Ma đã giơ cao trường kích và đâm xuống với sát khí ngút ngàn.

“Sở đạo hữu! Ta tới giúp ngươi đây!“ Giây phút ngàn cân treo sợi tóc, một đôi tay duỗi ra kéo váy nàng.

Trường kích đâm cái “phập” vào mảnh đất trống nàng vừa đứng.

Sở Nhược Đình thấy Bích Lạc Song Anh xuất hiện.

Lạc Thư tung sách Cẩm Tú Chức Vân, trong nháy mắt, ánh sáng mỹ lệ chiếu muôn nơi. Tướng Thiên Ma vô thức híp mắt, Sở Nhược Đình quyết định lợi dụng thời cơ này. Nàng cố nhịn cơn đau nơi cổ tay, bất chấp thương tích để cấp tốc tiến lên. Thanh chủy thủ bén nhọn hiện hình trên tay thiếu nữ, nàng dốc sức thọc cổ họng Thiên Ma rồi kéo dọc món vũ khí xuống ngực hắn. Máu bắn tứ tung, ma phân thành hai!

Chiến trường không chấp nhận sai lầm dù là nhỏ nhất.

Phạm sai lầm tức đã bị phán chết!

Bích Đăng mừng rỡ, “Làm tốt lắm!”

“Đa tạ.” Sở Nhược Đình chắp tay hướng về hai huynh muội.

Lạc Thư vốn chướng mắt thân phận yêu nữ ma cung của Sở Nhược Đình, nhưng giờ chứng kiến nàng trảm tướng Thiên Ma thì không khỏi kính nể, “Sở đạo hữu, hồi trước ta có thành kiến với ngươi, hôm nay cho phép ta nói lời xin lỗi.”

Sở Nhược Đình cười cười, “Đừng nói hôm nay, nếu có ngày mai…”

Phịch!

Bích Đăng đấm bay hai Thiên Ma trước mặt, “Nếu có ngày mai, chúng ta sẽ gặp lại nhau!” Hắn vừa cười sang sảng vừa ngửa đầu uống dầu, sau đấy dẫn muội muội Lạc Thư đi chém giết trong trận địa của Thiên Ma.

Lính Thiên Ma không bao giờ thiếu tướng lĩnh.

Một tên chết thì tay lính mạnh nhất tự động thăng chức thành tướng.

Đội hình cận chiến thổi kèn.

Sở Nhược Đình có sức chiến đấu kinh hồn, thu hút ngày càng nhiều Thiên Ma bao vây nàng. Dưới chân cô gái là vô vàn cánh tay Thiên Ma chất thành ngọn núi nhỏ, ma khí quanh quẩn núi xác cùng biển máu.

Thần thức nàng thăm dò nơi xa, nàng lờ mờ cảm thấy lá cờ đám Thiên Ma cắm thẳng đứng kia có gì đấy kỳ quặc, hình như nó đang giúp bọn chúng hút ma khí. Sở Nhược Đình tính móc ra pháp bảo bay nhưng sờ túi chứa đồ thấy trống trơn, giờ nàng mới nhớ mình đã dùng sạch pháp bảo để vá khe nứt trên trời.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Kim Quang Điêu của Lâm Thành Tử giương cánh bay ngang qua.

Sở Nhược Đình giơ tay chỉ đội hình chính của Thiên Ma, “Chỗ đó!”

“Đi nào! Ta đưa ngươi đi.”

Kim Quang Điêu lơ lửng giữa trời, Sở Nhược Đình nhảy tới bám lấy móng vuốt lớn rồi cả hai cùng bay lên.

Gió biển thổi tốc vào mặt, Sở Nhược Đình thoáng ngẩn ngơ.

Nàng đang hợp tác với linh thú của Lâm Thành Tử?

Quan sát chiến trường từ trên cao càng thấy rõ khung cảnh sóng to gió lớn, ngói vỡ tường đổ, khói lửa ngập tràn.

Tu sĩ Phù Quang Giới muốn bảo vệ mảnh đất mình sinh sống, tất cả vứt hết lo ngại cùng ân oán để tắm trong máu.

Kim Quang Điêu bay song song mặt biển, nó há mồm phun lửa thiêu đốt trời đất. Sở Nhược Đình cũng vung roi tung chưởng, ánh sáng chói lòa đâm thủng bóng đêm lẫn chặt đứt bốn chân ngựa ma. Giữa đội hình Thiên Ma đông đảo, một con đường máu với ma ngã ngựa đổ được mở ra.



Đương nhiên một mình Sở Nhược Đình chẳng đủ sức giết hàng ngàn vạn binh lính Thiên Ma.

Mục tiêu của nàng cũng không phải bọn chúng.

Kim Quang Điêu lao tới cùng nàng, Sở Nhược Đình canh thời gian chuẩn xác rồi dùng roi dài cướp luôn cờ xí Thiên Ma, nàng tiện thể chửi, “Nghênh đón ma hoàng cái con khỉ!”

Dứt lời, nàng bẻ lá cờ “răng rắc” làm đôi trước bàn dân thiên hạ.

Hành động trên chọc điên nhóm Thiên Ma!

Thiên Ma ngửa đầu gào rú, chúng nhao nhao đổi hướng truy kích Sở Nhược Đình.

“Bọn chúng toàn nhắm vào chúng ta!” Kim Quang Điêu tức giận nhìn đám Thiên Ma theo đuôi phía sau. “Làm sao bây giờ?”

“Còn làm gì nữa? Chạy mau!”

Một người một chim chạy vắt giò lên cổ trên mặt biển, Sở Nhược Đình tiện tay múa roi giúp người khác giết địch.

“Cảm ơn Sở đạo hữu!”

“Đa tạ Sở đạo hữu!”

“Sở đạo hữu…”

Những lời như vậy nối tiếp nhau hết đợt này đến đợt khác.

Sở Nhược Đình bám lấy móng vuốt Kim Quang Điêu, mũi chân nàng vạch một đường dài trên mặt nước. Đằng sau có số lượng Thiên Ma nhiều không đếm xuể đuổi theo.

Nữ tử thấy thế liền kích hoạt linh lực rồi đột ngột xoay người tung chưởng.

Pháp lực nàng tỏa sáng và mạnh áp đảo, đám lính Thiên Ma đi đầu nổ ầm ầm với tứ chi bay loạn xạ. Gió sinh ra từ ngón đòn tiếp tục nghiền nát, chia nước biển thành hai bức tượng cao trăm trượng và dựng nên một con đường chân không.

Kim Quang Điêu chỉ khựng lại giây lát mà binh lính Thiên Ma đã nhào đến hệt thủy triều.

Đúng lúc nguy cấp, mặt biển đen bỗng mọc ra rừng trúc xanh tươi rậm rạp ngăn cản Thiên Ma truy đuổi cũng như tiêu diệt đối thủ.

Lá trúc xanh mướt bay kín trời, chúng vô cùng sắc bén khi lao xuống cắt cổ họng quân địch.

Trên trời có người gào, “Nhị sư tỷ! Chúng ta tới rồi–”

Sở Nhược Đình ngước nhìn, một con rồng khổng lồ oai phong đang cưỡi mây đạp gió. Phía trên sừng rồng là Từ Viện, Thập Cửu, và các đệ tử Thanh Kiếm Tông khác; trong nhóm có người đứng kẻ ngồi. Hai tay A Trúc múa may, gương mặt nhỏ nhăn lại khi cậu trách, “Thật là! Sư tôn đánh nhau mà không gọi ta!”

Từ Viện chọt trán cậu, “Ai biểu nhóc xuất quan trễ.”

“Mẫu thân, con trưởng thành!” Thanh Thanh hưng phấn vẫy đuôi ở không trung với thân hình to như núi. Nó bất cẩn quất trúng vài trăm tên Thiên Ma làm chúng rơi lõm tõm xuống biển giống sủi cảo vậy.

Vẻ mặt Sở Nhược Đình hơi vương chút điên cuồng, nàng phấn khởi nói, “Tới đúng lúc lắm, cứ giết là được!”

Thanh Thanh và A Trúc thăng cấp sau khi bế quan, thực lực hai đứa không hề kém.

Thần thú Thanh Long bay vượt qua các tầng mây, hô mưa gọi gió cùng sấm sét đùng đoàng. Miệng nó phun lửa, nó đi ngang đâu là Thiên Ma cháy thành tro.

Trời đất rung chuyển, cuồng phong gào thét.

Nhóm Từ Viện nhanh chóng gia nhập đội hình kiếm tu của Tuân Từ.

Thiếu nữ vừa giết địch, vừa nghiêm khắc nhắc nhở Thập Cửu ở cạnh mình, “Cẩn thận! Đám Thiên Ma biết yêu thuật, hồi nãy ta thấy Sở Hoán trưởng lão đó!”

Có đồng môn phụ họa, “Chúng thật sự tác động tới đầu óc người khác. Ta thấy Ngọc trưởng lão vui vẻ gật đầu chào ta, rợn hết cả người.”

“…Thiên Ma biết triệu hồi quỷ à?”

Tiếng kiếm lạnh băng bỗng vang lên.

Kiếm Thái Hòa quét ngang chiến trường, kiếm ý chính trực gột rửa ma khí đen đúa hỗn loạn. Ánh kiếm sáng lóa cả trời, nó tàn sát khắp chốn, phân chia trong đục, hàng loạt đầu Thiên Ma rơi xuống đất.

Tuân Từ nặng nề khuyên bảo nhóm Từ Viện, “Nghiêm túc chiến đấu, đừng nghĩ linh tinh!”

Nói xong, hắn lại thả kiếm ra.

Hắn tình cờ thấy mấy chục Thiên Ma vây quanh Du Nguyệt Minh nên chém một nhát từ trên không, “Du huynh! Không sao chứ?”

“Không sao!” Cây quạt của Du Nguyệt Minh chém ra mấy tia sáng vàng kim, ánh sáng vàng như những sợi tơ lượn lờ cạnh hắn và ngăn cản ma khí tới gần. Hắn chém chết vài tên Thiên Ma, sắc mặt hắn thay đổi liên tục khi thấy nội tạng rơi rớt đầy đất, “…Nhưng tởm quá đi.”

“Giờ mà ngươi còn rảnh để chán với ghét hả?”

Huống Hàn Thần đứng chếch phía sau cành trúc do A Trúc biến ra, tay hắn đập trống tùng tùng.

Tiếng trống rung trời, sóng âm dữ dội như sét đánh, nó càn quét vị trí tụ tập nhiều Thiên Ma nhất trên trời.

Du Nguyệt Minh đủ rảnh để xài Tịnh Trần Quyết, hắn trừng mắt nhìn Huống Hàn Thần, “Lo chơi nhạc đi!”

Huống Hàn Thần tính mỉa lại thì một mũi tên bỗng bay ngang người hắn, mang theo thứ khí dũng mãnh lúc xuyên vun vút qua sáu tên lính Thiên Ma.

Tạ Tố Tinh vác cung đến từ bên cạnh, hắn đắc ý khoe qua đám đông người, “Thấy chưa? Một mũi tên trúng sáu con ma!”

“Thế này đã là gì?”

Du Nguyệt Minh không phục, hắn xòe quạt rồi xâm nhập trận địa của Thiên Ma.

“Du huynh! Chờ ta!” Tuân Từ rút kiếm đuổi theo.

Huống Hàn Thần quét mắt kiểm tra Kinh Mạch tại hậu phương, nơi còn tương đối an toàn. Hắn yên tâm phần nào khi ngồi trên cành trúc khua chiêng gõ trống.

Thời gian dần trôi, nắng sớm dâng lên.

Phù Quang Giới trải qua một đêm chiến tranh khốc liệt, bùn đất trên hòn đảo bay hóa tím đen. Chân trời âm u chẳng có ánh bình minh, ánh nắng mờ mờ chiếu lên nước biển vẩn đục bên dưới hòn đảo.

Trời đã sáng.

Binh lính Thiên Ma không ngừng đổ bộ từ khe nứt.

Không lấp kín khe nứt thì vĩnh viết chẳng giết sạch được Thiên Ma.

Hai mươi bốn đạo quân lui dần về sau, họ tụ tập bên nhau và thu hẹp vòng phòng ngự.

Sở Nhược Đình đã kiệt sức, song nàng vẫn kiên quyết đánh tiên phong.

Giọng Nhạn Thiên Sơn vang lên giữa thức hải khô cằn của nàng, nghe hắn có vẻ lưỡng lự, “Nhược Đình, bên nàng còn cố được bao lâu nữa?”

Sở Nhược Đình lắc lắc đầu cho tỉnh người, tay tiếp tục quất roi, “Đến khi nào bên người phong ấn Liên U!”

Nhạn Thiên Sơn ngẩn ngơ.

Hắn nhìn Liên U sắp phá trận pháp ảo giác tại Vô Niệm Cung mà chẳng có tự tin hồi đáp.

Ầm!

Liên U giơ lên lưỡi rìu vàng tím rồi thô bạo phá mắt trận. Hắn còn ném về phía mặt Nhạn Thiên Sơn cột sáng màu đen, ma khí đáng sợ bốc lên trời.



Nhạn Thiên Sơn hoảng hốt đạp mạnh cái vạc dưới chân, hắn xông lên với Vô Tự Thiên Thư làm khiên còn bút phán quan làm kiếm. Côn Luân lão tổ giao chiến với ma khí của Liên U, không khí nổ tung như vải bị xé.

Nhạn Thiên Sơn cố nuốt xuống máu trào lên cổ họng, miệng hắn ngập ngụa mùi sắt.

Hách Liên U Ngân cùng Du Thừa Nghiệp gắng hết sức thi triển hai luồng pháp lực hùng mạnh để tiếp tục khống chế Liên U.

Hết cách rồi…

Ba người đã dốc toàn lực.

Nhưng Liên U thật sự quá mạnh, bọn họ giống cán cân, gắng gượng giành thế cân bằng nhằm ngăn hắn thoát khỏi Vô Niệm Cung và chỉ huy Thiên Ma.

Nhạn Thiên Sơn cứ nghĩ đến bên ngoài Vô Niệm Cung còn hằng hà sa số tu sĩ câu giờ giùm họ là nỗi bi thương dâng trào.

Hắn nhịn không được bèn dùng thần thức gọi Sở Nhược Đình.

“Thiên Sơn? Sao rồi? Mọi người thành công trấn áp Liên U chưa?” Sở Nhược Đình vung roi quất bay mười mấy binh lính Thiên Ma.

“Chưa.” Giọng Nhạn Thiên Sơn dịu dàng, “Nhược Đình, nàng ổn chứ?”

Sở Nhược Đình thành thật đáp, “…Không lấp được khe nứt thì chúng ta giết mãi chẳng xong!”

Họ là người.

Người sẽ kiệt sức, sẽ cạn linh lực.

Thiên Ma thì không.

Chúng đã mạnh còn chẳng biết đau đớn, chiến đấu ác liệt nguyên đêm mà vẫn đằng đằng sát khí, hung hãn điên cuồng.

Nhạn Thiên Sơn nhìn Liên U đang tạm thời bị giam cầm, rồi lại nhìn khe nứt trên trời. Những quả cầu lửa gây hại cho trời xanh xẹt qua như sao băng, ánh lửa chói mắt xiết bao.

Phải lấp kín khe nứt.

Nhạn Thiên Sơn nhắm nghiền mắt và đưa ra một quyết định.

Ngẫm lại cả đời này, kỳ thật tài năng hắn đâu bằng nhóm Tạ Tố Tinh, Tuân Từ. Hắn bước lên con đường tu tiên từ thuở niên thiếu, từng bước chân đều làm đến nơi đến chốn. Nhạn Thiên Sơn không có chấp niệm sâu nặng với phi thăng giống Lâm Thành Tử, hắn chẳng màng danh lợi và cứ sống tùy tâm. Hiện tại Phù Quang Giới gặp nguy lẫn sắp sụp đổ, ngoại trừ hắn thì còn ai đủ năng lực cứu vãn núi sông?

“Nhạn lão tổ định làm gì vậy?”

Du Thừa Nghiệp ở đối diện hắn, ông thấy những dao động kỳ lạ bùng phát từ người đối phương là có linh cảm chẳng lành, thành thử vội can, “Đừng làm chuyện hồ đồ!”

Nhạn Thiên Sơn muốn nở nụ cười trấn an ông nhưng cười không nổi.

Nam tử kích hoạt linh lực toàn thân, những ngón tay ngọc ngà kẹp lấy một lá bùa màu vàng, kế tiếp hắn cắn đầu ngón tay rồi run rẩy viết bằng máu.

“Thế gian dù sao cũng là chuỗi hợp tan… Con đường tới biên giới hóa đường cùng…” Hắn không thể ngăn tiếng nức nở, mỗi một nét bút, mỗi một hình vẽ như lấy hết sức lực cả đời hắn. “Nam nhi đến chết tâm vẫn như sắt… Hãy xem thử tay ta vá trời xanh!”

Dòng thơ vừa hoàn thành thì lá bùa vàng chọc thủng trời cùng một tiếng vang lớn.

Sau đấy–

Dãy núi vạn trượng bỗng xuất hiện chỗ khe nứt. Những đỉnh núi kéo dài được băng tuyết trắng xóa bao bọc, chúng lèn chặt khe nứt và che kín sao trời lẫn ngăn cản lửa trời rớt xuống.

Tất cả đều thấy kỳ quan hùng vĩ này.

Đó là…gò Côn Luân!

Nhạn Thiên Sơn dùng gò Côn Luân lấp khe nứt phía chân trời!

Dùng mạch máu, máu thịt, tu vi cả đời hắn.

Dấu ấn linh hồn Nhạn Thiên Sơn trong thần thức Sở Nhược Đình chớp tắt liên hồi. Nàng đập nát đầu tướng Thiên Ma và căng thẳng nhìn Vô Niệm Cung, “Thiên Sơn!”

Sắc mặt Nhạn Thiên Sơn như giấy vàng, hắn cảm thấy khe nứt hút cạn sức lực mình, cả người đau nhức rồi miệng mũi đổ máu.

Rốt cuộc hắn chẳng thể duy trì tư thế ngồi khoanh chân, người hắn nghiêng một cái và ngã khỏi đỉnh vạc.

Soạt!

Nhạn Thiên Sơn treo giữa không trung.

Hắn ráng mở mắt để thấy Hách Liên U Ngân lao đến rồi quỳ bên đỉnh vạc, ma quân giữ chặt cổ tay không cho hắn ngã xuống.

Mặt Hách Liên U Ngân đỏ bừng khi cắn răng nói, “…Lão tặc! Ráng lên!”

Lòng bàn tay nắm lấy Nhạn Thiên Sơn trơn trượt vì dính đầy máu.

Hách Liên U Ngân dùng tay còn lại kéo hắn trở về đỉnh vạc.

Nhạn Thiên Sơn thở yếu ớt, “Hách Liên…”

“Ăn lẹ!”

Hách Liên U Ngân bốc lung tung cả nắm đan dược do Lâm Thành Tử để lại rồi nhét vô miệng hắn.

Du Thừa Nghiệp đánh liên tiếp mấy chục luồng pháp lực vào người Liên U, mồ hôi chảy đầy đầu ông, “Đừng bỏ đi chứ! Mau tới phụ một tay, một mình lão già này sao làm nổi!”

“Thiên Sơn! Thiên Sơn!” Sở Nhược Đình nôn nóng liên lạc với hắn qua thức hải.

Nhạn Thiên Sơn khôi phục chút sức lực nhờ uống đan dược, hắn trấn an Sở Nhược Đình, “Ta không sao.”

Nội tâm Sở Nhược Đình thoáng thở phào lúc nghe giọng nói lạnh nhạt muôn thuở của hắn.

Nhạn Thiên Sơn bấm tay tính toán, lần này dễ dàng khám phá thiên cơ thật khiến hắn chẳng biết nên khóc hay nên cười.

“Hóa ra đây là kiếp số mệnh của ta.”

Hách Liên U Ngâm lườm hắn sắc lẻm, “Lẩm bẩm gì đó?”

Nhạn Thiên Sơn nhìn thẳng vào hắn, tự dưng hỏi một câu chả liên quan, “Hách Liên, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

“Một ngàn lẻ mười tám.” Mí mắt Hách Liên U Ngân giật giật. “Hỏi cái này chi vậy?”

“Ta lớn hơn ngươi trăm tuổi.” Nhạn Thiên Sơn bình tĩnh nói ra sự thật tàn khốc, “Chúng ta đã tới đường cùng, hết hy vọng cứu vãn rồi… Chúng ta không thể kiềm chế ma hoàng.”

Nhạn Thiên Sơn nhìn ra ngoài Vô Niệm Cung, nơi đây yên tĩnh còn ngoài kia tiếng chém giết vang tận trời.

“Ngươi có nguyện cùng ta gánh vác kiếp số mệnh này.” Hắn nhìn Hách Liên U Ngân, lời nói như có ẩn ý, “…Hiểu ý ta không?”

Hách Liên U Ngân ghét nhất đoán mấy thứ mập mờ.

Song vào khoảnh khắc này, hắn nhanh trí đột xuất và hiểu rõ trái tim mình.

Hắn cụp mắt giấu đi nỗi đau tận cùng để gật đầu, “Hiểu.”

Nhạn Thiên Sơn cười nhạt, tay bóp bùa truyền âm, “Hàn Thần, ngươi hãy lại đây.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất