Đừng Có Đánh Vào Mông Tôi Nữa!

Chương 2

Chương 2
Chúng tôi vào một phòng riêng khác.
Ba người, ngồi ở ba góc, tạo thành một cục diện kỳ lạ thế chân vạc.
Lục Tự Thần lên tiếng trước.
"Hôn lễ tôi đã chuẩn bị xong rồi, vest sẽ được gửi đến trước, đến lúc đó mời Thịnh Ninh tiên sinh đúng giờ xuất hiện là được."
Ba tôi mặt mày hớn hở, tươi rói.
"Tốt, tốt, vậy thì làm phiền Lục tiên sinh rồi, Thịnh Ninh tính tình không tốt, còn phải nhờ cậu chiếu cố nhiều."
"Bác cứ gọi con là Tự Thần là được, ba vợ."
Hai chữ ba vợ lọt vào tai tôi chói tai vô cùng.
Tôi cười lạnh một tiếng.
"Ba vợ cái khỉ gì! Tôi đồng ý hồi nào?"
Ba tôi: "Người ta gọi ta, ta đồng ý là được chứ sao!"
Gân xanh trên trán tôi giật giật.
"Vậy cái người sắp kết hôn là tôi đấy, sao ông không hỏi xem tôi có đồng ý không!"
Giọng điệu của tôi không tốt.
Không khí trong phòng riêng lập tức trở nên căng thẳng.
Ông già định hòa giải, tôi không cho ông ta cơ hội.
Bầu không khí căng như dây đàn.
Lục Tự Thần cong khóe miệng.
"Ba vợ, để con nói chuyện riêng với Thịnh Ninh đã."
"Ờ, được."
Ông già vội vàng lủi đi mất.
Trong phòng riêng chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tôi càng không để cho anh ta sắc mặt tốt.
"Thịnh Ninh cũng là anh gọi hả?"
"Không gọi vậy thì gọi gì? Vợ?"
Tôi ngẩn người, sau đó nổi giận.
"Đệt, mẹ nó anh bị thần kinh à!"
Lục Tự Thần nhún vai.
"Xin lỗi, tôi đùa thôi, nói chuyện chút đi!"
Tôi cố gắng kìm nén cơn giận, ép mình bình tĩnh lại.
"Miễn bàn chuyện kết hôn."
Rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ngay khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa.
Lời nói từ phía sau truyền đến, cứng rắn đóng đinh tôi tại chỗ.
"Nước A, quán bar xx, ba mươi triệu."
Đệt mợ!!
Anh ta đang nói về chuyện khi tôi còn đi du học.
Lúc đó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, bị người ta lôi kéo là đi.
Lại ở tận nước ngoài, ba tôi quản không tới.
Cuộc sống của tôi khi đó đúng là xa hoa trụy lạc.
Nào là nửa đêm đua xe trên đường núi, nửa đêm vung tiền ở quán bar, đều có phần của tôi.
Cho đến hôm đó uống say mèm, lại bị một kẻ có ý đồ xấu kích bác.
Mở miệng ra liền nói muốn bao hết chi phí cả quán.
Thế là xong đời.
Lời đã nói ra tôi lại không dám nuốt lời.
Sĩ diện hão hại thân.
Cuối cùng còn phải nghiến răng nghiến lợi móc hết tiền ra, thẻ tín dụng nổ mấy cái liền.
Trong người không còn một xu.
Hoàn toàn không dám nói với ba tôi.
Đương nhiên bây giờ cũng không dám để ba tôi biết.
Thời gian đó sống còn không bằng mấy người vô gia cư ngoài đường.
Gặp thùng rác nào tôi cũng phải lục lọi xem có gì ăn không.
Sau chuyện đó tôi hoàn toàn tỉnh ngộ.
Cắt đứt liên lạc với đám bạn bè ăn chơi trác táng trước kia.
Ba tôi còn khen tôi đấy!
Nói tôi đi du học có chịu khó học hành...
Lúc này, con ngươi của tôi co rụt lại.
"Sao anh biết?"
"Tìm hiểu một chút về đối tượng kết hôn không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Lục Tự Thần ngồi thẳng người, vẻ mặt kiên quyết.
"Kết hôn với tôi, chuyện này tôi sẽ giữ bí mật."
"Tại sao lại là tôi?"
"Trong số những đối tượng liên hôn mà gia đình chọn cho tôi, tôi chỉ thích cậu."
"Anh thật sự sẽ giữ bí mật cho tôi?"
"Đương nhiên."
Tôi cắn răng: "Kết thì kết."
"Hôn lễ sẽ không quá phô trương, nhà tôi chỉ mời một vài bạn bè thân thiết, nếu cậu có yêu cầu gì..."
Tôi cắt lời Lục Tự Thần.
"Tôi không cần, cứ theo những gì anh đã chuẩn bị là được."
Tôi còn ước gì không ai biết ấy chứ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất