Sở Nhược Đình làm tạp dịch ở ngoại viện Du thị, nàng thấy có rất nhiều người lục tục chạy đến từ đường vào buổi chiều.
Du Nguyệt Minh tự mình từ hôn là lật lọng. Hắn chẳng những bôi tro trát trấu lên mặt lão tổ Du thị mà còn khiến Lâm thị ê chề. Nếu Du Hạc Niên không phạt hắn thì người ngoài sẽ nghĩ gì? Điều những gia tộc lớn để ý nhất chính là ánh mắt người đời.
Thân phận nàng thấp kém nên chả nghe được tin tức hữu dụng nào suốt hai ngày liền.
Đến trưa ngày thứ ba, nàng đụng phải Hà Cạnh tại ngoại viện. Sở Nhược Đình tận dụng cơ hội để tìm hiểu, “Hà tiền bối, Bách Hoa Thịnh Hội sẽ tổ chức vào tháng sau đúng không? Sao hai ngày nay có nhiều người tới thế?”
“Không phải vì Bách Hoa Thịnh Hội, vì chuyện khác cơ.” Hà Cạnh cau mày.
Hai ngày qua, Tiểu Nhược làm việc cẩn thận và quản gia còn khen nàng với ông. Vì vậy ông chẳng hề giấu giếm khi nàng hỏi han.
Sở Nhược Đình ngẫm nghĩ bảo, “Chuyện Du thiếu chủ từ hôn à?”
“Ngươi cũng biết hả?”
“Phù Quang Giới đồn ầm lên kìa. Thiếu chủ từ hôn là nước đi không còn cách cứu vãn…” Sở Nhược Đình mím môi, hỏi thẳng điều mình quan tâm, “Gia chủ thương yêu Du thiếu chủ nên chắc không sao đâu nhỉ?”
Nàng không nhắc thì thôi, một khi nhắc tới là Hà Cạnh thở dài não nề, “Không sao là thế nào, nó sắp chết kìa! Biểu ca điên quá nên phong ấn linh lực Nguyệt Minh rồi đập nó tơi bời, biểu tẩu còn chả ngăn nổi! Nó bị đánh nhừ tử nhưng biểu ca cấm người khác đưa thuốc lẫn thăm nom. Ta không thấy mặt mũi nó gần hai ngày trời.”
Hà Cạnh trút bầu tâm sự, tới lúc nhận thức được mình đang tố khổ với một nha hoàn thì ông tức khắc ngậm chặt miệng.
“Không nói với ngươi nữa, không nói với ngươi nữa.”
Nếu biểu ca lẫn biểu tẩu biết ông tán dóc chuyện nhà Du thị với một nha hoàn, họ sẽ mắng ông là “đứa miệng bự” mất.
Hà Cạnh xua tay rồi hấp tấp rời đi.
Sở Nhược Đình bất giác chau mày.
Hôm đó nàng tận mắt chứng kiến cơn thịnh nộ của Du Hạc Niên, lần này Du Nguyệt Minh không chết cũng tàn phế. Nàng sở hữu vô số thánh dược chữa thương, Ngưng Thể Hoàn do Lâm Tích Dung tặng còn đến ba bình. Nhưng sao nàng lén cho Du Nguyệt Minh được đây? Sở Nhược Đình đang nghĩ cách thì bỗng cảm nhận được phía sau có linh khí dao động. Nữ tử vừa xoay người là Thanh Thanh nhào vào lòng nàng ngay.
“Mẫu thân! Mẫu thân!”
Hàm răng Thanh Thanh cắn vạt áo Sở Nhược Đình, bốn móng vuốt bám dính người nàng.
Sở Nhược Đình cuống quýt nhìn xung quanh, may mắn không có ai ở gần. Nàng túm lấy Thanh Thanh rồi kích hoạt lồng ẩn nấp để trốn vô góc tường. Cô gái trấn an bé rắn, “Ngoan nào, đừng gào khóc thế.”
Thanh Thanh thấy nàng dùng giọng nguyên gốc bèn ngẩng đầu mà thút thít, “Mẫu thân…chịu nhận con rồi ư?”
Nó lớn hơn nhưng vẫn thích quấn quanh cổ tay nàng giống trước kia.
Sở Nhược Đình thở dài, nàng khôi phục diện mạo ban đầu rồi giơ tay sờ cái sừng nhỏ trên đầu nó, “Thanh Thanh, hiện tại mẫu thân khó tự bảo vệ mình nên không thể cho con dấn thân vào nguy hiểm cùng ta. Mẫu thân rất yên tâm khi biết mấy năm nay con sống khỏe mạnh ở Bắc Lộc. Về sau con hãy ngoan ngoãn theo Du thiếu chủ, đừng nhớ nhung ta nữa.”
“Du thiếu chủ gì chứ? Đấy là cha con.” Đôi mắt Thanh Thanh lập tức sũng nước. “Người là mẫu thân của con! Con muốn người cơ! Ngày nào con cũng nhớ người!”
“Thanh Thanh…” Nó ngoan cố bám lấy Sở Nhược Đình, làm nàng chẳng nhẫn tâm nổi.
Nàng nhớ đến Du Nguyệt Minh bèn vội hỏi, “Du thiếu…cha con sao rồi?”
Thanh Thanh mới nghe nàng hỏi đã khóc lã chã một cách mất kiểm soát. “Tổ phụ muốn đánh chết cha, ngài ấy vứt cha vô từ đường tối tăm và cấm tiệt mọi người vào thăm. Con với tổ mẫu cũng bị cấm…” Nó nức nở, “Tổ phụ bảo khi nào cha nghĩ thông suốt thì sẽ thả cha.”
Nhưng cha nó quá cao ngạo, cơn đau sao đủ sức bắt hắn sửa lời.
Sở Nhược Đình thở dài, “Hắn nhận sai là được rồi, sao phải làm khó bản thân vậy?”
“Cha đã sớm nhận lỗi chuyện từ hôn, có điều tổ phụ ép cha quên mẫu thân mà cha đâu chịu…” Nói đến đây, Thanh Thanh thân mật cọ ngực Sở Nhược Đình và nỉ non, “Con nhớ mẫu thân bao năm qua, cha còn nhớ người gấp bội đấy.”
Sở Nhược Đình sững sờ.
Đầu óc Thanh Thanh đơn giản nên nhớ nàng mãi thì cũng dễ hiểu, song vì sao Du Nguyệt Minh chả thể buông bỏ dù nhiều năm đã trôi qua?
Nàng thấy mình cần nói rõ ràng với Du Nguyệt Minh.
Sở Nhược Đình vừa ôm lồng ẩn nấp vừa đến từ đường Du thị cùng Thanh Thanh. Từ xa nàng đã thấy một tòa nhà nguy nga với mái cong nằm phía trên cầu thang ngọc thạch. Trước cửa là hai con sư tử ngọc, tấm biển uy nghiêm khắc bốn chữ vàng “từ đường Du thị” bằng thể chữ Lệ[1]. Tám lính canh mang gương mặt lạnh tanh đứng theo thứ tự trên bậc thang, ở giữa họ là chưởng sự Du thị. Chưởng sự có tu vi ngang ngửa Sở Nhược Đình, tay ông cầm pháp bảo gương bát quái trong lúc tranh cãi với Hà Oánh.
“…Phu nhân, không phải lão nô muốn chặn đường ngài nhưng gia chủ đã ra lệnh nên lão nô đâu được phép để ai vào.”
Hà Oánh cầm hộp kim sang dược[2], mắt bà đỏ hoe, “Con ta sắp chết trong đó mà ngươi không cho ta vào thăm nó?”
Chưởng sự Du thị than thở, “Phu nhân, gia chủ bảo làm thế mới khiến thiếu chủ cúi đầu ăn năn.”
Hà Oánh năn nỉ mãi nhưng thất bại.
Cuối cùng bà tức giận quẳng hộp thuốc làm nó vỡ tan tành. Bà điên cuồng chỉ vô từ đường, “Hay cho ngươi! Thật là một đám nô tài biết nghe lời! Các ngươi chỉ coi Du Hạc Niên là chủ đúng không? Chủ mẫu ta đây không tồn tại hả? Hôm nay bà sẽ phá hủy từ đường Du gia!”
Hà Oánh vừa dứt lời đã trút giận bằng cách đánh nát con sư tử trắng ngoài từ đường.
Sở Nhược Đình nhanh trí bảo Thanh Thanh đánh lạc hướng lính gác cửa.
Thanh Thanh tuân lệnh, nó tiến lên ôm Hà Oánh rồi gào thét, “Tổ mẫu!”
“Cháu hãy nhớ kỹ cha mình chết thế nào, nó bị tổ phụ cháu đánh chết tươi!”
“Tổ phụ thật tàn nhẫn…” Thanh Thanh khóc toáng lên, tiện thể nhảy tới nhảy lui trên đầu lính canh và giúp tổ mẫu quậy phá. Sở Nhược Đình trùm lồng ẩn nấp lên người, nàng lợi dụng tình thế hỗn loạn để lẻn vào từ đường.
Du thị quả xứng danh gia tộc quyền thế giàu có, đây chỉ là từ đường mà hết sức rộng lớn lẫn tráng lệ.
Cũng may ban nãy Sở Nhược Đình đã hỏi qua Thanh Thanh nên đỡ mất công đi lòng vòng, nàng thẳng tiến đến phòng giam cuối cùng.
Cửa phòng tạm giam cài trận pháp Mê Tung, người nhìn có cảm tưởng mình bị một dãy núi bao vây và không thể tới gần. Nếu là người khác thì sẽ dừng bước tại đây, song Sở Nhược Đình được Nhạn Thiên Sơn đích thân truyền thụ, nàng nhanh chóng giải trừ trận pháp nho nhỏ này.
Nàng đến trước cửa phòng tạm giam.
Bên ngoài phòng giam chả gắn xích vì gia chủ Du thị quá tin tưởng trận pháp, thành thử Sở Nhược Đình nhẹ nhàng đẩy cửa là vào được.
Trời sẩm tối, căn phòng ngập tràn thứ mùi mốc meo khó ngửi với mùi máu thoang thoảng. Phòng giam không có giường lẫn cửa sổ, hay bất kỳ vật dụng nào khác. Trên bức tường trống trơn là một chữ “hối”[3] khổng lồ được viết bằng mực đỏ. Du Nguyệt Minh đã cởi quan buộc tóc và xiêm y lộng lẫy. Hắc mặc bộ áo trong dính máu với đầu tóc bù xù, đồng thời nằm bất tỉnh dưới chữ “hối”.
Sở Nhược Đình gấp gáp tới bên hắn, nàng nhìn kỹ mới xác nhận linh lực Du Nguyệt Minh quả thật đã bị phong ấn. Các vết roi chồng chất trên tấm lưng đẹp cân đối, chúng sưng đỏ lẫn chảy máu. Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt như tuyết, còn chủ nhân nó thì hôn mê.
“Du thiếu chủ?”
Sở Nhược Đình sợ đụng phải vết thương của thanh niên nên đâu dám nâng hắn dậy, nàng nhét hết linh đan thuốc thang trong túi chứa đồ vào miệng hắn.
Du Nguyệt Minh không thể nuốt thuốc vì đang hôn mê, Sở Nhược Đình nhồi cả đống đan dược làm má hắn căng phồng y chang con sóc.
Sở Nhược Đình lí nhí, “…Xin lỗi.”
Nàng để Du Nguyệt Minh gối đầu lên đùi mình, một tay nàng bóp miệng hắn còn một tay dùng ngón trỏ đẩy thuốc xuống cổ họng. Du Nguyệt Minh nôn khan, đan dược tan ra trong nước bọt thành thứ nước thuốc chảy xuống từ khóe miệng hắn.
Chất lỏng nâu nhuộm bẩn bộ áo giao lĩnh trắng, Sở Nhược Đình thầm than chết nàng rồi.
Du Nguyệt Minh mà thấy người mình dơ dáy vậy thì đảm bảo sẽ nổi điên.
Sở Nhược Đình cố gắng lắm nhưng chẳng đút thuốc được mấy cho Du Nguyệt Minh. Nàng đành thi triển Tịnh Trần Quyết để hắn dễ chịu hơn khi tỉnh lại.
Lúc nàng cúi đầu giúp hắn rửa sạch vết bẩn trên cổ, lông mi Du Nguyệt Minh run run và hắn đột ngột mở mắt.
Ánh mắt hắn xưa nay đong đầy ngạo mạn song hiện giờ nó chẳng có tiêu cự. Chàng trai ngẩng đầu nhìn mặt Sở Nhược Đình, thoi thóp hỏi, “…Ta đang mơ sao?”
Du Hạc Niên nặng tay quá nên hắn sinh ảo giác?
Sở Nhược Đình thoáng cứng đờ người, nàng nghiêm túc gật đầu, “Ừm, ngươi đang mơ.”
Ai dè những lời ấy khiến Du Nguyệt Minh khẽ bật cười, hắn gắng gượng giơ tay phải để túm cổ tay trắng muốt của Sở Nhược Đình.
“Tốt quá… Mười năm trời, cuối cùng ta có thể gặp nàng trong mộng.”
Hắn là tu sĩ nên làm gì có chuyện ngủ, ngày đêm trầm tư hay ngồi thiền cũng chả giúp hắn đi vào giấc mộng. Không ngờ hắn lại được toại nguyện sau khi bị cha mình đập một trận.
Sở Nhược Đình nhìn gương mặt tái nhợt kia mà vừa đau lòng vừa bất lực. Nàng thở dài lúc dịu dàng bôi thuốc mỡ lên cánh tay hắn, “Du thiếu chủ, thân phận chúng ta cách nhau một trời một vực, ngươi hà tất phải cứng đầu thế?” Nàng dừng giây lát rồi tiếp tục, “Hôm ở bí cảnh Linh Chân, ta đã bảo chúng ta không thể có bất kỳ quan hệ nào.”
“Nàng chưa thử thì sao biết không thể?” Hai hàng lông mày rậm của Du Nguyệt Minh nhíu lại.
Sở Nhược Đình thầm nhủ: Bộ cần thử à? Nàng chưa lộ mặt mà gia chủ Du thị đã suýt đánh hắn đến tàn phế!
Song nghĩ ngợi một hồi thì nàng quyết định không nói ra mấy lời đó.
Du Nguyệt Minh có ơn với Sở Nhược Đình, bao gồm viên linh thạch hắn cho nàng kiếp trước lẫn bênh vực nàng lúc bị lục soát linh hồn ở kiếp này. Hắn còn chăm sóc Thanh Thanh chu đáo nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Nhược Đình vẫn cố khuyên, “Du thiếu chủ, thiên hạ bao la có vô vàn người xuất sắc hơn ta. Với gia thế và tài mạo của ngươi thì lo gì không tìm thấy người tốt bội phần?”
Du Nguyệt Minh không ngờ mình vất vả mơ thấy Sở Nhược Đình chỉ để nàng luôn miệng từ chối hắn!
Hắn tức tối lại khổ sở, mồ hôi chảy đầm đìa trên cái trán trắng bệch khi hắn nắm chặt cổ tay người con gái, “Nàng nghĩ Du Nguyệt Minh ta là ai? Ta thích nàng thì dĩ nhiên cả đời này sẽ thích mình nàng thôi, tuyệt đối không ngó nghiêng cô gái nào khác!”
Hắn thích mọi thứ phải sạch sẽ, phương diện tình cảm càng như vậy. Một khi trái tim hắn đã có chủ thì hắn không cho phép người thứ hai bước vào.
Sở Nhược Đình chán nản than, “Du thiếu chủ, ta có gì đáng để ngươi thích?”
“Thích là thích, làm gì có nhiều lý do thế?” Du Nguyệt Minh kích động nên ảnh hưởng thương tích trên người, hắn hít hà đau đớn. Hắn chờ đỡ đau mới thì thầm, “Lần đầu tiên nghe giọng nàng ở bí cảnh, ta đã nghĩ…đấy là âm sắc êm tai nhất mình từng nghe.”
Hồi ấy hắn chỉ đơn giản cảm thấy nữ tu này có giọng nói động lòng người.
Sau đó U Nhiêm vây bắt hai người và nàng để lộ nhan sắc đẹp tuyệt trần. Dưới tình huống khẩn cấp, nàng vẫn bình tĩnh bày mưu tính kế lẫn dạy hắn tâm pháp song tu. Hai người hợp tác đánh chết U Nhiêm, hắn cũng được hưởng những giây phút vui sướng nhất đời.
Đúng vậy…hắn thấy nàng đẹp nên đem lòng si mê.
Nhưng ai mà không yêu giai nhân chứ?
Du Nguyệt Minh từng thử quên nàng. Rốt cuộc vụ thử nghiệm này đã không giúp hắn quên mà còn phản tác dụng, ký ức khi ở bên nàng vẫn rõ rệt như mới diễn ra vào hôm qua. Nếu chẳng thể quên thì hắn sẽ hành động theo trái tim.
Bao lời khuyên nhủ tận tình từ Sở Nhược Đình đều vô dụng.
Du Nguyệt Minh ngoan cố suốt mười năm, dăm ba câu sao đủ khiến hắn từ bỏ tình cảm. Bây giờ Sở Nhược Đình hơi hiểu vì sao trong nguyên tác, hắn không được Kiều Kiều yêu thì cả đời chẳng kết hôn. Du Nguyệt Minh sẽ không bao giờ thay đổi người mình lựa chọn.
Sở Nhược Đình thật sự chịu thua, nàng chân thành hỏi, “Du thiếu chủ, phải làm thế nào thì ngươi mới đồng ý buông bỏ?”
Du Nguyệt Minh bực bội quá xá.
Hắn muốn một giấc mộng vui vẻ chứ chả muốn mơ thấy Sở Nhược Đình nói nhảm.
Dù sao cũng là mơ nên Du Nguyệt Minh mặt dày gấp bội, hắn nắm tay Sở Nhược Đình và nhìn nàng bằng ánh mắt quyết dây dưa tới cùng, “Ta muốn nàng.”
Sở Nhược Đình sửng sốt.
Muốn nàng?
Có phải là “muốn” mà nàng đang nghĩ đến không?
Sở Nhược Đình cúi đầu, đôi mắt lờ đờ của Du Nguyệt Minh phản chiếu sự do dự trong nàng.
Nàng biết ơn Du Nguyệt Minh và hắn đang bị thương, Sở Nhược Đình thoáng lưỡng lự và hạ quyết tâm thử công pháp song tu trị thương với hắn. Nghĩ đến đây, nàng hỏi, “Ngươi còn nhớ khẩu quyết tâm pháp ta từng dạy không?”
“Nhớ chứ,” Du Nguyệt Minh gối đầu giữa hai chân nàng, “ta nhớ kỹ…từng từ nàng nói.”
Sở Nhược Đình không biết đối đáp ra sao.
Nàng nghĩ lần này mình cứu Du Nguyệt Minh thì coi như trả ơn hắn.
Sở Nhược Đình nâng tay dựng trận pháp bên ngoài phòng giam. Sau đấy nàng chậm rãi cởi đai lưng, trút bỏ từng lớp quần áo, và phơi bày những đường cong mê hồn.
Hắn nhớ mãi không quên vì chưa chiếm được nàng, biết đâu khi chiếm được thì hắn sẽ thấy nàng cũng thường thôi.
Du Nguyệt Minh nhìn nàng chòng chọc.
Nề nếp Du thị khắc nghiệt, hắn bỗng tự vấn mình mơ mộng thế này hình như quá mức hạ lưu?
Sở Nhược Đình trong giấc mộng không đợi Du Nguyệt Minh tìm ra câu trả lời. Tay phải nàng luồn vào quần hắn, vén lông tóc rồi xoa dương v*t mềm oặt.
Các ngón tay lạnh lẽo đối nghịch với dương v*t nóng rực; ngón trỏ nàng ấn cái lỗ trên quy đầu, còn ngón út khảy nhẹ tinh hoàn mềm mềm. Cơn kích thích làm toàn thân Du Nguyệt Minh vô thức run rẩy.
“Sao vậy? Ta đụng trúng vết thương của ngươi hả?” Sở Nhược Đình lo lắng hỏi.
“…Không phải.”
Hầu kết Du Nguyệt Minh giật giật, hắn nhắm nghiền mắt và khẩn cầu giấc mộng này đừng vụt tắt.Chú thích
[1] Loại chữ được giản lược từ chữ Triện và gần với chữ viết hiện đại.
[2] Là loại thuốc cầm máu nổi tiếng thời cổ đại.
[3] Hối trong hối hận