Sở Nhược Đình chửi bậy là phải đạo.
Nàng bị nhốt hơn một tháng, trải qua trăm ngàn cay đắng và xài hết linh thạch lẫn pháp bảo mới phá được chín mươi chín trận pháp của hắn.
Các trận pháp không đến mức hại chết nàng nhưng lại khiến nàng thương tích đầy mình.
Nàng hận đám tu sĩ cao cao tại thượng luôn tự cho mình đúng, bọn họ ỷ có tu vi cao nên đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay.
Hách Liên U Ngân là thủ lĩnh ma tu thì không nói, Nhạn Thiên Sơn là tu sĩ chính đạo mà cũng y chang thì đáng thất vọng!
“Thô tục.”
Nhạn Thiên Sơn nghe nàng tự xưng “bà đây” liền chau mày.
Sở Nhược Đình đứng ngoài nhà tranh, nàng thấy qua cửa sổ hình ảnh Nhạn Thiên Sơn ngồi nghiêm chỉnh trước bàn trà. Hai người đối lập với nhau: hắn không dính hạt bụi nào còn người nàng đầy máu.
Nàng vừa cầm roi vừa cười khẩy, “Phải, ta thô tục. Nhạn tiền bối sống ở gò Côn Luân, suốt ngày sáng tác thơ ca, ngửi hương đánh cờ, phẩm trà ngắm tuyết thì sao hiểu nỗi khổ chốn trần gian?”
Nhạn Thiên Sơn ngẩn ngơ.
Hắn không biết mắng chửi người khác, nhưng nghe thế nào cũng chẳng thấy Sở Nhược Đình đang nói lời hay ý đẹp.
“…Ý ngươi là gì?”
“Chưa phi thăng thì vẫn là người phàm. Tiền bối sở hữu tu vi Độ Kiếp kỳ hùng mạnh, thế mà lại ném ta vào trận pháp khi chưa hỏi lý do. Ta liều chết mới thoát khỏi đó, mắng vài câu thô tục cũng có sao đâu?” Sở Nhược Đình chả sợ hắn đánh chết nàng, cùng lắm là bị nhốt vô trận pháp.
Nhạn Thiên Sơn nhìn Sở Nhược Đình, ánh mắt trầm lặng tựa núi non trùng điệp không hề biểu lộ cảm xúc. “Ta đã hỏi nhưng ngươi nói dối.”
Nàng nói dối nên phải chịu trừng phạt.
Sở Nhược Đình nghẹn họng, nàng dứt khoát chơi chiêu xỏ lá, “Nhỡ ta hối hận rồi không muốn lừa gạt nữa thì sao! Ngươi thậm chí chẳng cho ta cơ hội giải thích! Nói tóm lại…ngươi sai tất.”
Nhạn Thiên Sơn đáp, “Cãi cùn.”
“Ta không cãi cùn.” Sở Nhược Đình nhịn đau để cất cao giọng, “Nhạn tiền bối tu Đạo lẫn tu Nho nên chắc chắn biết Đại Đạo vô hình, sinh dục thiên địa; Đại Đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật[1]! Vạn vật được sinh hóa và dưỡng dục bởi Đại Đạo, trời đất, nhật nguyệt. Vì vậy người tu Đạo giáo tất nhiên phải quý trọng đồ vật lẫn sinh mạng, và quan tâm chúng sinh nữa! Giới luật của Đạo giáo các ngươi ngăn cấm giẫm đạp hù dọa sâu bọ, vô cớ hái hoa ngắt cỏ, trừng phạt cây cối vô lý, phóng hỏa núi rừng, đào đất vào tháng mười một[2]… Sao đến lượt ta thì Nhạn tiền bối lại giam cầm và tra tấn trong trận pháp?”
Nhạn Thiên Sơn ngơ ngác nghe.
A Trúc đứng cạnh hắn thì nghe hết nổi, cậu chống nạnh, “Nhỏ kia, đừng giở trò càn quấy trước mặt sư tôn.”
“Người lớn nói chuyện mà con nít con nôi xen vào làm gì, lo hóng mát đi!”
A Trúc quát, “Ngươi!”
Nhạn Thiên Sơn giơ tay ra hiệu cho A Trúc giữ im lặng.
Hai phe trắng đen trên bàn cờ đã vào thế chết, hắn nhặt từng quân cờ bỏ vào hộp trong lúc cúi đầu nói, “Hách Liên U Ngân sai ngươi tới.”
Sở Nhược Đình nghĩ quả nhiên không thể gạt mấy lão yêu quái này, thà nói thẳng còn hơn phí công tính toán.
“Đúng vậy.”
“Hắn muốn gì?”
“Cỏ Niếp Không và ngọc Phục Hy.”
Nhạn Thiên Sơn trầm ngâm giây lát, “Ta có thể cho cỏ Niếp Không, ngọc Phục Hy thì không được.”
Sở Nhược Đình há mồm định đòi cả hai nhưng nàng đâu mặt dày vậy, nhỡ chọc giận Nhạn Thiên Sơn thì khéo hắn chẳng cho cỏ Niếp Không luôn. Tốt nhất lấy cỏ Niếp Không trước, ngọc Phục Hy để từ từ tính sau.
Sở Nhược Đình vội ôm quyền, “Đa tạ Nhạn tiền bối.”
Nàng bước đến gần cửa sổ rồi chìa tay trước mặt Nhạn Thiên Sơn, đôi mắt to tròn đầy mong ngóng khi chờ hắn đưa cỏ Niếp Không.
Bàn tay nữ tử sở hữu những ngón tay thon dài trắng nõn, vẻ đẹp của chúng không bị ảnh hưởng bởi các vết thương chi chít.
Nhạn Thiên Sơn dời mắt, “Ngươi hãy tự hái.”
A Trúc trợn mắt, cậu chỉ vô rừng trúc, “Ngươi không có mắt à, chúng mọc khắp nơi kìa!”
Thằng nhỏ khó ưa!
Sở Nhược Đình muốn nhào đến bóp cái mặt béo ú kia, song nàng chỉ dám tưởng tượng trong đầu vì Nhạn Thiên Sơn còn ngồi đây.
Nàng vừa vào rừng trúc đã thấy những ngọn cỏ be bé giống lá cây tùng, nữ tử khom lưng và vươn tay ngắt. Sở Nhược Đình chưa ngắt xong thì cơn đau thấu tim phát ra từ đầu ngón tay, nó khiến xương sườn nàng cũng nhói đau. Nàng vốn cạn kiệt linh lực, cơn đau làm cơ thể nàng rã rời. Sau đấy nàng nhắm nghiền mắt rồi ngất xỉu trên nền tuyết.
A Trúc chớp mắt, “Sư tôn! Nhỏ ấy ngất rồi! Có cần ném nhỏ ra ngoài không?”
Ánh mắt Nhạn Thiên Sơn lập lòe, “Đưa nàng ấy vào đây.”
A Trúc bất mãn làu bàu vài câu nhưng vẫn ngoan ngoãn kéo Sở Nhược Đình vào phòng. Cậu đang định rời đi thì Nhạn Thiên Sơn sai cậu bế thiếu nữ lên giường.
“Vậy sao được?” A Trúc thở phì phò. “Giường là nơi sư tôn ngồi thiền, nhỏ lại chảy máu khắp người, lỡ làm bẩn giường…”
“Con chưa hoàn thành bài tập sáng nay.” Nhạn Thiên Sơn cắt ngang lời oán trách của A Trúc, hắn ngước nhìn cậu bằng đôi mắt không dao động.
A Trúc nào dám cãi cọ, cậu hậm hực xoay người ra ngoài.
Sở Nhược Đình nằm ngửa trên giường, hai mắt nhắm chặt còn hơi thở thì đều đều.
Nhạn Thiên Sơn đến bên nàng, hắn cầm cổ tay phải thiếu nữ và cẩn thận bắt mạch.
Sở Nhược Đình nói đúng một chuyện. Vạn vật được sinh hóa và dưỡng dục bởi Đại Đạo, trời đất, nhật nguyệt; vì vậy người tu Đạo giáo tất nhiên phải quý trọng đồ vật lẫn sinh mạng, và quan tâm chúng sinh nữa. Hắn có thành kiến vì biết nàng là người của ma cung, nội tâm hắn âm thầm muốn trừng phạt nàng. Trên thực tế, một khi không thể đối xử bình đẳng là đã phá giới.
Nhạn Thiên Sơn tự kiểm điểm giây lát, hắn chợt phát hiện hệ thống kinh mạch của Sở Nhược Đình hình như chứa âm khí từ thời cổ xưa. Hắn muốn kiểm tra nhưng bộ váy đỏ trên người nàng là pháp bảo phòng ngự do Hách Liên U Ngân rèn, nó cản trở người ngoài nhìn trộm.
Luồng âm khí này hết sức đặc biệt, có vẻ nó bắt nguồn từ máu của thiên ma trong cuộc chiến thần – ma thời thượng cổ. Cuộc đại chiến đã kết thúc hơn vạn năm, sao giờ nó lại xuất hiện trên người nữ tu này?
Nhạn Thiên Sơn không dám coi nhẹ vấn đề, hắn lấy mai rùa Huyền Vũ rồi bỏ mười hai đồng xu vào đó. Hắn chắp tay lắc mai rùa và thả quẻ vô khay. Sau sáu lần, hắn mới bói ra một quẻ mơ hồ.
“Tử dần thìn, ngọ thân thú[3]. Linh hồn lang thang trở về…”
Máu thiên ma đột nhiên lộ diện, chẳng lẽ trận pháp tinh tú đã tiên đoán đúng?
Thế giới cứ cách vạn năm sẽ luân hồi một lần: Phù Quang Giới sụp đổ, thiên ma hồi sinh từ biển lửa làm trăm họ lầm than và đất đai khô cằn. Chỉ có con cưng của Thiên Đạo mới đủ sức chống trả.
Nhạn Thiên Sơn đã sớm biết con cưng của Thiên Đạo là ai.
Chính là đạo lữ của Lâm Thành Tử.
“Khụ khụ.”
Thiếu nữ trên giường vẫn hôn mê, nàng đau đớn nhíu mày.
Vấn đề liên quan muôn vàn sinh linh tại Phù Quang Giới nên Nhạn Thiên Sơn nhất định phải biết máu thiên ma trên người nàng đến từ đâu. Hắn giơ tay đè đầu Sở Nhược Đình và chuẩn bị lục soát linh hồn. Thế rồi hắn nghĩ Sở Nhược Đình đang bất tỉnh, hắn cần chờ nàng tỉnh dậy và đồng ý thì mới được phép thực hiện.
Nhạn Thiên Sơn lấy đan dược rồi nhét vào miệng nàng, vết thương của Sở Nhược Đình chậm rãi khép lại.
Cỏ Niếp Không sinh trưởng tại gò Côn Luân nên cực kỳ thuần khiết. Người nàng lại chứa ma khí, hai bên xung đột dẫn đến vật trung gian là nàng bị thương.
Trông Sở Nhược Đình thống khổ cùng cực.
Nàng che chỗ xương sườn thứ sáu, cơ thể đẫm mồ hôi cuộn tròn.
Nhạn Thiên Sơn biết máu thiên ma đang hành hạ bên trong cơ thể nàng. Hắn cau mày, thoáng chần chừ trước lúc thi triển pháp lực để cởi chiếc áo ngắn trong bộ pháp bảo phòng ngự đến hông nàng.
Mái tóc đen nhánh bung xõa trên bờ vai mịn màng của người con gái, ngực nàng đẫy đà và trắng hơn tuyết ở núi Côn Luân. Nàng đau quá nên cả người gập lại, hai tay ôm lấy bộ ngực mềm mại với cái khe sâu thẳm, thế này nhìn ngực nàng căng tròn gấp bội.
Thân thể tuyệt đẹp của cô gái nằm ngay trước mặt nhưng Nhạn Thiên Sơn cứ như chẳng thấy gì.
Sắc mặt người đàn ông nghiêm túc, hắn vung tay áo rồi ấn tay kiểm tra xương sườn nàng.
Lòng bàn tay chạm phải da thịt trơn nhẵn khiến Nhạn Thiên Sơn hơi bần thần. Hắn mau chóng bỏ qua cảm xúc kỳ lạ ấy để chuyển luồng khí thuần khiết của Đạo pháp vào cơ thể Sở Nhược Đình, giúp nàng kiềm chế máu thiên ma đang trỗi dậy nơi xương sườn.
Hắn vừa khống chế ma khí vừa nhận xét: Nữ tu này khá thông minh, biết đường phong ấn ma khí tại xương sườn. Không làm vậy thì nàng đã bị nó ăn mòn từ lâu.
Nhạn Thiên Sơn đè vòng eo lõa lồ của nữ tử, ngón út hắn vô tình đụng phải ngực nàng. Hắn cấp tốc dịch tay thấp xuống.
Luồng khí tinh khiết từ đất trời dần đánh thức Sở Nhược Đình khỏi cơn hôn mê.
Nàng cảm nhận được bàn tay ấm áp trên eo nhưng lại tưởng là Kinh Mạch sờ nàng trong lúc cởi quần áo. Sở Nhược Đình chớp mắt, nàng đang định kêu hắn ngừng quậy thì đập vào mắt nàng là một người đàn ông xa lạ.
“Hạ lưu!” Sở Nhược Đình gấp gáp lấy áo che cảnh xuân, đồng thời tát kẻ kia cái “chát”.
Lần đầu tiên có người mắng Nhạn Thiên Sơn hạ lưu, hắn đứng sững tại chỗ.
Lúc lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhức, đầu óc Sở Nhược Đình mới tỉnh táo lại từ cơn mê.
Nàng vừa tát Nhạn Thiên Sơn?
Nàng dám tát Nhạn Thiên Sơn?
Sở Nhược Đình nghĩ thôi cũng thấy khiếp sợ, nàng cuống quít duỗi tay và dốc sức lau năm dấu ngón tay trên mặt hắn.
“Xin lỗi, thành thật xin lỗi, Nhạn tiền bối. Ta không đả thương ngài chứ? Nhưng ngài làm vậy là sai rồi, sao chẳng hỏi han gì mà đã lột quần áo con gái nhà người ta? May ta rộng lượng nên không chấp nhặt đấy. Mai mốt ngài chú ý nhé, đừng tái phạm.”
Nhạn Thiên Sơn: “…”
“Hở? Sao Nhạn tiền bối im lặng thế?”
Nhạn Thiên Sơn: “…”
Ngươi giành nói hết rồi thì ta còn biết nói gì nữa!Chú thích
[1] Trích từ Thanh Tĩnh Kinh, nguyên văn được dịch nghĩa là: Đại Đạo vốn dĩ vô hình vô sắc, nhưng có thể sinh dục thiên địa. Đại Đạo vô tình, nhưng vận hành nhật nguyệt mà sinh bốn mùa. Đại Đạo không tên nhưng có thể sinh hóa và nuôi dưỡng vạn vật. Khúc này Sở Nhược Đình chỉ lấy vế “vô hình” với “vô danh”, không lấy vế “vô tình”.
[2] Tháng mười một âm lịch là mùa đông, thời gian có những sinh vật ngủ đông dưới lòng đất.
[3] Đây là những thuật ngữ về thời gian trong chiêm tinh học