Đừng Có Đánh Vào Mông Tôi Nữa!

Chương 3

Chương 3
Đám cưới diễn ra gấp gáp đến không ngờ.
Từ lúc tôi đồng ý đến khi cử hành, chưa đầy một tuần.
Ba tôi nhìn bộ quần áo trên người tôi, cảm xúc ngổn ngang.
Tôi mặt mày đen thui, chẳng buồn để ý đến ông.
Đám cưới này đúng như những gì Lục Tự Thần đã nói.
Không phô trương, thậm chí có thể nói là vô cùng kín đáo, nhìn thoáng qua cứ như một buổi tụ tập bạn bè.
Chỉ là thêm chút trình tự hôn lễ.
Đọc lời thề, trao nhẫn cưới, người ăn cơm, người vào động phòng.
Tôi mệt đến rã rời.
Nằm trên giường nghỉ ngơi.
Khóe mắt liếc thấy Lục Tự Thần đang thay quần áo.
Vai rộng eo thon, đường nhân ngư rõ mồn một.
Tôi nuốt nước miếng, lật người úp mặt xuống giường bắt đầu đếm tiền mừng.
Lục Tự Thần đi tới.
"Cởi quần áo ra."
Tôi phản ứng lại, lập tức ôm chặt lấy quần mình.
"Ông đây là trai thẳng!"
Nói xong mông đã bị ăn một chưởng.
"Không được nói bậy."
Tôi: "?"
Nơi nhiều năm chưa từng bị người ngoài chạm vào đột nhiên bị tập kích.
Cảm giác tê dại kỳ lạ như bị kiến cắn lan nhanh khắp cơ thể.
Xấu hổ nối tiếp ập đến.
Ôi trời ơi, tôi ôm lấy mông nhảy dựng lên, mặt mày đỏ gay gắt vì quá vội.
"Anh là cái thá gì hả! Mẹ nó, ba tôi còn chưa đánh mông tôi bao giờ!"
Rồi bên mông còn lại cũng bị một phát.
"Không nhớ đúng không? Muốn nói với cậu lâu rồi, sau khi kết hôn cậu phải bỏ cái tật nói tục đi."
Tôi mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận, lại thêm bực bội.
"Không được đánh mông tôi."
"Nói lại lần nữa."
"Tôi thật sự là trai thẳng."
"Không phải ở quán bar cậu còn lớn tiếng tuyên bố mình là gay sao?"
"Hôm đó là ngày nói ngược, tôi còn bảo anh là đồ trọc phú què chân đấy! Chẳng phải cũng ngược lại sao?"
Tôi nhanh trí nghĩ ra, thuận thế nịnh hót một tràng.
Lục Tự Thần hừ một tiếng.
"Thôi được rồi, mau đi tắm thay đồ ngủ đi, mặc hỉ phục trên người không thấy cộm à."
Lúc này tôi mới phát hiện mình đã hiểu lầm ý anh ta.
Cầm bộ đồ ngủ mới tiu nghỉu đi tắm.
Ngày hôm sau.
Tôi bị Lục Tự Thần thô bạo lôi dậy khỏi giường.
"Đến giờ dậy rồi."
Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối đen, cơn giận buổi sáng bùng nổ.
"Trời còn chưa sáng dậy cái gì, đừng làm phiền bố!"
Rồi mông tôi lại bị ăn một chưởng.
"Bốp" một tiếng.
Thanh thúy vang dội.
Lục Tự Thần mặt mày âm trầm: "Thử nói bậy thêm câu nữa xem."
Tôi muốn khóc không ra nước mắt, ôm mông van xin.
"Tôi có thể ngủ thêm một lát nữa không?"
"Không được, ở nhà cũ phải giữ quy tắc, mười giờ ngủ, sáu giờ dậy..."
Bộ não nhỏ bé của tôi đã đình công ngay khi nghe thấy câu "sáu giờ dậy".
Cứ như con rối mặc anh ta điều khiển.
Lúc ăn cơm buồn ngủ đến suýt chút nữa thì úp mặt vào bát cháo.
Bàn tay ấm áp rộng lớn của Lục Tự Thần nâng má tôi lên.
Bất đắc dĩ nói: "Thật sự buồn ngủ đến vậy sao?"
Tôi gật đầu lia lịa.
Còn tưởng anh ta sẽ nói sau này để tôi ngủ muộn hơn các kiểu.
Kết quả anh ta nói: "Quen rồi sẽ tốt thôi."
Cạn lời!
Anh ta hỏi câu đó làm gì cho thừa!
Sau bữa ăn, quản gia đến nói chi tiết cho tôi nghe về "quy tắc" của nhà cũ.
Nhiều vô kể.
Không được nói bậy đã là điều cơ bản nhất rồi, đi đứng nằm ngồi, đều có quy củ.
Tôi nghe mà da đầu tê rần.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất