*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai căn phòng đấu giá đầy máu lửa.
Lúc họ nâng giá đến hai trăm vạn linh thạch thượng phẩm, một thiếu nữ lùn đeo kiếm bước vô Tàng Bảo Lâu.
Lâm Dật Phù cởi bỏ lớp hóa trang và trở về diện mạo nguyên gốc.
Lý Phúc tinh mắt nên vội nói, “Lâm tam tiểu thư rồng ghé nhà tôm, người đâu, mau dẫn Lâm tam tiểu thư đến phòng trên lầu bảy.”
“Khỏi,” Lâm Dật Phù giơ tay và móc ra đá Lưu Ảnh theo lời dặn của Sở Nhược Đình, “ta chỉ tới để cho mọi người xem một thứ.”
Dứt lời, Lâm Dật Phù ném đá Lưu Ảnh xuống đất.
Một hình ảnh khổng lồ đột ngột hiện giữa Tàng Bảo Lâu.
Tấm biển khắc ba chữ “Ngự Thú Tông” bị chém đứt đôi dưới cơn mưa đêm với sấm sét ầm ầm.
Đệ tử Ngự Thú Tông nằm la liệt trên đất, mũi tên cắm xuyên người bọn họ và hỗn hợp máu cùng nước mưa chảy dọc theo cầu thang dài ngoằng.
Khuôn mặt Tạ Tố Tinh đẫm máu, con ngươi như viên ngọc đen bóng của hắn lấp lóe ánh sáng lạnh băng. Hắn chậm rãi giẫm lên thi thể các đệ tử rồi túm cổ áo Sở Tân Thịnh – chưởng môn Ngự Thú Tông.
Sở Tân Thịnh bị thương nặng nên có muốn cũng chẳng trốn nổi, cơ bắp trên mặt ông ta run rẩy vì quá sợ hãi.
“Ta sai rồi, ta sai rồi… Tha mạng cho ta.” Sở Tân Thịnh run bần bật.
Nước mưa làm Tạ Tố Tinh híp mắt lại, hắn lạnh lùng hỏi, “Ngươi sai điểm nào?”
Sở Tân Thịnh trả lời đúng sự thật, “Ta không nên dòm ngó tiểu cô nương Tạ thị, không nên nhăm nhe nạp nàng ấy làm thiếp… Ta không nên tung tin Tạ thị đào được mỏ linh thạch!”
Tạ Tố Tinh gào thét, “Ngươi biết cái quái gì! Lời đồn của ngươi hại ta tan cửa nát nhà!”
Sở Tân Thịnh lớn tuổi mà òa khóc hệt đứa trẻ, “Ta…ta đâu ngờ sự tình sẽ phát triển tới mức đó. Ta chỉ tính tìm cái cớ dằn mặt Tạ thị các ngươi một chút thôi, ai ngờ Lâm Tiêu Phong lại tin là thật…”
“A.” Tạ Tố Tinh thê lương cười lớn. “Ngươi chỉ tính à…tính cái gì? Bây giờ cả Phù Quang Giới đều tin là thật chứ đâu chỉ mỗi Lâm Tiêu Phong! Bọn họ cho rằng ta giữ bản đồ kho báu và quặng linh thạch thứ tư đã xuất hiện ở Phù Quang Giới! Sở Tân Thịnh, ngươi tung tin đồn nhảm thì nên nhận kết cuộc thế nào đây?”
Sở Tân Thịnh nuốt khan liên tục, “Chỉ cần ngươi tha cho ta, ta sẽ làm sáng tỏ việc này với người trong thiên hạ.”
“Tha cho ngươi? Vậy Tạ thị sao có thể thanh thản dưới chín suối?”
Tạ Tố Tinh rút mũi tên từ trong bao rồi thọc nó xuyên tim Sở Tân Thịnh. Hắn giơ tay chém đầu ông ta, sau đấy cầm theo cái đầu mà biến mất giữa cơn mưa đêm.
…
Câu chuyện được đá Lưu Ảnh kể lại không dài, nhưng làm toàn bộ tu sĩ tại Tàng Bảo Lâu khiếp sợ.
Ngay cả Lý Phúc cũng chẳng biết nói gì.
Không ai đủ sức giả mạo đá Lưu Ảnh, tức nghĩa những hình ảnh ban nãy đều là thật!
Một hòn đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Mọi người túm tụm lại và xôn xao thảo luận.
Bên trong lồng sắt, Tạ Tố Tinh lại hoang mang cùng cực.
Người trong đá Lưu Ảnh vừa là hắn, vừa không phải hắn.
Hắn đơn độc tàn sát Ngự Thú Tông nhưng đâu dùng đá Lưu Ảnh để ghi chép sự việc. Hơn nữa hôm ấy trời khô ráo, Sở Tân Thịnh cũng chả sám hối nhận lỗi; ông ta chưa kịp mở miệng kêu đã bị hắn chém đầu.
Đá Lưu Ảnh của Lâm Dật Phù…là giả!
Tạ Tố Tinh mất bình tĩnh hồi lâu.
Trên đời này chỉ có Lâm Thành Tử, Côn Luân lão tổ, và Thấp Hải ma quân sở hữu khả năng giả mạo đá Lưu Ảnh.
Côn Luân lão tổ không quan tâm chuyện đời, Lâm Thành Tử là người Lâm gia, Thấp Hải ma quân ác độc nhẫn tâm…
Là ai? Ai dám giả mạo đá Lưu Ảnh để cứu hắn?
Oo———oOo———oΟ
Sở Nhược Đình dùng thần thức kiểm tra tình hình, những lời bàn tán của các tu sĩ khiến nàng yên tâm phần nào.
Dư luận đang nghiêng về Tạ Tố Tinh.
May nàng quyết định chạy về Vô Niệm Cung và năn nỉ Hách Liên U Ngân giả mạo đá Lưu Ảnh.
Lúc ấy Hách Liên U Ngân không chịu, hắn phẫn nộ ngồi phịch xuống ngai vàng, “Ngươi nôn nóng đòi gặp bản tọa chỉ để kêu bản tọa làm đồ giả?”
Khóe miệng Sở Nhược Đình cong lên, giọng nàng quyến rũ lẫn nũng nịu, “Tất cả vì ma quân thôi, làm thế thì ta mới thuận lợi lấy Lung Ngọc Tinh Thiết được.”
“Tại sao lấy Lung Ngọc Tinh Thiết lại cần đá Lưu Ảnh?” Hách Liên U Ngân ngồi thẳng dậy, cái chân dài đá ngã chiếc bàn. “Ma quân mà đi làm mấy việc vớ vẩn thế à, ngươi đừng có mơ!”
“Ma quân đừng giận…” Sở Nhược Đình chủ động quỳ giữa hai chân hắn. Nàng cởi đai lưng ma quân rồi cúi đầu xuống, đôi môi anh đào hé mở và ngậm lấy dương v*t đã sớm cương cứng.
Hắn từng sai nàng liếm nhưng nàng luôn tỏ vẻ chán ghét, thế mà khi có việc nhờ vả thì xun xoe hơn bất kỳ ai.
Hách Liên U Ngân hiểu rõ điều đó song hắn chẳng cự tuyệt nổi.
Sau khi làm theo lời nàng, hắn còn thèm thuồng hỏi, “Ngươi muốn giả mạo đá Lưu Ảnh nữa không?”
Thêu dệt cảnh một thằng nhãi giết người thì có gì thú vị; sao không thử cho Lâm Thành Tử biểu diễn đập nát đá bằng ngực và dùng cổ họng nâng đao kiếm, hoặc cho Nhạn Thiên Sơn kéo đàn mãi nghệ ven đường ấy.
Sở Nhược Đình vội vã mặc quần áo, “Đa tạ ma quân, tạm thời không cần.”
Tiếng trò chuyện hăng say trong Tàng Bảo Lâu giúp Sở Nhược Đình hoàn hồn.
Theo lý thuyết, Lâm Dật Phù nên rút lui khi đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nàng ấy nghĩ ngợi giây lát rồi tự tiện tuyên bố, “Việc này do Sở Tân Thịnh của Ngự Thú Tông đầu têu và hại Tạ thị tai bay vạ gió, tuy nhiên Đông Tô Lâm thị của ta cũng phạm sai lầm. Ngay tại đây, ta thay mặt Đông Tô Lâm thị xin lỗi Tạ thị và xin hứa mai sau sẽ cố hết sức bù đắp cho họ.”
Nàng ấy vừa nói xong là mọi người ồ lên như ong vỡ tổ.
Lý Phúc đứng trên khán đài, ông chỉ thấy chóng mặt hoa mắt. Ông nhìn con gà đẻ trứng vàng Tạ Tố Tinh rồi nhìn kẻ phá hoại Lâm Dật Phù, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Đã nghèo còn mắc cái eo, Lư Thường Xuân đột nhiên chạy như bay tới và gào lên, “Hội trưởng! Nguy to rồi! Có kẻ cướp Lung Ngọc Tinh Thiết!”
“Cái gì?” Lý Phúc biến sắc dữ dội. “Ai dám cướp?”
“Ta dám.”
Ba ma tu mặc áo choàng đen xông qua cửa.
Kẻ cầm đầu gỡ mũ có rèm trên áo choàng, phơi bày gương mặt lẳng lơ được trang điểm lộng lẫy. Ả ngang ngược hất cằm, “Thánh nữ Vô Niệm Cung giá lâm mà sao chưa quỳ lạy?”
Tu vi ả nằm ở mức Xuất Khiếu trung kỳ, ả mới phóng thích uy lực là một đống tu sĩ cấp thấp bị nghiền nát; bọn họ nổ tung thành những đóa hoa máu.
Tiếng thét chói tai tức khắc vang khắp Tàng Bảo Lâu, tu sĩ cấp thấp kinh hãi chạy trốn làm bàn ghế ngã tứ tung.
Sở Nhược Đình suýt phun hết linh trà mình đang uống.
Đứa ất ơ nào đây? Chẳng những giả mạo thánh nữ mà còn vu oan cho nàng, thậm chí cướp luôn viên Lung Ngọc Tinh Thiết trị giá một trăm vạn linh thạch thượng phẩm.
Thánh nữ giả cầm Lung Ngọc Tinh Thiết, ả nhếch mép cười gằn, “Giao nộp Tạ Tố Tinh thì ta sẽ tha chết cho các ngươi.”
Lý Phúc giận dữ mắng, “Yêu nữ, nơi này không phải Thấp Hải, ngươi đừng càn rỡ! Ngươi có biết ai đứng sau thương hội Thập Phương chúng ta không? Họ để yên cho ngươi đứng đây nói bậy chắc!”
Ánh mắt thánh nữ giả tàn nhẫn, “Ta chả quan tâm ai đứng sau ngươi, hôm nay ngươi không giao nộp Tạ Tố Tinh thì đừng trách ta ác!”
Lý Phúc biết ả nhắm tới bản đồ kho báu, ông nói, “Ngươi không thấy chuyện hồi nãy hả? Tạ Tố Tinh vốn chẳng biết vị trí quặng linh thạch.”
“Ngươi nghĩ ta tin à? Chưa biết chừng thương hội Thập Phương các ngươi muốn độc chiếm hắn. Để Vô Niệm Cung truy hỏi thì hắn không biết cũng phải biết!”
Lư Thường Xuân gọi đến hai vị tán tu Xuất Khiếu kỳ chịu trách nhiệm bảo vệ.
Hai tán tu chưa mở miệng thì hai kẻ đứng sau thánh nữ giả đã bước ra. Bọn chúng giải phóng uy lực cùng lúc, tu vi cả hai đều ở Xuất Khiếu sơ kỳ.
Nội tâm Lý Phúc căng thẳng: Nguy to! Nhiều cao thủ Xuất Khiếu kỳ thế này thì chẳng lẽ kẻ mạnh trong Phù Quang Giới tụ tập hết ở đây?
“Tiền bối, mau giáo huấn ả yêu nữ!” Lư Thường Xuân vô cùng tin tưởng người mình mời tới.
Song hai tán tu liếc nhau, bọn họ biết chuyện này rất khó giải quyết.
Hai người là Xuất Khiếu sơ và trung kỳ nhưng phe địch có đến ba người. Chưa kể kho pháp bảo của yêu nữ này còn khét tiếng Phù Quang Giới, nếu đánh nhau thì sợ không thắng nổi. Ai đạt tới tu vi giống bọn họ đều tham sống sợ chết. Một trong hai tán tu ra vẻ ngăn cản, hắn quyết định đàm phán trước rồi hẵng dùng vũ lực, “Mọi người đều là tu sĩ, thánh nữ hãy nể mặt và đổi chỗ khác…”
“Bớt nói nhảm đi!”
Thánh nữ giả quyết đoán lấy ra thiền trượng rồi quét ngang về phía đối thủ. Tán tu kia gắng gượng nâng tay tiếp chiêu, sau khi thăm dò thực lực kẻ địch thì hắn càng chả dám bảo đảm mình sẽ thắng.
Mắt tán tu láo liên, sau đấy hắn hóa thành cầu vồng và chuồn lẹ qua đường cửa sổ.
Lư Thường Xuân lẫn Lý Phúc sững sờ tại chỗ.
“…Hắn chạy thật à?”
Thành thử còn mỗi tán tu Xuất Khiếu sơ kỳ, hắn xấu hổ thừa nhận, “Xin thứ lỗi, tại hạ không thể lấy một chọi ba. Ta xin phép rời đi trước.” Hắn cúi đầu xin lỗi Lư Thường Xuân với Lý Phúc rồi cũng chuồn mất.
Thánh nữ giả giơ thiền trường, ả ngửa đầu cười ha ha và chế giễu, “Tu sĩ chính đạo đây ư? Đứa nào cũng sợ cụp đuôi, ai không biết chắc tưởng sâu bọ từ đâu chui ra!”
Lý Phúc cứng họng, sắc mặt ông hết biến xanh rồi hóa trắng.
Lâm Tích Dung nhìn tình huống hiện tại mà lo âu bảo, “Sở đạo hữu, nghe đồn thánh nữ của ma cung đam mê cướp đoạt báu vật giới tu chân. Chắc chắn ả đang dòm ngó Tạ Tố Tinh cùng Lung Ngọc Tinh Thiết…chúng ta phải làm sao đây?”
Lâm Dật Phù đã quay về phòng của ba người, nàng ấy căng thẳng nói, “Cả ba ma tu đều là Xuất Khiếu kỳ, ta chẳng nhìn thấu sức mạnh bọn chúng.” Thiếu nữ giậm chân, “Ma tu thật ghê tởm! Bọn chúng thấy kế hoạch của chúng ta sắp thành công nên nhảy ra phá hoại!”
Sở Nhược Đình gãi mũi, cuối cùng nàng lựa chọn giữ gìn danh dự của Vô Niệm Cung.
Nàng tiết lộ, “Bọn chúng giả mạo đấy.”
Lâm Dật Phù kinh ngạc bật thốt, “Sao đạo hữu biết?”
Sở Nhược Đình chỉ phía dưới váy thánh nữ giả, “Các ngươi xem chân ả kìa, vừa dài vừa bự thế thì rõ ràng là chân đàn ông.”
Hai cô gái Lâm thị săm soi, đúng là ả thánh nữ có đôi chân bự hơn cả quạt hương bồ[1].
Trong lúc nói chuyện, Sở Nhược Đình vẫn để ý Tạ Tố Tinh. Một nữ tử mặc đồ hồng phấn lén lút tiếp cận lồng sắt, con ngươi Sở Nhược Đình co thắt khi thấy rõ mặt nàng ta.
Kiều Kiều!
Sở Nhược Đình ngẫm lại mọi việc rồi thầm chửi bản thân ngu xuẩn.
Đúng vậy, mấy năm qua Kiều Kiều và Nam Cung Hiên như hình với bóng, hắn mà đến đây thì sao nàng ta vắng mặt được? Sở Nhược Đình dò xét xung quanh để thấy Vương Cẩn lẫn Cù Như.
Tên chó Vương Cẩn ngày càng giống người, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì còn tưởng ông ta là trang tuấn kiệt.
Sở Nhược Đình siết chặt tay nhằm khống chế nội tâm kích động.
Nàng ẩn mình trong bóng tối và cẩn thận quan sát đám Kiều Kiều.
Nam Cung Hiên quả thật khá đẹp trai, nhưng Sở Nhược Đình càng nhìn càng thấy hắn quen quen. Lát sau nàng nghĩ ra hắn tương đối giống Huống Hàn Thần, cả hai cùng sở hữu cặp mắt hoa đào phong lưu. Huống Hàn Thần là con rơi của Nam Cung Duẫn nên là anh em cùng cha khác mẹ với Nam Cung Hiên, hai người trông giống nhau là chuyện bình thường.
Nam Cung Hiên và Kiều Kiều có tu vi Nguyên Anh đại viên mãn, Vương Cẩn là Nguyên Anh trung kỳ, mỗi mình Cù Như là Xuất Khiếu sơ kỳ.
Không có Lâm Thành Tử!
Lâm Thành Tử không đi theo bọn họ!
Cơ hội báo thù nàng chờ đợi suốt nhiều năm liền…đã tới rồi sao?
Nàng còn đang suy tính thì thánh nữ giả phát hiện Kiều Kiều lảng vảng quanh lồng sắt. Gã[2] nâng thiền trượng để chém ra một luồng khí đen. Kiều Kiều hoảng hốt kêu lên, Cù Như bay đến và bế ngang nàng ta. Hắn vỗ cánh rồi lơ lửng giữa không trung.
Hai phe sẵn sàng chiến đấu.
Sở Nhược Đình nhìn chằm chằm bọn họ, nàng thầm nghĩ: Đánh lộn đi!
Đánh tới hai bên cùng chết cho nàng làm ngư ông đắc lợi.
Để tránh mọi sai sót có thể xảy ra, Sở Nhược Đình cắn ngón trỏ tay phải và dùng máu mình vẽ cờ trận. Biểu cảm nghiêm trọng của nàng khiến Lâm Dật Phù và Lâm Tích Dung chẳng dám quấy rầy.
Mặt Sở Nhược Đình trắng bệch sau khi vẽ xong.
Nàng giao cờ trận cho hai cô gái Lâm thị rồi dặn họ địa điểm cùng thời gian cắm cờ. Sau đấy nàng trịnh trọng cúi đầu trước hai người, “Ta xin nói thẳng hôm nay là một ngày quan trọng với ta. Ngoại trừ cứu Tạ Tố Tinh và lấy Lung Ngọc Tinh Thiết, ta còn muốn giết hai kẻ nữa. Xin hai vị hãy giúp ta bảo vệ cờ trận bằng mọi giá!”
Nhiều cao thủ Xuất Khiếu kỳ thế này thì chắc mắt trận của nàng sẽ mau chóng bị tìm thấy.
Hễ mắt trận vỡ là cuộc báo thù lần này coi như vô vọng.
Lâm Tích Dung và Lâm Dật Phù liếc nhau, tuy quen biết chưa bao lâu nhưng họ cùng chia sẻ chí hướng với Sở Nhược Đình.
Lâm Dật Phù kiên định gật đầu, “Chúng ta đều là người nghĩa khí, chắc chắn sẽ không phụ sự gửi gắm của đạo hữu.”
Hai người rời đi cùng cờ trận. Sở Nhược Đình ra khỏi phòng mới phát hiện Du Nguyệt Mình lẫn Hà Cạnh còn ở đây, bọn họ đang bàng quan đứng xem.
Nàng nhịn không được bèn nhắc nhở, “Du thiếu chủ mau đi đi, chỗ này nguy hiểm lắm.”
Du Nguyệt Minh quay đầu lại, cuối cùng hắn cũng được gặp người tặng hắn Bồi Nguyên Đan trong phòng kế bên – một phú ông trẻ trung mập mạp.
Phú ông béo nói xong câu đó liền biến mất ở ngã rẽ cầu thang.
Du Nguyệt Minh thấy đối phương quái quái, còn Thanh Thanh ở trên vai Hà Cạnh thì đột ngột hít hà rồi trợn tròn mắt, “Mẫu thân!”
Mẫu thân sử dụng pháp bảo ẩn nấp lợi hại hơn trước nhưng nó vẫn ngửi ra hương thơm độc đáo của người.
Du Nguyệt Minh sửng sốt, “Con nói gì?”
Thanh Thanh vừa bóp vừa lay cổ Hà Cạnh, “Cha! Biểu thúc! Ông mập ban nãy là mẫu thân!”
Oo———oOo———oΟ
Bầu không khí trong Tàng Bảo Lâu thật quái dị.
Thánh nữ giả nhận ra thân phận Cù Như, gương mặt lẳng lơ sa sầm, “Bán yêu thượng cổ.”
Tuy tên bán yêu là Xuất Khiếu sơ kỳ nhưng sức mạnh của yêu tộc rất đáng gờm, hắn là kẻ địch mạnh.
Nam Cung Hiên và Vương Cẩn đều ra mặt.
Nam Cung Hiên nhìn thánh nữ giả từ đầu xuống chân rồi nhạo báng, “Đệ nhất mỹ nhân Phù Quang Giới gì chứ, xấu hơn Kiều nhi nhà ta nhiều.”
Yêu nữ thoắt ẩn thoắt hiện làm Phù Quang Giới tâng bốc nàng ta thành tiên trên trời. Nam Cung Hiên được xưng tụng là mỹ nam nên luôn tò mò về diện mạo yêu nữ chốn ma cung. Hôm nay vừa thấy mặt đối phương là hắn thất vọng tràn trề.
Hiển nhiên thánh nữ giả chẳng muốn tán dóc với bọn họ.
“Kẻ nào cản đường ta đều phải chết!” Gã liếc mắt ra hiệu cho hai tùy tùng Xuất Khiếu kỳ đứng hai bên trái phải, ba người đồng thời tấn công.
Vương Cẩn, Nam Cung Hiên, và Cù Như cũng xông lên.
Kiều Kiều đáp xuống đất, nàng ta nhắm mắt trong lúc đôi tay kết ấn. Con bướm trong suốt trên búi tóc nàng ta biến lớn gấp trăm lần, nó hóa thành con bướm màu lam đậm rồi vỗ cánh để quạt gió về phía thánh nữ giả.
Thánh nữ giả biến sắc, “Nguy rồi! Là linh thú cấp tám, Nguyệt Tức Băng Điệp[3]!”
Hai bên giao chiến làm đất trời rung chuyển, tiếng “ầm” vang lên và nửa bên tường của Tàng Bảo Lâu sụp đổ.
Lý Phúc với Lư Thường Xuân trốn dưới bàn, hai người thấy cảnh tượng trên thì đau thấu tim gan.
“Tàng Bảo Lâu của ta!”
“Hội trưởng, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Sụp nửa bên tường thôi mà, tu sửa một cái là ổn ngay.” Lư Thường Xuân bồn chồn dõi theo cuộc chiến, “Kiều Kiều lợi hại thật, có thể ký khế ước với linh điệp của Phù Quang Giới!”
Kiều Kiều vung dây Phược Long để trói pháp khí thiền trượng trong tay thánh nữ giả. Lợi dụng lúc đối thủ bị kìm chân, nàng ta vén váy chạy tới bên lồng sắt. Mắt nàng ta đỏ hoe khi hỏi han, “Tiểu Tinh Tinh vẫn ổn chứ?”
Tạ Tố Tinh hờ hững ngước nhìn, hắn lục lọi đầu óc một hồi mới nhớ ra nàng ta là ai.
Thiếu niên lặng thinh.
Kiều Kiều muốn thả hắn nhưng lồng sắt là pháp khí giam giữ, trên lồng còn gắn trận pháp phức tạp nên nàng ta đâu mở nổi. Nàng ta hết cách và đành phải quay lại chiến đấu tiếp.
Kiều Kiều quả xứng danh con cưng của Thiên Đạo, ba tu sĩ cấp thấp mà đủ sức đánh ngang cơ với ba tu sĩ Xuất Khiếu kỳ.
Song nếu muốn chiếm thế thượng phong và giết địch thủ thì hơi khó.
Nhóm thánh nữ giả tất nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng, bọn chúng móc ra ba cái bát vàng rồi niệm chú cho gai tím mọc khắp cơ thể. Khi gai tím nổ tung, Nam Cung Hiên lẫn Vương Cẩn bị đánh bay ra ngoài. Tại giây phút quyết định, Cù Như xòe đôi cánh đen khổng lồ che chắn Kiều Kiều; có điều miệng hắn cũng phun ra một ngụm máu.
Đám Kiều Kiều ngã lăn quay, thánh nữ giả cầm Lung Ngọc Tinh Thiết và cười sặc sụa, “Chỉ với lũ sâu bọ yếu nhớt các ngươi mà dám cản đường Vô Niệm Cung… Á!”
Thánh nữ giả chưa nói xong những lời kiêu ngạo thì đã hét chói lói đầy thảm thiết.
Cái tay đang cầm Lung Ngọc Tinh Thiết của gã có ánh sáng lạnh màu lam chậm rãi hiện hình nơi cổ tay. Ánh sáng xuất hiện cũng là lúc Lung Ngọc Tinh Thiết biến mất, và bàn tay gã rơi xuống đất. Máu tươi phun trào từ phần cổ tay bị đứt.
Hai ma tu tùy tùng kinh hoàng nhìn xung quanh.
Thánh nữ giả ôm cổ tay máu me, tà khí quanh thân gã như sắp bùng nổ. Gã tức muốn hộc máu, “Kẻ nào? Kẻ nào giả thần giả quỷ!”
Chẳng mấy chốc, một chuỗi tiếng cười truyền đến từ phía trên Tàng Bảo Lâu. Âm thanh ấy tựa chuông bạc đang lay động theo gió nơi tháp mái, nó kỳ ảo khôn lường và lượn lờ khắp chốn.
Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng động. Một nữ tử áo đỏ với dáng người yểu điệu đang ngồi cạnh chùm đèn đồng mạ vàng khắc hoa lá treo trên nóc nhà. Nàng đu đưa gót sen, khuôn mặt bên dưới lớp mành ngọc trông rất nhòe nhoẹt. Song tiềm thức mọi người mách bảo đây là một mỹ nhân.
Một cô gái đẹp tuyệt trần.
Thánh nữ giả bất an cùng cực vì gã không nhìn thấu tu vi nàng.
Gã dùng miệng hùm gan sứ để quát nữ tử áo đỏ, “To gan thật, ngươi dám bất kính với thánh nữ Vô Niệm Cung?”
Vụn giấy bất chợt bay xuống từ nóc nhà giống một trận tuyết trái mùa.
Thánh nữ giả tập trung nhìn mới biết đống vụn giấy là bùa chú, chúng nổ thành hơi nước giữa không trung. Hơi nước vừa tiếp xúc da thịt ba người là làn da của thánh nữ giả tức khắc trở nên xù xì lẫn ngăm đen bằng tốc độ mắt thường có thể thấy. Vẻ ngoài quyến rũ giờ thành cơ bắp vạm vỡ, bộ váy trên người gã rách tung tóe và để lộ tướng mạo nguyên gốc.
Ba ma tu rõ ràng là ba hòa thượng đầu trọc với cơ bắp cuồn cuộn.
Lý Phúc đang trốn ở một góc, ông thảng thốt, “Đại đệ tử của Tịch Huyễn thiền sư, Thanh Nhãn đầu đà[4]!”
Thanh Nhãn đầu đà thấy thân phận bại lộ bèn phẫn nộ trừng mắt nhìn nữ tử áo đỏ.
Gã giậm châm rồi dùng thiền trượng tạo ra luồng khí đen hung hãn hệt sông Trường Giang gào rú.
Nữ tử áo đỏ ngồi bất động bên chùm đèn, bàn tay phải trắng nõn bình tĩnh vươn ra tiếp chiêu.
Ầm!
Hai đòn pháp lực va chạm tạo thành cú chấn động tận trời.
Thanh Nhãn đầu đà vô thức lùi mấy bước, gã hoảng sợ tột độ vì chiêu thức được mình dồn toàn lực lại bị hóa giải dễ dàng.
Sở Nhược Đình giấu gan bàn tay phải đang chảy máu đầm đìa, bùa chú hộ mệnh mà Nhạn Thiên Sơn cho nàng hóa thành tro bụi giữa kẽ ngón tay. Thiếu nữ giả bộ nhàn nhã khi dùng tay trái vân vê Lung Ngọc Tinh Thiết, nàng khinh miệt hất cằm, “Ngươi là cái thá gì mà dám giả mạo người Vô Niệm Cung chúng ta?”Chú thích
[1] Quạt làm từ lá cây hương bồ:
[2] Do lúc này Sở Nhược Đình đã chỉ ra thánh nữ giả là đàn ông nên mình sẽ dùng “gã”.
[3] Con bướm băng với hơi thở từ mặt trăng.
[4] Người đàn ông tu hành theo đạo Phật.