Người con gái hắn thương nhớ ngày đêm cuối cùng cũng xuất hiện trong mộng, Du Nguyệt Minh nắm chặt tay nàng chẳng chịu buông.
Bàn tay mềm mại của Sở Nhược Đình nắn bóp bộ phận dưới lớp quần, nàng cảm nhận được dương v*t ấm nóng dần cương cứng.
Du Nguyệt Minh nằm trong lòng nàng, hắn bỗng mở đôi mắt ướt át mông lung rồi cầu xin, “Hãy hôn ta.”
Sở Nhược Đình thoáng chần chừ, song nàng chẳng muốn hắn thất vọng nên cúi đầu hôn hắn.
Những ngày bị giam giữ và phong ấn linh lực làm cặp môi mỏng của Du Nguyệt Minh hơi nứt nẻ, Sở Nhược Đình nhẹ nhàng liếm ướt môi hắn. Du Nguyệt Minh ngửi thấy hương mộc lan lành lạnh quen thuộc bèn nằm ngửa trên đất, năm ngón tay phải luồn vào mái tóc óng mượt của nàng. Hắn chủ động mút bờ môi mềm lẫn thơm ngát kia.
Sở Nhược Đình ôm mặt hắn để hôn đáp trả. Nữ tử ngồi dạng chân trên eo hắn, khe hở phớt hồng cọ xát cây gậy cứng nóng hầm hập.
Màn đêm đặc quánh bao trùm căn phòng không cửa sổ, ánh trăng nhàn nhạt chui qua khe cửa và chiếu lên cặp đôi đang môi lưỡi quấn quýt nơi góc tường.
Tiếng thở hổn hển của hai người hòa vào nhau, giọng Sở Nhược Đình mê hoặc Du Nguyệt Minh đến choáng váng. Miệng hắn hôn nàng loạn xạ, tay thì liên hồi xoa bóp đôi gò bồng đảo.
Hạ bộ thanh niên cứng tới phát đau, hắn sợ mình tỉnh mộng nên gấp gáp đâm đóa hoa yêu kiều. Mười năm không mây mưa làm hắn khó tìm lối vào, hắn khiến Sở Nhược Đình khẽ rên thành tiếng.
“Ngươi đang bị thương…đừng cố quá.” Sở Nhược Đình vỗ về gương mặt đẹp trai khi thì thầm khuyên nhủ.
Dứt lời, cái miệng nhỏ bên dưới của nàng ngậm lấy quy đầu to tròn ngạo nghễ rồi nuốt từng chút một.
Cơn sướng ngất trời tức khắc làm Du Nguyệt Minh tê liệt, hắn thất thần nhìn trần nhà tối om.
Phân thân hắn xâm chiếm Sở Nhược Đình, nàng nghỉ lấy hơi mới tiếp tục nâng mông lên xuống.
Khoái cảm tê dại lan từ dương v*t ra toàn thân, Du Nguyệt Minh nhịn không được bèn đẩy hông về phía trước. Sở Nhược Đình dốc sức phối hợp nhịp điệu của đối phương, nàng vặn eo để con đường mật ngọt nuốt trọn dương v*t thô dài. Cô gái vừa thi triển Mị Thánh Quyết vừa cưỡi trên người Du Nguyệt Minh, nhanh hay chậm đều do nàng khống chế. âm đ*o chật hẹp bao vây cây gậy thô cứng, chẳng mấy chốc, nàng run rẩy híp mắt lại.
Nhờ công pháp mà vết thương ngoài da của Du Nguyệt Minh chậm rãi khép miệng.
Sở Nhược Đình thở dồn dập, tay nàng đặt trên bộ ngực cường tráng phập phồng còn thân thể càng lúc càng tăng tốc. Nàng hơi ngửa đầu, mái tóc đen xõa sau lưng che khuất bờ eo thon lẫn cặp mông tròn. Tiếng nước nhớp nháp từ nơi hai người hợp làm một vang khắp phòng giam.
Sau mấy chục lần vặn vẹo hông, khoái cảm trào dâng trong Sở Nhược Đình. Hai bàn chân nàng duỗi thẳng, âm đ*o co thắt dữ dội và run run tiết nước mật. Mật hoa dính đầy dương v*t, từng giọt chất lỏng mang theo công pháp chảy vào cái lỗ trên quy đầu. Cả người Du Nguyệt Minh như bị thiêu đốt, hắn khẽ gầm rồi nhịn hết nổi mới bắn tinh. Trong lúc đó, tay hắn vẫn bóp hai quả cầu trắng mềm dẻo.
Du Nguyệt Minh bắn rất lâu, phóng thích sạch sẽ dục vọng mười năm trời.
Sở Nhược Đình thở hổn hển.
Nàng vén vạt áo Du Nguyệt Minh để kiểm tra thương tích; vết roi mờ mờ đã biến mất và da hắn trở nên hồng hào khỏe mạnh.
Mị Thánh Quyết quả nhiên hữu dụng.
Sở Nhược Đình thở hắt ra.
Nàng định đứng dậy nhưng Du Nguyệt Minh túm cổ tay nữ tử để kéo nàng vào lòng.
Hắn vẫn chôn phân thân bên trong nàng, nó trơn trượt vì được mật hoa tẩm ướt.
“Nhược Đình, đừng đi.” Du Nguyệt Minh ôm chặt Sở Nhược Đình, hơi thở nóng hổi phả lên khuôn mặt ửng đỏ của nàng tựa lời than thở. “Ta rất nhớ nàng.”
Hắn chỉ có thể gặp nàng trong mộng.
Sở Nhược Đình bần thần dựa vào ngực nam tử và lắng nghe tim hắn đập thình thịch.
Nhờ Mị Thánh Quyết trị thương mà thể lực Du Nguyệt Minh khôi phục phần nào, dù đầu óc hắn vẫn hơi lờ đờ. Lúc ôm Sở Nhược Đình, hắn chốc chốc thổ lộ nỗi nhớ nhung bao năm, chốc chốc lại kể chuyện hài liên quan đến Thanh Thanh.
Sở Nhược Đình vô thức mỉm cười.
“Du thiếu chủ, đa tạ ngươi…vì những năm qua.”
Du Nguyệt Minh bực bội siết chặt tay để giam cầm nàng, “Gọi Nguyệt Minh đi.”
Sở Nhược Đình giả vờ dỗ dành, “…Nguyệt Minh.”
Vậy mới khiến Du Nguyệt Minh cao hứng.
Trong mộng mà nàng còn tỏ thái độ xa cách thì hắn tốn công mơ làm gì.
Du Nguyệt Minh sợ lãng phí thời gian, hắn ôm nghiêng cơ thể nõn nà của Sở Nhược Đình và đưa đẩy bụng dưới để thong thả chiếm hữu bông hoa sũng nước.
dương v*t trong con đường ấm nóng ngóc cao đầu một lần nữa.
Sở Nhược Đình cũng tính chữa trị cho hắn thêm vài lần, tiện thể giúp hắn gia tăng tu vi thông qua song tu. Nàng rên rỉ nhắc, “Nhớ thi triển tâm pháp song tu đấy…”
“Ừm.” Du Nguyệt Minh cắn vành tai nhỏ xinh của Sở Nhược Đình làm nàng run rẩy.
Hắn vừa ôm người con gái vừa thỏa sức xoa nắn bộ ngực đầy đặn. dương v*t xâm nhập cái hang chật chội, nó vượt qua bao nếp gấp rồi thẳng tiến nơi sâu nhất trong nhụy hoa.
Ánh mắt Sở Nhược Đình ngập tràn nhục dục nhưng nàng không quên mục đích chính, “Ngươi có thi triển tâm pháp không?”
“…Có.”
Du Nguyệt Minh thầm nhủ Sở Nhược Đình trong mộng nói nhiều ghê, song hắn vẫn nghe lời và kích hoạt tâm pháp song tu mà mình chẳng đụng tới từ lâu.
Hắn ngồi dậy rồi ôm Sở Nhược Đình sát ngực, hạ bộ hắn đâm thọc còn đôi tay di chuyển từ hai vú căng mọng xuống phía dưới. Lúc hắn chạm vào vị trí trên eo trái, Sở Nhược Đình chợt biến sắc và ngăn cản năm ngón tay hư hỏng của thanh niên, “Đừng đụng vô đó.”
Du Nguyệt Minh ngẩn ngơ, “Sao thế?”
“Không có gì.”
Đương nhiên Sở Nhược Đình chẳng thú nhận rằng chiếc xương sườn Tạ Tố Tinh cho nàng là chướng ngại tâm lý mà nàng mãi không vượt qua nổi.
Vết thương đã khép miệng nhưng nàng luôn thấy đau.
Du Nguyệt Minh giảm bớt độ mạnh bạo.
Hắn giơ tay giữ mặt Sở Nhược Đình rồi hai người hôn môi, lưỡi chàng trai cạy hàm răng thiếu nữ để trêu ghẹo lẫn ngậm mút lưỡi nàng. Phần thân dưới của cả hai dính sát nhau, hắn hung hăng tấn công nhụy hoa ướt nước.
Sở Nhược Đình choáng ngợp trước những cú đâm từ hắn, hàng mi cong run run khi nàng nũng nịu nói, “Nguyệt Minh, nhẹ…nhẹ thôi.”
Du Nguyệt Minh chẳng kiểm soát được bản thân, dương v*t khổng lồ đâm lút cán rồi thô bạo thọc điểm nhạy cảm của nàng. Mỗi lần hắn thọc vào rút ra đều khiến lớp thịt bên trong co giãn hết mức và nước mật bắn tung tóe, tất cả tạo nên khung cảnh gợi dục tột độ.
Sở Nhược Đình không biết mình đã đạt cực khoái bao lần. Âm tinh chữa khỏi Du Nguyệt Minh nên hắn càng lúc càng mãnh liệt, lần sau kéo dài hơn lần trước.
Hắn bắn vô số lần vào cơ thể Sở Nhược Đình nhưng vẫn thèm thuồng. Nam tử vòng tay quanh bờ eo thon trong lúc đâm thọc, gân xanh giật giật trên trán hắn; dường như hắn sắp chết chìm tại bể dục sâu thẳm này.
Sở Nhược Đình nhận ra ánh mắt hắn dần tỉnh táo lại, nàng biết mình không thể làm tiếp với Du Nguyệt Minh.
Nàng rên rỉ, “Nguyệt Minh…nghe kỹ nhé. Sau lần này, ngươi hãy xin lỗi phụ thân mình và quên ta đi…đừng nhớ nhung nữa.”
“Nàng nói bậy gì thế?”
Du Nguyệt Minh nhíu mày, hắn cúi đầu cắn mút quả anh đào mọng nước.
Sở Nhược Đình thi triển Mị Thánh Quyết tới cực hạn, các nếp thịt trong âm đ*o tàn nhẫn bủa vây cây gậy cứng. Chúng mút cái lỗ trên quy đầu, Du Nguyệt Minh muốn nhịn bắn song hắn quá yếu trước khoái cảm thấm tận xương tủy. Hắn chỉ đâm thêm được mười lần đã phun trào vô trung tâm nhụy hoa.
Du Nguyệt Minh vừa thở dốc vừa gối đầu lên vai Sở Nhược Đình; hai lọn tóc mai mướt mồ hôi và bám dính khuôn mặt đẹp trai.
Ngoài kia truyền đến tiếng chim hót buổi sớm, khí lạnh tràn ngập phòng tạm giam.
Các vết thương của Du Nguyệt Minh đã lành gần hết, Sở Nhược Đình quyết đoán thì thầm bên tai hắn, “Quên ta đi. Về sau phiền ngươi chăm sóc Thanh Thanh.”
“Nàng…” Du Nguyệt Minh mới ngẩng đầu và chưa kịp nói xong thì nàng đã dán một lá bùa giữa hai hàng lông mày của hắn.
Thanh niên lập tức nhắm mắt rồi nghiêng đầu ngã xuống đất.
Sở Nhược Đình đứng dậy, bấm tay niệm thần chú rửa sạch vùng kín hai người. Sau đấy nàng mặc quần áo lẫn sửa sang đầu tóc và bước tới cửa.
Nàng lưu luyến quay đầu nhìn lần cuối.
Du Nguyệt Minh nằm dưới chữ “hối” như đang ngủ say.
Sở Nhược Đình thở dài, cuối cùng nàng vẫn bước qua ngưỡng cửa rồi khôi phục trận pháp che giấu cửa phòng giam.
Oo———oOo———oΟ
Không biết qua bao lâu thì Du Nguyệt Minh tỉnh lại.
Hắn dựa tường đứng dậy, đầu óc hắn hơi chếnh choáng.
Sau khi xâu chuỗi các hình ảnh đứt quãng trong mộng, mặt hắn nhanh chóng đỏ bừng; hắn lớn tướng rồi mà còn gặp mộng xuân.
Đôi mắt của Sở Nhược Đình trong mộng hàm chứa sắc xuân rực rỡ, khí chất lạnh lùng xen lẫn quyến rũ mà nàng sở hữu khiến hắn hồn xiêu phách lạc.
Du Nguyệt Minh gượng cười, đúng là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ nấy.
Song nói công bằng…giấc mộng này quá sung sướng, đến mức tỉnh mộng sẽ làm hắn trống rỗng cùng cực.
Du Nguyệt Minh cúi đầu, hắn vừa định thở dài thì thấy tay mình.