Sở Nhược Đình không cố ý chơi trốn tìm sau khi ngủ với Du Nguyệt Minh.
Nàng vừa rời từ đường Du thị là nhận được lời nhắn từ Lâm Tích Dung.
Giọng Lâm Tích Dung hơi do dự, “Ta biết Sở đạo hữu không muốn tìm hiểu tin tức của Tạ Tố Tinh, nhưng…nhưng ta thấy cần báo cho đạo hữu một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Lâm Tích Dung áy náy thở dài, “Ta với Dật Phù không cản nổi Tạ Tố Tinh, hắn hoàn toàn chẳng nghe chúng ta! Nhị thúc bắt hắn rồi tra hỏi vị trí bản đồ quặng linh thạch…”
Sở Tân Thịnh bịa ra quặng linh thạch nên làm gì có bản đồ, dù Lâm Tiêu Phong tra hỏi cả trăm năm thì Tạ Tố Tinh cũng chả thể giao nộp.
Sở Nhược Đình vội hỏi, “Ngươi thả hắn chưa?”
Lâm Tích Dung vừa nói vừa khóc, “Nhị thúc canh chừng hắn vô cùng gắt gao, ta lẫn Dật Phù đều không thể tiếp cận. Sáng nay, nhị thúc bán Tạ Tố Tinh cho thương hội Thập Phương với giá tám mươi vạn linh thạch thượng phẩm.”
Sở Nhược Đình sững sờ.
Mọi người nghĩ hắn nắm giữ bản đồ quặng linh thạch, hiện giờ ba chữ “Tạ Tố Tinh” đồng nghĩa với nghĩa núi vàng núi bạc.
Lâm Tiêu Phong biết mình chẳng cạy nổi miệng Tạ Tố Tinh, nhưng ông ta đâu cam lòng tốn công vô ích nhiều năm liền. Vì vậy ông ta nghĩ cách để thương hội giới tu chân mua Tạ Tố Tinh với giá cao. Thương nhân coi trọng tiền bạc, bọn họ đã tốn tám mươi vạn linh thạch thượng phẩm thì chắc chắn sẽ kiếm lời ở phương diện khác.
Tuy nhiên, nếu Tạ Tố Tinh không chịu mở miệng, chẳng ai đủ sức bắt hắn nói dù chỉ một lời. Sở Nhược Đình chả dám tưởng tượng hắn sẽ bị tra tấn cỡ nào.
Đây là thiếu sót của nàng.
Tạ Tố Tinh nóng tính, hắn chạm trán Lâm Tích Dung mà không giết nàng ấy đã là phước ba đời chứ nói gì đến nghe khuyên can.
Sở Nhược Đình vô thức giơ tay sờ chỗ xương sườn.
Không bao lâu sau, thương hội Thập Phương loan tin bốn phía lẫn dán bố cáo khắp các bến cảng thông quan rằng: Trung tuần tháng này, họ sẽ tổ chức cuộc đấu giá quy mô lớn tại Tàng Bảo Lâu của thành Ninh ở Ba Thục. Ngoại trừ đủ thể loại thần dược và báu vật, cuộc đấu giá còn có một viên Lung Ngọc Tinh Thiết cùng Tạ Tố Tinh – kẻ giữ bản đồ kho báu.
Thương hội Thập Phương thường xuyên tổ chức đấu giá, nhưng họ chưa bao giờ sở hữu các món đồ thu hút sự chú ý thế này.
Nghe đồn Lung Ngọc Tinh Thiết là mảnh vụn từ đá Bổ Thiên[1], toàn Phù Quang Giới chỉ có hai viên. Tịch Huyễn thiền sư nắm giữ một viên, còn một viên chưa từng lộ diện; không ngờ nó lại nằm trong tay thương hội. Tạ Tố Tinh thì miễn bàn, bản thân hắn vô giá trị nhưng đầu hắn chứa bản đồ kho báu, riêng điều đấy đủ cho mọi tu sĩ Phù Quang Giới thèm khát.
Song Tạ Tố Tinh là Xuất Khiếu kỳ, chẳng ai có khả năng lục soát linh hồn hắn ngoài ba quái vật Độ Kiếp. Lâm Thành Tử muốn giữ giá, Lâm Tiêu Phong thì đâu dám mời lão tổ ra mặt tra hỏi một tu sĩ; chính thế ông ta mới buộc phải bán trao tay miếng thịt béo ngậy.
Ánh mắt Sở Nhược Đình lập lòe khi đọc bố cáo trên tường thành.
Nữ tử đứng chần chừ trước bố cáo, dường như có tảng đá đè nặng lòng nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định…móc ra cỏ thi.
Núi tuyết bạt ngàn, gió bắc lạnh giá.
Nhạn Thiên Sơn đang múa bút vẽ vời trong nhà tranh, hai người tuyết nhỏ xinh nằm cạnh nghiên mực – cả hai đều do Sở Nhược Đình dùng bùa chú tạo thành.
Tính ra nàng đã rời đi khá lâu.
Tay cầm bút của Nhạn Thiên Sơn dừng trên tờ giấy tuyên.
Nhìn hai người tuyết rúc vào nhau, hắn bất giác tự hỏi sao mình nghiên cứu bùa chú trận pháp cả đời mà không nghĩ tới việc nặn người tuyết bằng bùa chú? Người đàn ông nhất thời thất thần, đầu bút no mực nhỏ một giọt làm dơ bức tranh phong cảnh.
Nhạn Thiên Sơn thi triển phép thuật, tờ giấy tuyên bị dơ tức khắc trắng tinh.
A Trúc đang vùi đầu làm bài, cậu lẩm bẩm lúc ngước nhìn tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, “…Sao tự dưng lại có tuyết rơi?”
Oo———oOo———oΟ
Sở Nhược Đình mặc bộ xiêm y đỏ rực, nàng đạp lên tuyết để tới nhà tranh.
Nữ tử tiện tay vuốt hươu trắng ngoài sân rồi ủ rũ ngồi xuống cầu thang, tay trái nàng chống cằm trong lúc thở ngắn than dài.
Phía sau vang lên tiếng bước chân.
Giọng nói lạnh nhạt của Nhạn Thiên Sơn lập tức truyền đến từ đỉnh đầu nàng, “Không đi vẽ trận pháp với viết bùa chú mà ngồi đây làm gì?”
Sở Nhược Đình chẳng quay đầu nhìn hắn, nàng chỉ đổi tay chống cằm và uể oải nói, “Nhạn tiền bối, lòng ta loạn lắm.”
Nhạn Thiên Sơn nhìn nàng, hắn ngập ngừng hỏi, “Sao thế?”
“Ta không biết nên tâm sự với ngài thế nào.” Sở Nhược Đình buồn rầu chau mày.
Trong lòng Nhạn Thiên Sơn chất chứa thiên địa, nàng rất ngại nói mấy chuyện vụn vặt với hắn.
Nhưng ngoài hắn ra thì Sở Nhược Đình nào biết tìm ai trút bầu tâm sự; mỗi mình hắn đủ sức chỉ đường khi nàng hoang mang lạc lối.
Thành thử vào giây phút phân vân nhất, nàng quyết định đến gò Côn Luân.
Nhạn Thiên Sơn lưỡng lự giây lát rồi ngồi cạnh nàng dưới mái hiên.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh hơn hẳn cái dáng dặt dẹo của nàng.
Đất trời tĩnh lặng, tuyết lặng lẽ rơi.
Sở Nhược Đình ngửi thấy mùi lá trúc mát lạnh thoang thoảng trên người hắn, nàng dần hoàn hồn để mở lời, “Nhạn tiền bối, đã có người giúp ta đổi chiếc xương sườn bị máu thiên ma ăn mòn.”
Nhạn Thiên Sơn sửng sốt, hắn đoán theo bản năng, “Kinh Mạch?”
“…Không phải.” Sở Nhược Đình cúi gằm đầu rồi nghiêng người. “Ngài tự xem đi.”
Nàng không biết giải thích ra sao nên dứt khoát để hắn tự xem.
Thiếu nữ duỗi đầu về phía hắn, búi tóc đen dày chỉ cài một cây trâm trang nhã.
Nhạn Thiên Sơn mừng thầm trước sự tin tưởng từ người con gái, khóe miệng hắn cong lên còn tay hắn vỗ nhẹ đỉnh đầu mềm mượt kia.
Tới lúc nhìn thấy ký ức nàng, khóe miệng cong cong của Nhạn Thiên Sơn tức thì biến thành đường thẳng. Rất lâu sau, hắn vẫn không thể cất tiếng.
Sưu Hồn Thuật kết thúc, Sở Nhược Đình bốc nắm tuyết và bần thần nghịch nó trên tay. “Ngài thấy hết rồi đấy… Nhạn tiền bối nói xem, ta nên làm gì đây?”
Khuôn mặt Nhạn Thiên Sơn tựa băng giá, ánh mắt hắn giống đầu bút nhúng đầy mực.
Hắn thấy gì?
Thấy Tạ Tố Tinh đè Sở Nhược Đình sau lớp rèm đỏ và bắt nàng nhận xương sườn của hắn, hay thấy nàng mây mưa cùng Du Nguyệt Minh trong phòng giam tối tăm?
Hắn định thuyết giáo Sở Nhược Đình vài câu nhưng chẳng biết nói gì mới phải. Mị Thánh Quyết nhập đạo bằng tình dục; hắn chưa bao giờ nghe thấy hay chứng kiến loại công pháp tu luyện này nên sao hướng dẫn nàng được.
Nhạn Thiên Sơn trấn định thứ cảm xúc vô cớ lẫn tiêu cực ban nãy, mặt hắn bình tĩnh khi nghiêm túc hỏi, “Còn hận không?”
“Ta không biết.”
Sở Nhược Đình vo tròn nắm tuyết, nàng bộc bạch, “Ngài thấy đó, hắn ngoan cố cho ta xương sườn chứ ta có ép hắn đâu! Kiếp trước hắn hành hạ ta, dù kiếp này có đền bù thì ta cũng chẳng tha thứ nổi. Ơn là ơn, oán là oán, làm sao dễ dàng quên được!”
Nàng mải miết bóp quả cầu tuyết, buồn bực nói, “Hắn đâm đầu vô chỗ chết, ta đã khuyên mà không nghe. Ta sẽ không mệt mỏi thế này nếu Lâm Tiêu Phong đánh chết hắn. Nhưng hắn chẳng những sống sót mà còn bị thương hội Thập Phương bán đấu giá như món đồ. Bất kể bị ai mua thì hắn cũng sống dở chết dở cả đời.”
Nhạn Thiên Sơn trầm mặc.
“Sở Nhược Đình.” Hắn cụp mắt xuống và khẽ thở dài, “Đối với tu sĩ, trọng tình trọng nghĩa…là chuyện xấu.”
Ngoại trừ thiên phú lẫn nỗ lực, thứ giúp hắn đi đến ngày hôm nay chủ yếu là trái tim thờ ơ suốt ngàn năm.
Sở Nhược Đình lại khác.
Nàng cứng rắn nhưng không máu lạnh, khắc nghiệt nhưng không vô cảm.
Sở Nhược Đình bĩu môi, “Ta không trọng tình trọng nghĩa, ta chỉ…chỉ…”
Thật lâu sau, Sở Nhược Đình vẫn không hoàn thiện cái vế “ta chỉ” đó.
Nhạn Thiên Sơn ngắm nhìn đôi mắt đen láy của nàng, hắn nói với giọng bình thản mà nghiêm nghị, “Kiếp trước là kiếp trước, hiện tại mới là ngươi. Đời người có mấy khi vạn sự như ý, ta hy vọng mỗi bước đi về sau của ngươi đều nghe theo trái tim để không thẹn với lòng.”
Sở Nhược Đình nghe vậy liền ngơ ngác nhìn tay mình. Quả cầu tuyết tan thành nước trong lòng bàn tay nàng, các đầu ngón tay đỏ ửng vì lạnh.
Nhạn Thiên Sơn không nhiều lời nữa, hắn phất tay áo rộng màu xanh rồi xoay người vào nhà tranh.
Sở Nhược Đình đứng dậy và hô to phía sau hắn, “Nhạn tiền bối, ta có nên cứu hắn không?”
Giọng nói điềm nhiên phát ra từ bên trong nhà tranh, “Lòng ngươi đã sớm đưa ra lựa chọn thì việc gì phải hỏi ta?”
Sở Nhược Đình đứng rất lâu giữa cơn mưa tuyết.
Nhạn Thiên Sơn chơi một ván cờ hoàn chỉnh rồi mới cất bước rời nhà tranh.
Lá trúc xào xạc, tuyết rơi dồn dập, nhưng khung cảnh vắng bóng Sở Nhược Đình. Trên bậc thang dưới hiên nhà là một người tuyết nhỏ bé đang cười ngây ngô và chắp tay thi lễ với hắn.Chú thích
[1] Món đồ hay xuất hiện trong game tiên hiệp, đây là viên ngọc mà Nữ Oa dùng khi vá trời (bổ thiên có nghĩa là vá trời).